Tổng tài mỹ nhân yêu cận vệ

Chương 128 : Vụ án bắt cóc (8)

“3 giờ chiều, lấy một chiếc đổ đầy xăng, cho tiền vào thùng cát tông để vào trong xe, sau đó lái đến dưới đèn đường số 2 bên cạnh quảng trường Nhân Dân, xe không tắt máy, các người rời đi.” Giọng nói của bọn bắt cóc đã được xử lý, căn bản không thể nghe ra giọng vốn có của hắn, “Vậy con gái của tôi thì sao?” Lý Tiên Nguyên lo lắng hỏi. “Ôn yên tâm, con gái của ông rất tốt. Chúng tôi chỉ cần tiền, sẽ không gây tổn hại gì đến người, chỉ cần chúng tôi sau khi lấy được tiền, tự nhiên sẽ thả con gái của ông.” Đối phương lạnh lùng nói. “Tôi làm sao có thể tin lời anh nói? Ngộ nhỡ tôi đưa tiền cho anh anh không thả con gái tôi thì làm sao?” Lý Tiên Nguyên nghe theo lời của Lý Yến cố gắng kéo dài thời gian. “Vậy ông đợi nhận xác của con gái ông đi.” Đối phương nói xong một câu cuối thì trực tiếp tắt máy. “Cúp máy rồi.” Lý Tiên Nguyên đưa điện thoại cho Lý Yến. “Như thế nào, đối phương dùng điện thoại công cộng hay di động? Có thể xác định được vị trí của đối phương không?” Lý Yến vội hỏi. “Đối phương dùng internet, hơn nữa máy chủ ở nước ngoài, thời gian ngắn như vậy căn bản không thể truy tìm được vị trí chính xác.” Nhân viên kỹ thuật lắc đầu nói. Lý Yến sau khi nghe xong thì bực bội đấm vào mặt bàn. “Nhanh chóng thông báo tất cả mọi người đến hiện trường sắp đặt bẫy.” Lý Yến sau đó nói.” “Không có tác dụng.” Diệp Lăng Thiên sau khi thở dài thì nói. “Cái gì gọi là không có tác dụng, Diệp Lăng Thiên, nếu như anh còn nói ta mấy lời như vậy nữa tôi nhất định sẽ xé miệng của anh ra.” Lý Yến hầm hực nói. “Đối phương là một nhóm người chuyên nghiệp, từ hành động trước đó của bọn họ đến cuộc điện thoại này có thể biết được, đừng nói các cô không thể xác định vị trí của hắn, dù xác định được cũng vô dụng, tôi có thể rất chắc chắn nói với cô rằng, người gọi điện là một người, mà người phụ trách bắt cóc lại là một người khác, chỉ cần cô Lý còn là con tin trong tay bọn họ, cô cho dù bắt được người gọi điện cũng không có một chút tác dụng, sẽ chỉ khiến đối phương có nổi giận làm bừa mà thôi.” “Cùng một đạo lý, đối phương dám yêu cầu xe chở tiền dừng ở địa điểm nhiều người qua lại như quảng trường Nhân Dân, chính là biết các cô không dám động thủ với hắn, bởi vì hắn vừa rồi đã nói rất rõ ràng, sau khi lấy tiền, bọn họ mới thả người, mà bọn họ không thể ngốc đến mức dẫn cô Lý cùng đến lấy tiền, sẽ chỉ có một người lái xe đến lấy tiền, người khác tiếp tục dẫn cô Lý ẩn nấp ở một nơi nào đó, đợi khi người đến lấy tiền đến lấy được tiền, hơn nữa xác định an toàn cắt đuổi được cảnh sát các cô mới thả người, trước khi chưa thấy cô Lý các cô dám ra tay bắt người không? Cho nên nói, đừng lãng phí tinh lực đi sắp đặt bẫy, không có bất kù tác dụng vào cả. Đối phương thông minh hơn những gì các cô tưởng tượng.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói. Diệp Lăng Thiên vừa dứt lời, tất cả mọi người ở mặt ở đây đều trầm mặc, bao gồm cả Lý Yến. “Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, vậy anh nói xem phải làm sao?” Lý Yến tức giận nói. “Giao tiền, chuộc người.” Lý Tiên Nguyên nhàn nhạt nói, sau đó đứng dậy, nói tiếp: “Tôi đi ký hợp đồng, sau đó rút tiền. Cảnh sát Lý, xin hãy nói với cục trưởng Vương của các cô, tôi hy vọng bên phía cảnh sát các cô từ bỏ hành động lần này, dù các cô muốn bắt được bọn bắt cóc, tôi cũng hy vọng là sau khi con gái của tôi được an toàn, tôi không hy vọng con gái của tôi có một chút nguy hiểm nào.” Lý Tiên Nguyên sau khi nói xong thì