Sáng sớm ngày sau, Sở Tường Hùng chở Lâm Phiên Phiên đi về khách sạn. Hàn Phiêu vốn cho rằng Lâm Phiên Phiên sẽ ngủ ở nhà cũ, nhưng đến khi thấy Sở Tường Hùng chở Lâm Phiên Phiên về thì cả người của hắn đều cứng lại. Lâm Phiên Phiên cúi đầu đi thẳng về phòng, không dám nhìn vào ánh mắt của Hàn Phiêu. Hàn Phiêu cũng không muốn chất vấn Lâm Phiên Phiên ở ngay trước mặt của Sở Tường Hùng, cho nên sắc mặt của hắn cũng nhanh chóng trở lại bình thường, khi hắn muốn đóng cửa lại thì lại bị Sở Tường Hùng ngăn lại. “Tôi đã thuê một phòng một phòng khác cho anh, từ ngày hôm nay, Phiên Phiên sẽ ở trong phòng 508 một mình.” Sở Tường Hùng vừa nói vừa giao chìa khóa phòng 411 cho Hàn Phiêu, hơn nữa căn phòng đó lại còn cách phòng của Lâm Phiên Phiên một tầng lầu. Hàn Phiêu nhướn mày nhìn về phía Lâm Phiên Phiên, hắn muốn biết đó là ý của Lâm Phiên Phiên hay là ý của Sở Tường Hùng? Lâm Phiên Phiên nghiêng mặt sang một bên, không nói gì cả. Nhưng mà sự im lặng của Lâm Phiên Phiên cũng đã nói rõ thái độ của cô. Hàn Phiêu khẽ giơ cằm lên, hắn cảm thấy trong lòng mình đắng ngắt, mùi vị đó còn đắng hơn cả hoàng liên nữa, hắn giơ tay lên nhận chìa khóa trong tay của Sở Tường Hùng, sau đó nói: “Nếu như muốn chuyển phòng thì tôi cũng phải dọn dẹp đồ đạc, chẳng lẽ thị trưởng Sở còn muốn đứng ở đây để giám sát tôi sao?” Sở Tường Hùng nhún vai nói: “Được thôi, anh cứ từ từ thu dọn đồ đạc, nhưng mà anh chỉ có 15 phút, bởi vì sau 15 phút nữa thì chúng ta phải xuất phát đi đến địa điểm khảo sát.” “Cảm ơn đã nhắc nhở!” Hàn Phiêu mỉm cười cảm ơn, sau đó hắn đóng cửa cái rầm, không chút khách khí nào mà nhốt Sở Tường Hùng ở bên ngoài. Lâm Phiên Phiên cũng vì hành động này của Hàn Phiêu mà hoảng sợ, sau đó cô giống như một đứa bé mắc lỗi, ngồi ở một góc của ghế sô pha, rồi cúi gằm mặt xuống. Hàn Phiêu thấy dáng vẻ lo lắng và sợ hãi của Phiên Phiên thì mới giật mình nhận ra hành động vừa rồi của hắn có phần nóng giận, nhưng lúc này thì sao hắn có thể mỉm cười mà an ủi Lâm Phiên Phiên được. Hàn Phiêu đứng lặng người một lúc lâu mới lên tiếng: “Em đã... làm hòa với hắn rồi sao?” “Chưa.” Lâm Phiên Phiên vội vàng lắc đầu. Hàn Phiêu nghe thấy vậy thì sắc mặt của hắn mới bình thường trở lại, sau đó Hàn Phiêu lại thở dài một hơi, hắn ngồi xuống vị trí đối diện với Lâm Phiên Phiên rồi nói: “Em không cần phải cảm thấy có lỗi, anh sẽ không ngăn cản em làm hòa với hắn, anh đã nói rồi, anh sẽ tôn trọng sự lựa chọn của em. Nhưng anh vẫn phải nói một câu, anh không đồng ý việc em nhanh như vậy đã tha thứ cho hắn, nếu như em không bắt hắn phải trả giá thì hắn cũng sẽ mãi không biết quý trọng em, nếu em thật sự muốn về bên hắn, thì cũng nên đợi đến khi giải quyết xong mọi chuyện rồi hãy tính chứ!” Lâm Phiên Phiên từ từ ngẩng đầu lên, cô cảm kích nhìn Hàn Phiêu: “Em sẽ nghe lời của anh, còn nữa, em cảm ơn anh.” Trên đời này, Hàn Phiêu là người cô không muốn làm tổn thương nhất, nhưng mà có rất nhiều chuyện đã được