Nóng quá, thật sự rất nóng, muốn cởi quần áo ra quá.
Lúc này Hạ An Ninh cũng không biết mình đang nghĩ đến cái gì nữa, cô chỉ cảm thấy cả người khô nóng, khó chịu, hai tay bất giác kéo góc áo phông trên người mình, mơ mơ màng màng cởi ra, làm lộ áo lót màu hồng phấn nữ tính bên trong.
Cởi áo ra như vậy, Hạ An Ninh mới thấy dễ chịu hơn, sau đó cô tiếp tục mơ màng ngủ.
Cung Vũ Trạch tắm xong, tối nay anh cũng uống ít rượu vang nhưng lại không buồn ngủ. Trong đầu anh luôn lo lắng cho Hạ An Ninh, tình trạng say rượu của cô làm anh hơi không yên tâm.
Cung Vũ Trạch suy nghĩ một chút, sau đó đứng dậy đẩy cửa ra ngoài, đến trước cửa phòng Hạ An Ninh. Anh hơi do dự, cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Lúc ra ngoài, anh chỉ để lại một cái đèn tường, thế nên, dưới ánh đèn mờ mờ, cô gái nằm trên giường đã không còn mặc bộ quần áo ngay ngắn như vừa rồi nữa. Trên người cô lúc này chỉ mặc duy nhất một chiếc áo lót, lộ ra vòng eo thon gọn của mình, chiếc quần jean mặc trên người cũng tôn lên dáng người yểu điệu của cô. Dưới ánh đèn tường, mỹ nhân ngủ say thế này đúng là rất thướt tha, gợi cảm, mê hoặc lòng người.
Mắt Cung Vũ Trạch chợt híp lại, thực sự không ngờ rằng, khi anh vào phòng lần nữa, thì cô gái này đã cởi quần áo ra rồi.
Anh lo lắng không biết cô có nôn hay không, cho nên không thể không đi đến trước mặt cô nhìn xem. Khi anh cúi người xuống thì chỉ nhìn thấy Hạ An Ninh đang ngủ rất ngon, đôi môi đỏ mọng hơi mấp máy, làn da dưới ánh đèn hồng hào, mịn màng, cả người cô như tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Không hiểu sao Cung Vũ Trạch cảm thấy hô hấp của anh có chút rối loạn, gấp gáp. Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, anh có thể nghe thấy rất rõ tiếng hít thở của mình.
Ngay lúc này, Hạ An Ninh đang nằm nghiêng bỗng trở mình nằm thẳng lại, để ngủ thoải mái hơn, hai cánh tay cô còn tùy ý dang ra hai bên, cả người nằm hình chữ đại (大), dưới ánh đèn, những gì có thể lộ được thì đều lộ hết ra ngoài, để mặc cho người đàn ông đang đứng bên giường cô ngắm nhìn không sót chỗ nào.
Ánh mắt Cung Vũ Trạch chợt tối lại, cô gái này tuy sơ ý mới như vậy, nhưng mà anh lại có thể cảm giác được rõ ràng bản thân anh đã bị cô ảnh hưởng.
Một người đàn ông hai mươi bốn tuổi như Cung Vũ Trạch, dù có năng lực tự chủ tốt đến mấy thì cũng sẽ có phản ứng và suy nghĩ giống như đàn ông trưởng thành mà thôi.
Cung Vũ Trạch hơi bối rối đẩy cửa ra ngoài, anh không ngờ bản thân lại bị cô ảnh hưởng lớn như thế, lớn đến mức những ham muốn đang ngủ say của anh đều bị thức tỉnh, có chút mất kiểm soát.
Cung Vũ Trạch quay về phòng, nhưng anh vẫn còn nghe thấy tiếng thở dốc của mình.
Một đêm này, Hạ An Ninh ngủ rất sâu, trái lại Cung Vũ Trạch lại thao thức đến nửa đêm cũng không thể nào ngủ được. Anh lo lắng cho Hạ An Ninh nên cứ cách một tiếng lại đi sang nhìn cô một chút, sau khi nhìn thấy cô thì trong đầu anh mới cảm thấy yên tâm.
Cứ như thế đi qua đi lại vài lần thì cuối cùng anh mới chắc chắn Hạ An Ninh không có chuyện gì, đến tận bốn giờ sáng anh mới đi ngủ.
Sáng sớm.
Hạ An Ninh tỉnh giấc thì ngoài cửa sổ đã rực rỡ ánh nắng, tâm trạng cô rất tốt ngồi dậy, nhưng đột nhiên cô thấy người mình hơi lạnh.
Cô cúi đầu nhìn nhìn, trong nháy mắt bỗng xấu hổ kéo vội chăn mỏng bên cạnh che lên người. Trời đất! Sao khi đi ngủ cô lại không mặc quần áo vậy chứ?
Không phải, tuy là cô có mặc áo lót màu hồng, nhưng mặc như thế này là đã vượt qua phạm vi mà cô có thể tiếp nhận rồi.
Trong lúc đang nhìn quần áo ở bên cạnh thì Hạ An Ninh nhớ lại hành động cởi đồ của mình tối qua, cô nhanh chóng lấy áo phông mặc vào.
Đồng thời, cô không khỏi nghĩ đến, tối qua về sau Cung Vũ Trạch có vào phòng cô nữa không nhỉ?
Nếu anh có vào thì không phải là đã nhìn thấy hết rồi ư? Trời ơi, mất mặt quá đi!
