Ăn tối xong, Cung Vũ Trạch hỏi cô, “Em biết bơi không?” Hạ An Ninh lắc đầu, “Không, em chưa bao giờ bơi cả.” “Vậy hôm này anh sẽ làm thầy dạy em. Em đi kiếm bộ quần áo bơi qua đậy” Cung Vũ Trạch nói. Hạ An Ninh lập tức cảm thấy ngại ngùng, “Anh dậy em ư?” Cung Vũ Trạch cười, “Ngoài anh ra, em nghĩ còn ai nữa.” Hạ An Ninh đột nhiên đỏ mặt, ngoài anh ta ra thì làm gì còn ai dậy cô nữa. Cô quay đầu, “Vậy để em đi lấy quần áo” Cung Vũ Trạch nhìn cô một cách vui vẻ, đôi mắt anh cười với vẻ trìu mến. Cung Vũ Trạch cũng quay về phòng thay quần tắm. Thời tiết này quả thực phù hợp để tắm. Hạ An Ninh không biết ở đây có quần áo bơi, vì thế cô tìm một lúc thì thấy, đó là do Cung Vũ Trạch mua cho cô trước đây, cỡ rất phù hợp. Hạ An Ninh mặc quần áo bơi, đứng trước kính, thấy ngượng ngùng. Kiểu dáng cho dù có bảo thủ thế nào thế nhưng vẫn lộ đùi, lát nữa lại còn được Cung Vũ Trạch dạy bơi cho nữa. Tim cô đập loạn xa. Sau khi ở cùng người đàn ông này, cô đã nếm thử quá nhiều cái đầu tiên. Vì thế mỗi lần thử nghiệm cái mới, cô đều càm thấy thú vị. Hạ An Ninh thấy mình do dự cũng đã đủ lâu, không muốn Cung Vũ Trạch phải chờ nên cổ đẩy cửa bước xuống. Chân cô đi đôi dép, tóc búi tròn, khiến khuôn mặt cô càng quyến rũ. Cung Vũ Trạch đã thay xong quần áo tắm đợi cô được một lúc. Thế nhưng trên người anh vẫn còn mặt một chiếc áo tắm mỏng. Điều đó khiến Hạ An Ninh càng ngượng ngùng vì cô lại quên không mang áo ngoài. Ánh mắt của Cung Vũ Trạch nhìn vào cơ thể của Hạ An Ninh, anh nhìn chằm chằm trong vài giây, trong lòng thấy xao động. Hạ An Ninh mặc dù hơi gầy, thế nhưng khá thon thả, da trắng như tuyết, nhìn đã thấy có một chút nhục cảm. “Đi thôi!” Cung Vũ Trạch đưa tay ra dắt cô. Hạ An Ninh vẫn ngượng ngùng đưa tay cho anh, bàn tay anh nắm chặt. Cung Vũ Trạch dắt cô đến bên bể bơi. Lúc này cũng là khoảng 7h tối, thế nhưng nước trong bể sau một ngày được mặt trời chiếu rọi nên vẫn còn ấm, không bị lạnh. Xung quanh ánh đèn hoàn hôn chiếu xuống, khiến bể bơi phải chiếu ánh đèn lấp lánh, vô cùng đẹp. Cung Vũ Trạch bỏ tay cô ra, đi tới trước một chiếc ghế nằm. Anh cởi chiếc áo mỏng bên ngoài. Hạ An Ninh đứng ở bên xấu hổ, hơi quay người đi, thế nhưng cô lại quay đầu lại nhìn trộm một cái. Giữa ánh trắng và ánh đèn, cơ thể Cung Vũ Trạch cân đối như tỷ lệ vàng. Mỗi cơ bắp trên cơ thể anh đều hoàn hảo, đầy sức cuốn hút. “Em chưa bơi bao giờ... Có khó không?”Hạ An Ninh hỏi. Một người chưa bao giờ bơi, một cách tự nhiên sẽ cảm thấy lo lắng khi xuống nước. “Cứ thả lỏng là được.” Cung Vũ Trạch thì là một cao thủ bơi lội. Nói xong anh đi tới cạnh bể nhảy xuống. Cơ thể lao vào bể nước. Dưới anh đèn, anh như một nam nhân ngư mạnh mẽ bơi sang phía bên