định sẵn từ trước, tất cả chỉ có thể đổ tại duyên phận trêu ngươi!... Mười lăm phút sau! Hàn Phiêu thu dọn đồ đạc để dọn xuống tầng bốn, sau đó hắn lại cùng Lâm Phiên Phiên lên xe của Sở Tường Hùng, chuẩn bị đến địa điểm kiểm tra. Lúc mà Sở Tường Hùng chuẩn bị lái xe thì lại có điện thoại gọi đến, anh nhìn thấy thông báo người gọi là Hứa Bành, mẹ của mình thì nhăn mặt rồi nghe máy. Ai ngờ mới nói được hai câu thì sắc mặt của Sở Tường Hùng lại thay đổi, anh vội vàng tắt điện thoại, sau đó xin lỗi nhìn Lâm Phiên Phiên, khó khăn lắm mới có thể mở miệng: “Lôi Lôi bị bỏng, hơn nữa vết thương rất nghiêm trọng nên anh phải lập tức đi đến bệnh viện, anh sẽ gọi điện bảo Tiểu Trình đến đây để đi khảo sát với hai người.” Lâm Phiên Phiên vừa nghe thấy vậy thì trong lòng cô lập tức cảm thấy phức tạp, hiện thực bắt buộc cô phải nhận rõ, bây giờ Sở Tường Hùng không phải chỉ có một mình, anh còn có vợ con, có gia đình, chỉ cần gia đình gọi điện thoại đến là anh không thể không bỏ cô lại. “Anh cứ đi đi, dù sao hôm nay em còn có chuyện khác, còn việc khảo sát đầu tư thì để hôm sau cũng được.” Lâm Phiên Phiên còn chưa nói hết câu đã mở cửa xuống xe. Hàn Phiêu đương nhiên cũng xuống xe với cô. “Phiên Phiên...” Sở Tường Hùng đau khổ mà kêu lên một tiếng, nhưng mà mẹ anh gọi điện đến nói Lôi Lôi bị bỏng rất nặng, toàn bộ cánh tay trái đều sưng đỏ, lúc con bé được đưa vào bệnh viện thì đã lâm vào trạng thái hôn mê, con bé mới ba tuổi rưỡi mà thôi, rất đáng thương. Vào những lúc như thế này mà người làm cha như anh còn ở nơi này chần chừ kéo dài thời gian thì đúng là không phải người. “Phiên Phiên, những lời tối qua anh đã nói thì anh nhất định sẽ làm được, chỉ cần em cho anh thời gian, nhưng bây giờ thì anh nhất định phải đi, dù sao thì... trẻ con là vô tội.” Sở Tường Hùng bất đắc dĩ mà giải thích với Lâm Phiên Phiên, sau đó anh nhanh chóng đạp ga, nhanh như chớp mà lao đến bệnh biện của Hứa Thịnh. Bởi vì Lôi Lôi được đưa đến bệnh viện của Hứa Thịnh. Lâm Phiên Phiên nhìn thấy Sở Tường Hùng vội vã rời khỏi thì bỗng nhiên cảm thấy đầu mũi đau xót, cô suýt nữa là bật khóc, mặc dù là cô biết mình không nên ghen tỵ với một đứa bé nhưng cô rất khổ sở, vô cùng khổ sở. Lâm Phiên Phiên mở to mắt rồi khẽ ngẩng đầu, cô không muốn nước mắt của mình rơi xuống. Hàn Phiêu nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của Lâm Phiên Phiên, rồi trầm giọng nói: “Trái tim của em đã trở nên mềm nhũn. Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì sao em có thể báo thù đây?” Hàn Phiêu biết là lúc này hắn nên an ủi Lâm Phiên Phiên, ví dụ như là nói “nếu như em muốn khóc thì cứ khóc đi, anh sẽ cho em mượn bả vai” hoặc những câu như thế, nhưng khi nói ra thì lại thành như vậy, bởi vì so với việc làm cho Lâm Phiên Phiên cảm động vì sự chăm sóc và dịu dàng của hắn thì Hàn Phiêu tình nguyện khiến cho Lâm Phiên Phiên nhớ rõ mục tiêu và mục đích của cô ấy, đó chính là không sa vào đau khổ như trước đây.