Nghe Hàn Phiêu nhắc nhở, Lâm Phiên Phiên mới giật mình phát hiện từ sau khi cô nhìn thấy ông Lâm tối qua, hôm nay ông lại trở nên đa sầu đa cảm, dễ xúc động như vậy. Cô hít sâu một hơi, nuốt nước mắt vào trong, Lâm Phiên Phiên hơi ngẩng đầu lên, sau đó mỉm cười nói với Hàn Phiêu: "Anh nói phải, bây giờ em không thể khóc, mà phải... nhìn bọn họ khóc." Vừa nói Lâm Phiên Phiên vừa lấy từ trong túi ra chiếc bàn chải đánh răng của ông Lâm và bà Lâm, lại nhổ một sợi tóc trên đầu mình xuống, đặt chung một chỗ, sau đó đưa cho Hàn Phiêu nói: "Đây là bàn chải đánh răng của cha mẹ em, em cố ý mang nó từ nhà đến đây vì muốn xét nghiệm ADN của hai người họ và em, anh giúp em liên hệ với bệnh viện nào đáng tin chút nhé." Nghe vậy, trong lòng Hàn Phiêu hoảng hốt, kinh ngạc nói: "Sao em lại muốn kiểm nghiệm cái này, chẳng lẽ em nghi ngờ họ không phải là cha mẹ ruột của em sao?" Lâm Phiên Phiên gật đầu: "Quả thực trước nay em vẫn luôn nghi ngờ, lần này gặp Lâm Tinh Tinh càng làm em thêm chắc chắn hơn về điều đó." Bởi vì sự cay nghiệt của bà Lâm, cô cũng chẳng quan tâm mẹ ruột của mình có phải Giang Sa hay không, nhưng cô quan tâm đến ông Lâm, bây giờ chỉ đợi sau khi có kết quả xem xem ông Lâm có thực sự là cha đẻ của cô không. Lúc này Lâm Phiên Phiên vẫn chưa hay biết, thực ra cô đã gặp mặt người cha thân sinh ra mình từ lâu rồi. Nhìn Lâm Phiên Phiên bình tĩnh như thế, bình tĩnh đến mức như đang nói về chuyện của người khác vậy, Hàn Phiêu biết Lâm Phiên Phiên đã thực sự tiếp nhận sự thật này rồi, nhận lấy những thứ Lâm Phiên Phiên đưa cho, Hàn Phiêu nói: "Được, việc này cứ giao cho anh, trong khoảng bảy ngày sẽ có câu trả lời." Lâm Phiên Phiên dường như đang suy nghĩ gì đó, lại nói tiếp: "Chiều nay em sẽ mang đồ luôn mang theo mình của một người đưa cho anh, đến lúc đó, anh mang đồ của bà ấy đi xét nghiệm cùng nhé." Nếu như đã xét nghiệm đồ của ông bà Lâm rồi, vậy lấy luôn đồ của Giang Sa đi xét nghiệm cùng luôn, như vậy thì kết quả có được mới là chuẩn xác nhất. Hàn Phiêu gật đầu, cũng không hỏi người đó là ai, chuyện liên quan đến thân thế của Lâm Phiên Phiên là bí mật của cô ấy, hắn hỏi nhiều lại khiến người ta khó chịu. Sau khi đã thương lượng xong xuôi, Lâm Phiên Phiên giơ tay lên vẫy một chiếc xe. Hàn Phiêu nhịn không được hỏi: "Bây giờ em định đi đâu?" Khóe môi Lâm Phiên Phiên khẽ nhếch lên một nụ cười kỳ quái: "Công ty Phàm Thanh!" Đã đến lúc ra tay với Hoắc Mạnh Lam rồi. Nghe vậy, Hàn Phiêu hơi ngạc nhiên: "Em đã có được 5% cổ phần trong tay Lâm Tinh Tinh rồi sao?" Lâm Phiên Phiên gật đầu: "Em đã từng nói mình chưa từng đánh giá cao Lâm Tinh Tinh rồi mà, cô ta quả thực rất dễ lừa." Nói xong, Lâm Phiên Phiên liền ngồi vào trong xe trước. Hàn Phiêu khẽ run lên một cái, sau đó lắc đầu cười rồi cũng lên xe, Lâm Phiên Phiên quả thực còn thông minh giỏi giang hơn những gì hắn thưởng! Trong khi Lâm Phiên