Hiệp Nữ Khuynh Thành
Chương 1
Từ vùng trời bên trên phủ Diệp Chấn Thiên, một làn sáng kỳ dị phóng xuống.
“Sinh rồi, sinh rồi!”
Sau tiếng khóc oe oe chào đời của bé, người phụ nữ nằm trên giường cũng thở phào nhẹ nhõm. Người ấy toàn thân vã mồ hôi, rất mệt mỏi nhìn sang bà đỡ, hỏi: “Là trai hay gái?”
“Thưa phu nhân, cháu gái ạ!” Bà đỡ rất băn khoăn, cố hết sức nén mình.
Người phụ nữ lại nói: “Bế lại đây để ta ngắm nó.”
“Dạ…”
“Đưa nó cho ta.”
Bà đỡ đang do dự nhưng cũng bế đứa bé lại. Lúc đón lấy đứa con, sắc mặt vốn nhợt nhạt của bà mẹ càng nhợt nhạt thêm.
“Mặt nó…”
“Dạ…”
“Mùi gì mà hôi thế?”
“Thưa bà, hình như là mùi tỏa ra từ tiểu thư.”
Bà mẹ cau mày, rồi đưa lại đứa bé cho bà đỡ, hết sức đau khổ nói: “Nhân lúc chưa ai biết, ngươi hãy bóp chết nó đi!”
“Cháu bé là con của phu nhân, nó tuy xấu xí, người lại có mùi lạ, nhưng nó vẫn là một sinh mệnh…”
“Nhưng ngươi nghĩ mà xem, mai kia lớn lên, nó lấy chồng sao được? Có công tử nhà nào lại chịu lấy một cô vợ vừa xấu vừa hôi? Ta sẽ chứng kiến nó bị người ta chế nhạo và sống trong mặc cảm tự ti, chi bằng kết liễu nó ngay bây giờ cho đỡ khổ.”
Diệp Khuynh Thành mở to cặp mắt bé nhỏ non nớt nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, nó khóc váng lên. Sao mình lại đen đủi thế này? Ừ thì xuyên không chuyển thế, nhưng cớ gì lại bắt mình làm một đứa bé sơ sinh? Cũng đành vậy, nhưng tại sao, tại sao lại là một con bé vừa xấu xí vừa hôi hám? Nó chỉ muốn phát điên.
“Ngươi mau ra tay đi. Lát nữa Nhị thiếu gia hỏi, ngươi cứ nói là vì khó đẻ, nó chết rồi.”
Bé gái nằm trong tay bà đỡ càng khóc dữ hơn. Nó rất buồn! Vừa xấu vừa hôi có thể chấp nhận nhưng tại sao ngay cả mẹ đẻ ra nó lại cũng ghét bỏ nó đến thế? Nó vừa mới chào đời mà mẹ nó đã muốn bóp chết nó. Nó vừa đi qua quỷ môn quan, nó không muốn lại đi lần nữa. Nhưng nó không thể nói nửa câu, biết làm gì được, nó chỉ còn cách gào khóc thật to.
“Mau làm đi!”
Bà đỡ nhìn phu nhân Liễu Oanh, rồi đặt bàn tay run run vào cổ đứa bé. Cả đời hành nghề, bà chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình phải bóp chết một đứa bé mà mình vừa đón nó chào đời.
Diệp Chấn Thiên đang sốt ruột đứng ngoài cửa đợi, nghe thấy đứa bé cứ khóc mãi không thôi, lại càng sốt ruột. Không nén được nữa, ông đẩy cửa chạy ào vào.
“Ngươi đang làm gì thế?” Diệp Chấn Thiên giằng lấy đứa bé, ánh mắt dữ dội nhìn xoáy vào bà đỡ ngã dúi dụi trước mặt.
“Lão gia, tôi bảo mụ ta làm, nếu muốn trách xin cứ trách tôi.” Liễu Oanh ra khỏi giường, quỳ sụp trước mặt Diệp Chấn Thiên, khóc không thành tiếng.
Diệp Chấn Thiên đỡ vợ đứng dậy, nói: “Oanh Nhi, sao nàng phải thế này?”
“Lão gia nhìn đứa con của chúng ta xem, nó quá xấu xí, người lại bốc mùi khó chịu, sau này nó sẽ sống ra sao? Mặt khác, lão gia là tướng quân, tôi không muốn ông bị thiên hạ chê cười rằng ông sinh ra một đứa con vừa xấu lại vừa hôi.”
Diệp Chấn Thiên sa sầm nét mặt, gay gắt nói: “Phu nhân nói thế là sao? Nó là con của chúng ta, dù xấu xí đến mấy nó vẫn là con mình, sao phu nhân lại định giết nó?”
“Nhưng, nếu nó không chết, thì ông và tôi sau này có dám nhìn mặt ai nữa không?”
“Lẽ nào chỉ vì nó không xinh đẹp, người bốc mùi khó chịu, mà bà muốn giết nó? Oanh Nhi, hãy nhìn nhận cho rõ, nó là cốt nhục của chúng ta kia mà?” Chấn Thiên giận dữ bế đứa con đi ra.
Diệp Khuynh Thành chớp chớp đôi mắt bé xíu nhìn ông, nó rất cảm động. Người cha này thật tốt bụng! Nó “hé hé” cười với Diệp Chấn Thiên.
Thấy con bé cười với mình. Chấn Thiên thấy hứng khởi lạ thường, ông búng ngón tay đùa với con, rồi lại khẽ thơm lên đôi môi nó.
“Con yên tâm, cha sẽ che chở cho con, tuyệt đối không để bất cứ ai làm tổn thương con.”
Diệp Khuynh Thành dẩu môi tỏ ra không hài lòng nhìn ông ta. Ôi chao! Nụ hôn đầu tiên của người ta! Thế là hết rồi! Thảo nào thiên hạ vẫn nói, cha là người yêu đầu tiên của con gái! Vừa mới chào đời đã bị ông ta tranh mất! Đúng là bi kịch!
Kể từ khi vương triều Đại Cương tạo dựng, phủ Thái uý đã có một vị trí tối cao. Họ Diệp trải qua mấy chục triều đại mà vẫn vững vàng, tất có cái lý của nó. Ngay hoàng đế, ít nhiều cũng phải kính nể nhà họ Diệp.
Họ Diệp là nhà thế gia về võ học, cháu con dù nam hay nữ, sinh ra đã mang định mệnh phải chịu đựng gian khổ mà người thường không kham nổi, không chỉ có võ công phi thường mà còn phải có văn tài hơn đời nữa.
Tiếng chuông lúc sớm tinh mơ vang lên, ngân nga bất tận. Tiếng chuông ngân cũng là lúc toàn thể người nhà họ Diệp, rất quy củ trật tự, bắt đầu đi về phía Đan Thanh Viện, nơi ở của Diệp Tông.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
59 chương
19 chương
78 chương
59 chương
3 chương