Hạ An Ninh ngồi trên sô pha, nhìn từng ánh nến đang phát ra những tia sáng lấp lánh, khóe miệng cô khẽ cong lên, nhìn Cung Vũ Trạch đang ngồi bên cạnh, cô cười nhẹ, hai tay chắp lại chống dưới cằm, trong lòng bắt đầu ước nguyện. Mong ước của cô rất đơn giản nhưng tốt đẹp, cô hi vọng mẹ cô bỏ cờ bạc, hi vọng Cung Vũ Trạch luôn luôn bình an vui vẻ, hi vọng cho bản thân cô có thể thành công mà tốt nghiệp. Thực ra, cô vẫn có thể cầu xin ông trời thêm một nguyện vọng nữa. Nhưng cô không dám tham vọng quá nhiều, cô sợ ước quá nhiều, khả năng thành công của những nguyện vọng trước đó sẽ giảm đi, thế nên cô mở mắt, nhẹ nhàng thổi tắt hết những cây nến kia. Cung Vũ Trạch bật đèn, mặt Hạ An Ninh hơi đỏ lên, có lẽ là do vừa rồi cô có uống hai li rượu vang, từ trước đến nay cô chưa từng uống rượu, hai ly rượu vang tối nay là lần đầu tiên cô uống. “Cắt bánh kem đi!” Cung Vũ Trạch nói, rồi đưa dao cho cô, để cô tự cắt. Bánh kem là loại chia thành bốn phần, nhưng lại được làm bằng loại bơ thượng đẳng, vừa mở ra đã tỏa ra mùi hương nguyên chất thơm mát, Hạ An Ninh cắt hai đường, sau đó, lấy một cái đĩa được chế tác tinh sảo, đặt miếng bánh lên, đưa cho Cung Vũ Trạch, “Anh ăn trước đi.” “Cùng nhau ăn đi.” Cung Vũ Trạch nhận lấy, để cô tiếp tục cắt một phần nữa. Hạ An Ninh cắt xong phần bánh cho mình, cô cầm chiếc thìa nhỏ xúc bánh kem đưa lên miệng, vị ngọt tan chảy khiến cô bật cười, không chỉ có cảm giác ngọt từ bánh kem đem lại, mà còn cảm thấy ngọt ngào từ tận đáy lòng. Người đàn ông bên cạnh đối với cô tốt như vậy, cô thực sự không biết bản thân mình may mắn đến cỡ nào mới có thể gặp được anh. Phải chăng kiếp trước cô là người cứu cả vũ trụ? Cô trộm bật cười trong lòng. “Ngon quá.” Hạ An Ninh thích ăn đồ ngọt, vì vậy chiếc bánh kem này là thứ vô cùng quyến rũ với cô. “Ngon thì ăn nhiều một chút.” Cung Vũ Trạch khẽ cười. Hạ An Ninh đang ăn, sau đó, cảm giác đầu óc có chút lâng lâng, dường như đã ngà ngà say. Dưới ánh đèn Cung Vũ Trạch cũng phát hiện ra, mặt cô đỏ ửng lên không tự nhiên, nghĩ đến vừa rồi cô uống hai ly rượu kia, anh có chút lo lắng nhăn mày. “Hợ...” Hạ An Ninh không tự chủ được ợ hơi rượu lên một cái, cô xấu hổ lấy tay che miệng, mặt lại càng đỏ hơn. Cung Vũ Trạch cười mỉm, không hiểu sao lại cảm thấy cô rất đáng yêu, anh nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa đầu cô: “Tôi sẽ không cười nhạo cô đâu.” Hạ An Ninh cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, cô thấy ăn kem bơ rất ngon liền cầm thìa múc kem bơ ăn tiếp, ăn kem bơ rất dễ dính vào khóe miệng, cô cũng không ngoại lệ, ấy vậy mà cô lại hoàn toàn không biết. Cung Vũ Trạch ăn được mấy miếng liền đặt xuống, anh thực sự không thích ăn đồ ngọt, thấy kem bơ dính trên miệng cô, liền đưa tay lên, khi Hạ An Ninh cảm giác được anh bàn tay đang hướng về phía mình, cô lập tức ngây người bất động. Nhưng một giây sau, cô cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp đang quệt qua khóe miệng mình, nhìn thấy bơ dính trên tay Cung Vũ Trạch, cô lập tức xấu hổ cụp mi xuống, mặt lại đỏ ửng lên. Hạ An Ninh ăn được hơn nửa mới thấy mình không ăn thêm được nữa, bữa tối nay cô đã ăn no lắm rồi, cô lên tiếng: “Bỏ bánh kem vào tủ lạnh đi! Ngày mai ăn tiếp.” “Ừm!” Cung Vũ Trạch cũng cảm thấy nên làm như thế. Hạ An Ninh lập tức định đứng dậy thu dọn bánh kem, cất vào tủ lạnh, cô vừa mới đứng dậy, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể không tự chủ được lảo đảo sang bên cạnh, cô hoảng sợ, lập tức quơ tay sang hai bên tìm thứ gì đó chống đỡ. Cung Vũ Trạch gần như đứng lên cùng lúc, cánh tay mạnh mẽ kéo lấy cô, ôm