kia của bể bơi. Điều đó khiến Hạ An Ninh đứng phía bên kia tự nhiên thấy giật mình, cô thấy lo cho anh. Cung Vũ Trạch nổi lên mặt nước, đưa tay vuốt tóc về phía sau đầu. Trên khuôn mặt anh càng lộ ra một vẻ đẹp lôi cuốn, hấp dẫn. Hạ An Ninh từ nãy vẫn quan sát một cách lo lắng, tới lúc này cơ mới thở phào nhẹ nhõm, rồi tâm trí cô như bị chàng trai đó cuốn đi mất. Cô ngẩn ngơ nhìn. Cung Vũ Trạch nhìn cô ở bên bể, liền giơ tay gọi, “Xuống đây.” “Em... Em không dám...” Hạ An Ninh làm sao dám xuống. Bể bơi này đâu giống như bể bơi khác, từ nông tới sâu mà bể này chỗ nào cũng sâu như nhau. Nhìn qua cũng phải tầm 1m7. Cô mà xuống nước, chẳng phải là ngập luôn đầu hay sao? Cung Vũ Trạch nhìn cô nói, “Em sang bên này, anh sẽ đỡ em.” Hạ An Ninh ngoan ngoãn chạy sang phía bên kia, sau đó thăm dò nước. Mặt nước lóng lánh khiến cô cần một chút dũng khí để chế ngự. Cô quỳ xuống thế nhưng không dám bước xuống. Cung Vũ Trạch đứng trong bể nước nhìn cô, ánh mắt chờ đợi, “Xuống đây, em sẽ không sao đâu.” Hạ An Ninh nghe câu nói này rồi nhìn ánh mắt của anh, đột nhiên cô không còn sợ hãi. Cô tin vào anh hoàn toàn, rằng anh sẽ bảo vệ cô. Cho dù là bị uống nước, bị rơi vào trong bể cô cũng không sợ nữa. “Thế em xuống nhé.” Hạ An Ninh nói xong, cô hít một hơi dài, sau đó nhảy xuống, nước bắn lên tung tóe. Cung Vũ Trạch lập tức đỡ cô lên khỏi mặt nước. Hạ An Ninh xuống nước mất đi cảm giác trọng lượng, chân cô không đạp tới đáy bể. Lúc đó cô chỉ biết bám chặt vào cổ của Cung Vũ Trạch, nửa trên cơ thể áp vào người anh. Để làm cô đỡ sợ hãi, Cung Vũ Trạch bế ngang cô lên. Cô dần dần quen với cảm giác ở dưới nước. Hai người từ khi quen biết tới này, đây là lúc hai cơ thể ở gần nhau nhất. Hạ An Ninh hơi thở hổn hển. Hai khuôn mặt áp sát nhau, gần tới mức trong ánh mắt người kia nhìn rõ thấy khuôn mặt mình. Cung Vũ Trạch nhìn vào đôi môi hồng xinh xắn trên khuôn mặt trắng trẻo của cô. Anh một một khát vọng, một ý muốn... Anh muốn hôn cô, nhìn bờ môi kia của cô thật mềm mại, ngọt ngào. Hạ An Ninh cũng đoán được ý muốn của anh, đôi mắt của cô ánh lên nụ cười. Cô không tránh né, dường như đang chờ đợi anh. Cung Vũ Trạch nhìn thấy ánh mắt này của cô, anh biết rằng cô đã đồng ý, nên nghiêng người chuẩn bị hôn cô. Thế nhưng đúng lúc này có mấy tiếng sủa vang. Hạ An Ninh và Cung Vũ Trạch ngầng đầu nhìn thấy một chú chó lao mạnh tới, nước bắn lên tung tóe. Nước bắn lên khiến đôi nam nữ trông có phần thảm hại. Cung Vũ Trạch ngán ngẩm gọi, “Tiểu Kha” Tiểu Kha phấn khích dùng 4 chân để bơi lại, hoàn toàn không biết nó vừa phá vỡ khoảnh khắc quan trọng của đôi nam nữ. Không khí ngọt ngào đột nhiên bị Tiểu Kha phá vỡ. Hạ An Ninh lúc này tự nhiên thấy xấu hổ.