Trong lòng anh, cô dần dần thích nghi với cảm giác ở dưới nước. Dòng nước ấm áp ôm lấy cô, khiến cô không còn lo lắng, mà bây giờ cô lại thấy thích thú.
Đặc biệt là Tiểu Kha ở bên cạnh bơi lội rất tự do, khiến cô cũng muốn trở thành một con cá bơi tung tắng.
“Anh chỉ cho em cách bơi thế nào đi!” Hạ An Ninh nhìn Cung Vũ Trạch nói.
Mất đi cơ hội tốt, Cung Vũ Trạch đành phải làm thế. Anh nhìn Hạ An Ninh nói, “Anh sẽ đỡ em, em cố gắng quẫy trên mặt nước. Nếu em không sợ, thì em có thể nhịn thở để bơi trong nước.”
“Vâng, được rồi!” Hạ An Ninh muốn thực hiện ngày, bởi cô xem diễn viên chính trên phim bơi, cô thấy ngưỡng mộ lắm.
Cô cũng hy vòng có một ngày mình sẽ bơi tự do tự tại ở trong nước.
Hơn nữa, biết bơi cũng là để bảo vệ chính mình, rất có ích.
Có thày dạy miễn phí, sao cô có thể bỏ qua cơ hội như thế này cơ chứ.
Tiểu Kha ở bên bơi rất tự do. Thỉnh thoảng nó lặn xuống. Có Tiểu Kha ở bên, Hạ An Ninh dường như thấy an toàn hơn.
Cung Vũ Trạch đỡ phần bụng của cô, để cô bơi sải trên mặt nước. Anh cũng rất chú ý, không động vào phần không nên động trên người cô.
Hạ An Ninh bơi một lúc rồi nói, “Em muốn lặn xuống.”
“Được, em nín thở đi” Cung Vũ Trạch nói.
Hạ An Ninh hít một hơi dài sau đó nín thở, Cung Vũ Trạch lập tức bỏ tay ra để cho Hạ An Ninh chìm xuống. Cô vẫy hai tay khiến người cô nổi lên. Phải thử vài giây sau cô mới chìm xuống.
Cung Vũ Trạch đang đỡ cô, để cô lấy hơi rồi lại lặn xuống. Hạ An Ninh giống như một đứa trẻ đnag tập bơi.
Cô thích bơi, Tiểu Kha ở bên cạnh cũng lao tới.
Hạ An Ninh bơi như thế khoảng hơn 1 tiếng đến lúc cô thấy mệt. Cô đã bơi được vài mét. Điều đó khiến cô vô cùng ngạc nhiên. Thì ra cô có năng khiếu môn bơi này.
Lần cuối cùng cô lặn xuống, nhưng vì chưa chuẩn bị kỹ nên suýt nữa bị sặc. Sau khi phát hiện ra điều này, Cung Vũ Trạch lập tức kéo cô lên vào lòng mình. Hạ An Ninh ôm chặt cổ anh thở mạnh.
Cung Vũ Trạch ôm eo của cô, còn Hạ An Ninh ôm cổ anh. Hai khuôn mặt lúc này lại áp sát vào nhau.
Hai cái mũi chạm vào nhau, cuối cùng Cung Vũ Trạch quyết định không bỏ lỡ cơ hội. Anh không nghĩ đến điều lãng mạn nữa. Vì từ nãy hai cơ thể đã chạm nhau nhiều lần nên anh thấy mình đang có chút phản ứng của một người đàn ông.
Vì thế anh nắm bắt cơ hội này.
“Gâu... gâu...” Tiểu Kha thấy hai người không chơi với nó nữa lên lại sủa, giống như đang giận dỗi.
Cung Vũ Trạch nhìn Tiểu Kha mắng, “Tiểu Kha, mau ra chơi với nước đi. Nếu còn sủa, anh sẽ ném mày xuống nước đấy.”
Hạ An Ninh thấy buồn cười, khuôn mặt cô ắp vào ngực anh. Cung Vũ Trạch đưa tay nâng cằm cô, còn Hạ An Ninh cũng rất hợp tác, cô ngửa mặt lên nhìn anh.
Hai mũi chạm vào nhau, khiến như đang muốn hôn lấy nhau.
Hai đôi môi cứ thế hôn một cách tự nhiên.
Nụ hôn đầu đời của Hạ An Ninh, cũng là nụ hôn đầu đời của Cung Vũ Trạch.
