Cuối cùng, cô vẫn lưu số của anh vào, cô không cần lục số anh trong danh bạ, ở trong trí nhớ, con số quen thuộc đó luôn tự động hiện ra.
Như vậy, bất giác cô đã bận suốt một tuần, cô ngoại trừ công việc, cũng có hẹn hò trà sữa với vài cô chị em thân thiết, thăm hỏi cuộc sống gần đây, Hạ An Ninh cũng dần dần bình thường trở lại.
Tuy nhiên, mỗi khi nghe thấy tiếng xe đua trên đường, cô đều bất chợt quay đầu nhìn, tưởng là xe của Cung Vũ Trạch, nhưng lần nào cũng thất vọng.
Có lẽ, ngay cả ông trời cũng đang ngăn cản cô gặp anh.
Cung Vũ Trạch ở trong căn biệt thự, sau một tuần bận rộn công việc, hôm nay anh định ở nhà nghỉ ngơi, Tiểu Kha từ bên ngoài bước vào, nằm bò trên chân của anh, giống như chủ nhân, cảm thấy có chút khô khan và buồn chán.
“Sao vậy? Sao không ra ngoài chơi đi?” Cung Vũ Trạch hỏi Tiểu Kha, sờ mó đầu của nó, những lúc anh buồn chán, liền tìm đầu của Tiểu Kha để sờ, và nỗi buồn chán đó sẽ nhanh chóng bay mất.
Tiểu Kha nhìn anh, lập tức lấy mỏ chó đê tiện đến liếm bàn tay của anh, như muốn dán chặt vào anh vậy.
Cung Vũ Trạch nhìn nó có chút bất lực, “Ngươi muốn ta ra ngoài chơi cùng ngươi sao? Dắt ngươi ra ngoài kia đi dạo à?”
“Ấu...” Tiểu Kha lập tức phát ra tiếng kêu hưng phấn, như đang nói, đúng vậy, nó muốn đi ra ngoài chơi.
Cung Vũ Trạch thở một hơi dài, nhìn thời tiết tốt đẹp ngoài cửa sổ, anh nhớ đến một công viên bên bờ biển, nơi đó thực sự thích hợp dắt chó đi dạo, nhưng mà, Tiểu Kha thuộc giống chó bự, cần phải siết dây dẫn theo.
“Được, ta dắt ngươi đi, nhưng mà, ngươi phải ngoan ngoãn đi theo ta, không được nổi cơn điên có biết không?” Cung Vũ Trạch trả lời, bởi vì anh cũng cảm thấy chán, muốn ra ngoài dạo một chút.
“Ấu!” Tiểu Kha đồng ý.
“Ta đi thay đồ, ngươi ở đây đợi ta.” Cung Vũ Trạch nói xong, đứng dậy đi vào phòng thay đồ, anh lựa một chiếc áo thun cổ chữ V tối màu thong thả, mặc phối với quần jeans, đi đến hàng trưng đồng hồ, lựa một chiếc đồng hồ cơ khí giản dị đeo vào.
Anh lại đi đến quầy nhẫn hột xoàng, lấy một chiếc anh thích đeo vào ngón tay giữa, lại đến trước chỗ để kính, lựa một cặp kính đen aviators rồi bước xuống lầu.
Toàn thân Cung Vũ Trạch lan tỏa hơi thở của người đàn ông trẻ tuổi, dưới ánh nắng, giản dị, điển trai, thoải mái và thu hút.
Anh dắt Tiểu Kha xuất phát, đây là một con đường dài của công viên bên bờ biển, là thiên đường dạo chó của những người yêu chó, cho nên, có thể nhìn thấy người ta cầm dây dắt chó đi dạo bất cứ lúc nào.
Cung Vũ Trạch bước từ trong xe ra, thân hình cao to, hơi thở tươi sáng, vừa bước xuống xe, liền trở thành khung cảnh cực kì hút mắt.
Trong tay dắt theo con chó cực kì cao to khỏe khoắn, thật khiến người ta khiếp sợ, một người một chó, đều trở nên nổi bật giữa dòng người đông đúc.
Cung Vũ Trạch đeo kính đen, dưới kính là chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng quyến rũ mím chặt, mặt không cảm xúc, hiện rõ khí chất cao sang nhã nhặn.
Tiểu Kha đương nhiên vui mừng bước về trước, chỗ này ngửi xíu, chỗ kia ngửi xíu, hình như rất vui mừng.
Cung Vũ Trạch một tay cầm dây, lên tiếng cảnh cáo, “Tiểu Kha, chậm chút.”
Tiểu Kha lập tức đi chầm chậm dạo bộ, ngẩng cao đầu, giống như vua của loài chó, đôi chân dài của Cung Vũ Trạch cũng chầm chậm bước đi, hưởng thụ ánh nắng sau giờ trưa, trong tay cầm một chai nước suối.