Nghĩ đến đây, Hạ An Ninh lại có hành động rất buồn cười, cô cúi cúi đầu, nhìn nơi không được đầy đặn của mình, mẹ ơi, xấu hổ quá đi!
Hạ An Ninh thực sự muốn khóc, cô chỉ còn cách tự an ủi mình rằng, chắc chắn hôm qua Cung Vũ Trạch không vào phòng cô.
Sau đó cô rời giường sửa soạn lại. Lúc ra khỏi phòng, cô định đi qua gõ cửa phòng Cung Vũ Trạch, nhưng cũng biết đêm qua chín giờ anh mới ngủ, nên cô cũng ngại không làm phiền anh.
Đầu bếp đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cô, một mình dùng bữa xong, Hạ An Ninh vẫn luôn ngồi đợi Cung Vũ Trạch thức dậy, mãi cho đến khoảng mười một giờ, cô vẫn ngồi ở sô pha đọc sách.
Cuối cùng thì cũng nhìn thấy bóng dáng của Cung Vũ Trạch xuống tầng, anh mặc một bộ đồ ở nhà màu xám tro, tóc đen hơi rối, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh.
Khuôn mặt Hạ An Ninh tức thì đỏ lên, nghĩ tới chuyện cô uống say tối qua rồi lại còn ôm lấy anh nữa, cô hơi ngượng ngùng.
Nếu anh nghĩ nhiều có phải sẽ nghĩ là cô chủ động ôm ấp yêu thương, cảm thấy cô rất tùy tiện không nhỉ?
Cung Vũ Trạch nhìn Hạ An Ninh, cô đã mặc quần áo chỉnh tề, nhưng trong đầu anh lại chợt hiện lên hình ảnh mặc mỗi chiếc áo lót của cô tối qua.
Hình ảnh này hiện ra rất rõ ràng khiến anh phải giả bộ bình tĩnh, chào cô một câu: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Hạ An Ninh mím môi cười, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Cung Vũ Trạch biết cô đang xấu hổ, anh ho nhẹ một tiếng rồi mới nói: “Hôm qua cô ngủ ngon không?”
Hạ An Ninh lập tức gật đầu: “Ừm, tôi ngủ rất ngon.”
Nói xong, Hạ An Ninh muốn xác định một chút, cô cắn môi đỏ mọng của mình, nhẹ giọng hỏi: “Cái đó... tối qua, sau khi ra khỏi phòng tôi, anh có vào lần nào nữa không?”
Cung Vũ Trạch biết là da mặt cô mỏng, rất dễ xấu hổ, cho nên anh lập tức nói rất tự nhiên: “Không, tối qua tôi luôn ở trong phòng đọc sách đến hai giờ sáng mới ngủ.”
Hạ An Ninh nghe xong câu nói này, trong lòng cũng hơi yên tâm. Đúng thế, quả nhiên anh ấy không vào phòng cô lần nào nữa mà! Cũng may anh không vào, nếu không thì cô sẽ ngại chết mất.
Có điều, Hạ An Ninh không biết được rằng, Cung Vũ Trạch không chỉ vào phòng cô, mà anh còn vào hẳn ba, bốn lần nữa, những gì nên nhìn cũng đã bị anh nhìn cho bằng hết rồi.
Lúc ăn trưa, Tiểu Kha lập tức chạy vào, đã một ngày một đêm không được gặp cậu chủ rồi, nó rất nhớ cậu chủ đấy.
Hạ An Ninh nghĩ thầm, hôm nay cô nhất định phải đi làm mới được, nghỉ hè cũng đã qua được một tháng rồi, nhưng vẫn còn một tháng nữa, cô có thể nhân khoảng thời gian này đi làm kiếm thêm chút tiền.
Vì thế, cô nói với Cung Vũ Trạch: “Hôm nay tôi muốn đến công ty làm việc.”
“Chân cô không đau nữa à?” Cung Vũ Trạch cũng không ngăn cản cô, anh chỉ quan tâm hỏi cô một câu.
Hạ An Ninh nhanh chóng lắc đầu, nói: “Không đau nữa, tôi có thể đi làm được rồi.”
“Được rồi, lát nữa ra ngoài tôi sẽ đưa cô đi.” Cung Vũ Trạch lên tiếng. Làm việc có thể khiến cô cảm thấy tự tin, tuy anh có thừa tiền để nuôi cô, nhưng cô nàng Hạ An Ninh này lại không phải người muốn lấy tiền của người khác, tiền anh đưa cho cô cũng không thoải mái nhận lấy.
Cho nên, anh để cô tự mình kiếm tiền, còn anh sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho cô.
Hạ An Ninh nghe xong lời của anh thì vui vẻ nói: “Cảm ơn anh.”
Hai giờ chiều, Hạ An Ninh đến phòng làm việc, nhìn điện thoại, cô cứ nghĩ mẹ sẽ gọi đến, nhưng không có. Hạ An Ninh đành phải gọi điện cho Hạ Thục Hoa, cô nghe thấy đầu bên kia có tiếng đánh mạt chược, sau đó có người nói nhanh vài câu, có vẻ bà đang rất bận.
Hạ An Ninh không quấy rầy bà nữa, nhưng trong lòng cô hơi thất vọng, nếu mẹ cô mà cứ tiếp tục như thế này, cũng không phải là chuyện tốt gì.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
45 chương
167 chương
98 chương