Hai người không vội vàng, giống như tình yêu chớm nở ngày hè, môi chạm khẽ vào nhau, cảm nhận hơi ấm và hơi thở của nhau.
Đây là cách tiếp xúc trực tiếp, ngọt ngào nhất của những người yêu nhau.
Tiểu Kha quả nhiên không quấy rầy nữa. Bởi vì nó biết lúc này quấy rầy thì chắc chắn sẽ bị ăn mắng.
Thế nhưng Cung Vũ Trạch và Hạ An Ninh cũng không hôn quá lâu. Lúc rời nhau ra, hai ánh mắt nhìn nhau quyến luyến nhưng cũng không tiếp tục hôn nữa.
Bởi vì trong tim họ, nụ hôn này đã đủ là món quà tuyệt vời nhất của đêm nay.
Hạ An Ninh lên trên bờ, Cung Vũ Trạch lấy áo mỏng quấn lên người cô dặn dò, “Em quay về tắm đi rồi nghỉ ngơi.”
“Vâng, anh cũng thế” Hạ An Ninh cười nhỏ nhẹ rồi quay lại phòng.
Hạ An Ninh trong lòng với tâm trạng thật ấm áp ngọt ngào. Đến cả khi tắm, cô vẫn còn thấy vui, một niềm vui không thể ngăn cản được.
Hạ An Ninh tắm xong rồi sấy khô tóc. Cô nhìn đồng hồ lúc này đa là 9h30, thế nhưng cô chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Trong căn phòng yên tĩnh, mọi suy nghĩ trong cô lại xuất hiện.
Trong đầu của Hạ An Ninh lại xuất hiện bóng dáng của Lam Doanh và lời nói của cô ta. Điều đó khiến Hạ An Ninh thở dài.
Lam Doanh thích Cung Vũ Trạch. Hạ An Ninh thì có một sự kiện định rằng, dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần anh ấy không rời bỏ, không buông tay, cô nhất định sẽ không rời xa anh.
Bởi vì cô tìn, mình là người lựa chọn, không thể để người khác can thiệp vào.
Hạ An Ninh bơi rất mệt, cô nằm trên giường rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Ở nhà họ Lam.
Lúc này Lam Doanh cũng đang mất ngủ. Cô cảm giác người cô đang chờ đợi đã bị người khác cướp đi. Trong lòng cô có cảm giác vô cùng khó chịu.
Cô đứng bên ban công uống một ly rượu vang. Lúc này cô nghĩ thấy tiếng gõ cửa, cô ngoảnh đầu nói, “Vào đi.”
Đó là Lam Phong, anh trai cô. Cô nhìn rồi lại quay đầu lại, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
“Sao thế?” Mẹ nói mấy hôm nay tâm trạng em không tốt. có chuyện gì sao?
Anh vừa đi công tác về, trên khuôn mặt còn lộ vẻ mệt mỏi. Thế nhưng khi anh đi công tác, anh nhận được điện thoại của mẹ, nói rằng em gái anh đang trầm tư. Vừa về tới nhà, anh liền lên phòng để hỏi thăm.
“Anh, lúc nào anh hẹn với anh Cung Vũ Trạch đi ăn đi. Em muốn gặp anh ấy.” Lam Doanh cầu xin.
Lam Phong nghe lời cầu xin này, anh lập tức hiểu ra em gái mình đang muộn phiều chuyện gì, anh thở dài nói, “Tiểu Doanh, em thích Vũ Trạch phải không?”
Lam Doanh gật đầu, “Vâng! Em thích anh ấy! Từ nhỏ đã thích rồi!”
“Thế nhưng, em có biết là trong lòng Cung Vũ Trạch, cậu ta chỉ coi em là em gái thôi không?” Lam Phong nhìn em gái nói.
Lam Doanh nói gắt, “Ai nói thế! Anh đâu phải là anh ấy, làm sao anh biết anh ấy chỉ coi em như em gái hay không.”
Lam Phong nhìn cô, trong lòng thấy thương cô em gái ngốc ngếch. Chuyện này anh đã từng hỏi Cung Vũ Trạch. Chỉ là anh chưa muốn nói cho em gái mình mà thôi.
“Thế bây giờ. Chuyện gì khiến em có tậm trạng không tốt vậy?” Lam Phong hỏi tiếp.
“Anh, anh có biết không. Cái cô gái ở bên cạnh anh Cung Vũ Trạch ấy chỉ là một cô gái rất bình thường. Nên em không cam tâm.” Lam Doanh đố kỵ nói.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
45 chương
167 chương
98 chương