Phiên cùng Hàn Phiêu đang trên xe đi đến công ty của Hoắc Mạnh Lam thì bên này, Sở Tường Hùng lại khẩn cấp chạy đến bệnh viện của Hứa Thịnh. Lôi Lôi được sắp xếp trong phòng VIP của bệnh viện, lúc Sở Tường Hùng chạy tới, Hứa Thịnh cùng Mạc Tiểu Vang đang ở trong phòng bệnh chăm sóc Lôi Lôi, Sở Quy Thôn cùng Hứa Bội vừa mới rời khỏi bệnh viện trở về nhà giúp Lôi Lôi chuẩn bị chút đồ dùng cùng quần áo, những thứ cần để nằm viện. Sở Tường Hùng xem qua tình hình vết thương của Lôi Lôi, sau khi Hứa Thịnh xác nhận Lôi Lôi chỉ cần nằm viện mười ngày hoặc nửa tháng là có thể khỏi hẳn anh lại vội vã muốn rời đi. Vừa rồi khi kêu Lâm Phiên Phiên xuống xe, Sở Tường Hùng luôn cảm thấy sắc mặt Lâm Phiên Phiên có cái gì không đúng, chỉ e là, một chút thành quả anh cố gắng tối qua đã tan thành bọt nước mất rồi. Thấy Sở Tường Hùng vừa tới đã lập tức muốn bỏ đi, Mạc Tiểu Vang vội vã chạy ra khỏi phòng bệnh, sau đó từ phía sau vòng tay ra ôm eo Sở Tường Hùng, nước mắt lập tức rơi, nức nở nói: "Tường Hùng, sao hai ngày qua anh không về nhà, em và Lôi Lôi đều rất nhớ anh, lúc Lôi Lôi bị thương con luôn miệng gọi cha, vậy mà bây giờ anh vừa đến lại phải đi rồi, một lát nữa Lôi Lôi tỉnh dậy không thấy anh nhất định sẽ khóc dai lắm đấy." "Lôi Lôi không thích khóc như cô, nó thực sự rất ngoan, tôi còn có việc, tối tôi sẽ quay lại thăm Lôi Lôi." Sở Tường Hùng chau mày, gỡ mười ngón tay của Mạc Tiểu Vang đang đan chặt trước bụng anh ra, sau đó rời đi. "Sở Tường Hùng!" Mạc Tiểu Vang thấy nước mắt của mình không níu chân Sở Tường Hùng lại được, cũng chẳng thèm ăn nói khép nép làm gì, giọng nói sắc bén lạnh lùng quát lên: "Có chuyện gì quan trọng mà phải bỏ vợ bỏ con ở nhà một mình hai ngày không vác mặt về nhà như vậy chứ? Anh có biết hai ngày qua em đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc, em gọi cho anh nhiều đến mức nó chuyển sang hộp thư thoại, gọi điện tới văn phòng của anh thì thư kí nói anh không có ở đó, em đến phòng làm việc tìm anh thì bảo vệ lại không cho em vào trong. Sở Tường Hùng, có phải anh đang trốn em không? Hay là anh có con nào ở bên ngoài rồi hả?" Sở Tường Hùng vốn không muốn dây dưa thêm với Mạc Tiểu Vang ở trong bệnh viện, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hung dữ ép bức người khác của Mạc Tiểu Vang, anh đột nhiên cảm thấy rất phiền, suốt bốn năm qua, anh thật sự đã quá hiểu Mạc Tiểu Vang rồi, nhưng anh chưa từng thấy thì ra Mạc Tiểu Vang lại chẳng khiến người ta yêu thương nổi như vậy, thậm chí cũng không xinh đẹp, chỉ là biết cách trang điểm mà thôi. Đối mặt với câu hỏi chất vấn lên mặt nạt người như vậy của Mạc Tiểu Vang, Sở Tường Hùng đột nhiên không muốn kéo dài thêm nữa, anh muốn bây giờ, liền ngay và lập tức thực hiện lời hứa tối qua anh đã hứa với Lâm Phiên Phiên, vì vậy, Sở Tường Hùng nhìn thẳng vào mắt Mạc Tiểu Vang, đột nhiên nói: "Chúng ta ly hôn đi!!"