Ở khu giữa bờ biển, Hạ An Ninh đang chụp ngoại cảnh, lúc bắt đầu còn xấu hổ, nhưng bây giờ thực hiện động tác rất tự nhiên, tư thế, trong mỗi lần chụp đều có sự tiến bộ rất lớn.
Hạ An Ninh đang ở nơi vắng vẻ của công viên, sau khi cô chụp xong mấy bộ, liền uống mấy ngụm nước, đi vào chỗ thay đồ bên cạnh, đại khái hôm nay lại phải chụp đến năm giờ chiều mới kết thúc.
“An Ninh, bộ này là size trung, một lát tôi sẽ kẹp một vài chiếc kẹp sau lưng đồ, để kiểu đồ nhìn đẹp xíu.”
“Được!” Hạ An Ninh gật đầu, thật ra, làm người mẫu, điều quan trọng nhất là tâm lý phải ổn định, vì sự ảnh hưởng của khách qua đường, sẽ anh hưởng đến biểu cảm của cô, và lòng tự tin.
Hạ An Ninh thay một chiếc đầm bay bổng, đứng ở một bên lan can làm động tác, đột nhiên cô nhìn thấy con chó Dobermann được dắt qua từ bên cạnh, trái tim cô bỗng rung nhẹ, cô liền nhớ đến Tiểu Kha.
Nhưng mà, con chó Dobermann này không có to con khỏe khoắn như Tiểu Kha, có vẻ ốm hơn chút, và lông lá của Tiểu Kha mượt mà tươi sáng hơn, cơ thể cũng to hơn.
“An Ninh, tập trung vào.” Người chụp hình Tiểu Tuấn nói với cô.
Hạ An Ninh lập tức tập trung biểu cảm, khóe miệng nở ra nụ cười xinh đẹp.
Nhưng, cô không biết, Tiểu Kha và chủ nhân của nó, đang đi dạo cách cô hai cây số, Tiểu Kha ở đây, dường như vua chúa, bất kì con chó nhỏ nào đi ngang qua cũng phải vòng đường, còn mấy cô gái dắt theo chó nhỏ, nhìn Cung Vũ Trạch, muốn nhân cơ hội thử giao lưu chó với nhau, để làm quen với anh!
Nhưng bên cạnh anh có con chó Dobermann to bự, họ sợ thú cưng của mình bị làm hại, cho nên, chỉ có thể nhìn anh đẹp trai đi xa dần.
Dù sao thì thú cưng của con gái, đều thuộc dạng dễ thương, sao dám giao lưu với Tiểu Kha?
Cung Vũ Trạch lại bước đi một đoạn, anh cảm thấy khát, bây giờ, đứng bên lan can bờ biển, anh đem dây cổ của Tiểu Kha treo vào chỗ dư ra của lan can, anh mở chai nước uống mấy ngụm, nhìn phong cảnh nơi phía xa.
Chiếc mũi của Tiểu Kha lập tức ngửi trong không khí, sau đó, đôi mắt đen láy của nó liền sáng trưng lên, giống như ngửi được trong không khí có mùi quen thuộc nào đó, chẳng phải là mùi vị của Hạ An Ninh sao.
“Ẳng!” Tiểu Kha lập tức phấn khởi.
Cung Vũ Trạch cau mày, nhìn Tiểu Kha, lại nhìn con chó Dobermann cách Tiểu Kha không xa, Cung Vũ Trạch tưởng Tiểu Kha thấy đồng loại của mình mới vui mừng như vậy, anh lập tức nhíu mày không vui, “Tiểu Kha, yên lặng xíu nào.”
“Ẳng...” Tiểu Kha lại kêu một tiếng, vì nó khẳng định chính xác Hạ An Ninh đang ở gần đây, xa cách nhiều ngày nay, nó có chút nhớ chủ nhân của nó rồi.
“Tiểu Kha, ta đã nói rồi, muốn ta dắt ngươi ra chơi thì được, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, có biết chưa?” Cung Vũ Trạch liền giáo dục nó với giọng điệu không vui.
Bình thường Tiểu Kha rất nghe lời anh, nhưng, lúc này, nó không bình tĩnh được nữa! Nó muốn Cung Vũ Trạch biết, Hạ An Ninh đang ở gần đây kia mà!
Tiểu Kha quay đầu nhìn chủ nhân mặt không cảm xúc, nó có chút buồn bã, rồi nó nhìn lên sợi dây vắt trên thành lan can, lập tức nó nhảy cẫng lên, khiến sợi dây tung lên, rớt xuống đất, Tiểu Kha lập tức kêu ăng ẳng, chạy về một hướng.
“Tiểu Kha...” Cung Vũ Trạch hét to, lúc này, anh thực sự tức giận, Tiểu Kha lại dám bỏ chạy?
Tiểu Kha là giống chó được trải qua khóa huấn luyện, nó cũng được dạy dỗ không được đột kích con người, nhưng bây giờ, Cung Vũ Trạch thật lo lắng, vội vàng đuổi theo.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
45 chương
167 chương
98 chương