cô đang hoảng loạn vào trong lòng, cúi đầu nhìn người con gái sắc mặt đỏ ửng, ánh mắt mơ hồ kia, anh có chút bất đắc dĩ nói: “Cô say rồi”. “Tôi... Tôi không say!” Hạ An Ninh lập tức lắc đầu, cô còn lâu mới thừa nhận bản thân mình uống say! “Cô ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi, để tôi thu dọn bánh kem cho.” Cung Vũ Trạch ấn cô ngồi xuống, anh sắn tay thu dọn đồ đạc, bỏ bánh kem vào trong tủ lạnh, thu dọn những chiếc đĩa nhỏ trên mặt bàn, Hạ An Ninh phát hiện cô vừa quay đầu, đầu óc lại choáng váng, phản ứng dường như chậm mất nửa nhịp vậy. Chẳng lẽ cô say thật rồi sao? Quả thực, vừa rồi cô có mê rượu, nhưng lại không ngờ mình dám uống hai ly rượu vang liền. Cung Vũ Trạch thu dọn xong, nhìn người con gái với hai má đỏ bừng đang tựa trên sô pha, anh nhíu mày nói: “Lên lầu nghỉ ngơi đi!” “Được!” Hạ An Ninh đáp, vừa đứng dậy lại ngồi ngay xuống, cô thấy chân mình đứng trên mặt đất mà như đang đạp trên mây vậy, đứng cũng chẳng vững nữa rồi. “Tôi say thật rồi...” Hạ An Ninh xấu hổ tự chế giễu mình. Cung Vũ Trạch đưa tay về phía cô, “Tôi đỡ cô lên.” Hạ An Ninh dành nhờ vào sự giúp đỡ của anh, cô không cự tuyệt, cô đặt bàn tay nhỏ nhắn vào lòng bàn tay to lớn của anh, Cung Vũ Trạch dùng lực của cánh tay kéo cô lên, Hạ An Ninh lập tức cảm thấy đầu óc nặng trĩu nhưng đôi chân lại nhẹ bẫng, cô bước lên phía trước rồi bất ngờ đâm sầm vào ngực Cung Vũ Trạch. Cô nhanh chóng dang tay ôm lấy anh eo, khi nhận thức được bản thân đang ôm anh, cô lại thấy mình đang mạo phạm anh, nên vội lùi về phía sau một bước, nhưng lùi về phía sau một bước, cô đầu óc càng choáng váng. Cung Vũ Trạch thấy cô muốn bước về phía sau, anh lại càng lo lắng, cánh tay cường tráng kia lại ấn cô trở lại trong lòng ngực anh lần nữa, anh trầm giọng nói: “Tôi thấy cô không đi nữa rồi, để tôi bế cô lên.” “Ách... Không cần đâu không cần đâu, tôi có thể tự đi...” Nói xong, Hạ An Ninh định thể hiện, vừa quay người lại thì chút nữa thì ngã nhào xuống đất, Cung Vũ Trạch lắc đầu, một tay giữ vững cánh tay cô, lại ôm cô vào lòng, rồi cúi người xuống bế cô lên. Anh không muốn đầu gối cô vừa bị đâm chưa lâu nay lại bị sưng thêm. Hạ An Ninh thấy mình bị bế lên, đầu óc cô càng choáng váng, cô không thể không ôm lấy cổ anh để ngăn cảm giác choáng váng kia lại. Cung Vũ Trạch để cô ôm chặt mình, anh bước từng bước vững vàng đi lên tầng. Hạ An Ninh ngoan ngoãn để anh ôm tới mép giường, lúc này Hạ An Ninh đúng là cái gì cũng không làm được nữa rồi, cô ngồi xuống hít thở một chút, nói với Cung Vũ Trạch: “Tôi muốn đi ngủ rồi, Cung thiếu gia, chúc ngủ ngon.” “Có cảm giác buồn nôn không?” Cung Vũ Trạch hỏi cô. Hạ An Ninh chớp chớp mắt, sau đó lắc đầu: “Không có!” “Thật sao?” Cung Vũ Trạch không yên tâm hỏi lại một lần, bởi vì nếu cô muốn nôn, để cô một mình ngủ rất nguy hiểm. Hạ An Ninh tiếp tục lắc đầu: “Tôi thật sự không sao cả, chúc ngủ ngon.” Nói xong, cô cuộn tròn người trên giường, quay lưng về phía anh như đã ngủ. Cung Vũ Trạch thấy cô thật sự muốn ngủ, anh cũng không quấy rầy nữa, xoay người đẩy cửa đi ra ngoài. Cơn buồn ngủ của Hạ An Ninh thực sự rất mạnh mẽ, cô dường như chẳng suy nghĩ gì, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cung Vũ Trạch đẩy cửa ra, anh vẫn có chút không yên tâm về Hạ An Ninh, anh cắn môi, cố nén ý định muốn đi vào xem cô thế nào, anh vẫn nên trở về phòng tắm rửa thì hơn. Những người say rượu thường sẽ cảm thấy nóng trong người, Hạ An Ninh đang ngủ cũng cảm nhận được sức nóng ấy, phần lưng và trán cô đều toát mồ hôi ướt đẫm, dù đang trong giấc ngủ nhưng cơ thể vẫn có một loại phản ứng theo bản năng.