đi ra ngoài. Lý Yến sững người, sau đó nói với mấy người cảnh sát: “Mau chóng đi theo tổng giám đốc Lý, bảo vệ sự an toàn của tổng giám đốc Lý, ngoài ra mang theo thiết bị, nếu như bọn bắt cóc tiếp tục gọi điện thoại tới, tùy lúc giám sát.” Sau đó, mấy cảnh sát vội vàng đuổi theo bước chân của Lý Tiên Nguyên. Diệp Lăng Thiên không có đi theo Lý Tiên Nguyên, bởi vì anh biết, anh đi cũng không có tác dụng.” “Các anh qua đây, chúng ta sắp xếp giám sát hiện trường, bây giờ các anh đi lấy một chiếc xe, ở trên xe lắp thiết bị theo dõi, ngoài ta, ở trên xe chở tiền cũng phải lắp thiết bị theo dõi, chúng ta phải chắc chắn sau khi bọn bắt cóc lấy được tiền phải bám sát được bọn họ.” Lý Yến lập tức căn dặn. Diệp Lăng Thiên đứng trước bản đồ xem, sau đó lại rút ra một đuối thuốc mới đi ra ngoài. “Anh đi đâu?” Lý Yến hỏi. “Ăn sáng.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì đi ra ngoài. Đi đến sân mở cửa xe ra, vừa ngồi vào thì nhìn thấy cửa bên ghế lái phụ bị mở ra, Lý Yến ngồi lên. “Cô làm gì?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày hỏi. “Ăn sáng, tôi cũng chưa ăn, đi cùng.” Lý Yến bình thản nói. Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến, không có nói gì. “Đi thôi, lề mề cái gì.” Lý Yến thúc dục. Diệp Lăng Thiên hết cách, chỉ có thể lái xe rời khỏi tiểu khu, sau đó dừng xe ở một quán nhỏ bên phố gần tiểu khu, sau khi xuống xe thì gọi một bát cháo, hai cái bánh bao và một cái quẩy, sau đó ngồi xuống ăn phần của mình. Lý Yến cũng ngồi bên cạnh Diệp Lăng Thiên, có điều chỉ gọi một bát cháo, không có món khác. “Anh nói xem bọn bắt cóc tại sao lại chọn ở quảng trường Nhân Dân? Hắn tại sao không chọn một nơi ít người chứ? Xung quanh thừa thớt, khiến cảnh sát chúng tôi không thể kiểm soát được, như thế không phải tốt hơn sao?” Lý Yến hỏi Diệp Lăng Thiên. “Nơi ít người các cô không thể kiểm soát, nhưng rất dễ bị giám sát, bọn bắt cóc không sợ các cô bắt hắn, sợ là làm sao mang tiền chạy trốn, cho nên bọn họ chọn ở nơi đông người như quảng trường Nhân Dân, xe cộ cực kỳ nhiều, lái xe ở chỗ này, chỉ cần các cô không dám ở hiện trường bắt hắn, hắn có thể lợi dụng kiến trúc và lượng người xung quanh thoát khỏi sự theo dõi của các cô, cầm tiền chạy thoát trong tầm mắt của các cô, giữa chừng tìm một nơi nào đó đổi xe, nhanh chóng rời khỏi, các cô căn bản không thể tìm được hắn.” Diệp Lăng Thiên nói, sau khi nhanh chóng ăn xong, từ trên người rút tờ 100 nghìn đưa cho ông chủ, trả cả tiền cho Lý Yến, sau đó lên xe. Anh vừa lên xe, Lý Yến cũng đã lên xe. “Cô còn muốn làm gì?” Diệp Lăng Thiên có chút buồn bực hỏi. “Anh muốn làm gì?” Lý Yến hỏi ngược lại. “Em phải giám sát bọn bắt cóc chứ không phải là tôi.” “Tôi có trực giác, anh không phải người bình thường, đi theo anh có lẽ có thể nhanh chóng tìm thấy bọn bắt cóc. Hơn nữa, tôi cảm thấy anh cực kỳ hiểu bọn bắt cóc, tôi có lý do nghi ngờ vụ bắt cóc này có lẽ anh chính là một trong số chủ mưu.” Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên nói.” “Tôi nếu như là chủ mưu, tôi bây giờ chắc chắn một bước cũng không rời Lý Tiên Nguyên, thứ nhất có thể giám sát tất cả mọi hành động của Lý Tiên Nguyên, thứ hai cũng có thể biết sự sắp xếp của cảnh sát các cô.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói. “Đúng, anh nói đúng, nhưng tôi muốn giám thị anh.” Lý Yến gật đầu nói. “Tùy cô.” Diệp Lăng Thiên cuối cùng nói mấy từ đó với Lý Yến, sau đó khởi động xe rời đi. Trên đường, mặc kệ Lý Yến hỏi anh cái gì, anh một chữ cũng không nói, yên lặng lái xe.