Trong căn phòng yên tĩnh, Hạ An Ninh khóc thầm, vang ra từng đợt, dường như, trong mắt cô nước mắt tuông ào ạt, không dừng lại được.
Chỉ cần nghĩ đến hình bóng giận dữ bỏ đi của Cung Vũ Trạch, trái tim cô lại nhói lên từng cơn, rõ ràng trên cơ thể không có vết thương nào đau đớn, nhưng mà, tại sao cơn đau trong trái tim, lại đau khiến rơi nước mắt hơn mọi vết thương khác trên cơ thể.
Và ngay lúc này, cô mới phát hiện, người đàn ông trong trái tim cô quan trọng biết bao, đến nỗi đã trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời này của cô.
Sự quan trọng của anh, không giống với mẹ, cũng không giống với các chị em bạn thân, sự quan trọng của anh, đã trở thành một địa vị khó ai thay thế được.
Cô luôn miệng gọi anh là Cung thiếu gia, nhưng hiện tại, trong lòng cô, có một giọng nói vô hình xen lẫn tiếng khóc gọi tên anh.
Cung Vũ Trạch.
Ba chữ này, dường như tràn đầy sức mạnh, tràn đầy hơi thở đau thương của cô, rõ ràng chưa yêu nhau kia mà! Nhưng tại sao, cô có cảm giác buồn đau của sự thất tình?
Hạ An Ninh bịt chặt miệng lại, khóc không thể kiềm chế được, trong tĩnh lặng, cô không biết còn lý do nào để cô đừng đau thương nữa.
Hạ An Ninh ngồi trên giường, khoanh tay lại, để nước mắt lặng lẽ rơi, trong đầu suy nghĩ nhắm mắt, toàn là khung cảnh ở bên Cung Vũ Trạch, cô không ngờ, cô lại nhớ kĩ như vậy, nụ cười của anh, mỗi ánh nhìn của anh dành cho cô, và bàn tay ấm áp của anh nắm lấy cô.
Hôm kia ở trên núi, cô chụp hình của anh, mỗi chi tiết trên mặt đều hiện lên rất rõ ràng.
Trên đời này, có một loại người, một khi đã tiêm nhiễm, thì giống như thuốc độc vậy, không dễ dàng quên đi, và cũng không dứt được.
Cung Vũ Trạch trở thành liều thuốc độc của Hạ An Ninh.
Hạ An Ninh đang khóc trên lầu, còn dưới lầu, Cung Vũ Trạch ngồi trong xe đua, yên lặng tựa như bức tượng, bây giờ, anh nhớ kĩ lại những lời nói lúc nãy với Hạ An Ninh, giọng điệu hình như hơi bị nặng, và, anh tự nhiên cắt đứt luôn cơ hội gặp nhau sau này.
Thật ra, anh có thể từ từ dò hỏi, tại sao cô khóa máy? Tại sao không nghe điện thoại của anh? Hoặc là, cho dù cô có chán ghét anh! Vậy tại sao? Có nguyên nhân gì khác không?
Hiện giờ, Cung Vũ Trạch lại muốn hỏi cô kĩ càng, thậm chí anh muốn nói cho cô biết, thực ra anh không có giận đến nỗi sau này không gặp mặt cô nữa.
Nhưng, anh là đàn ông, mà còn là một người đàn ông có lòng tự trọng cực cao, đối với những câu nói khi nãy, anh tuyệt đối không thể xin lỗi với cô, Cung Vũ Trạch có chút bực bội hít thở.
Và ngay lúc này, anh nhìn thấy một người đàn bà đạp chiếc xe đạp điện chạy đến, bà ta khoảng bốn mươi tuổi, tóc uốn lượn, mặt không rõ lắm, nhưng, Cung Vũ Trạch có một cảm giác, bà ta chính là người mẹ ham mê cờ bạc của Hạ An Ninh.
Cung Vũ Trạch nhìn bà ta sắp xếp gọn gàng đồ đạc trong hành lang, liền đi lên lầu, Cung Vũ Trạch ngước đầu, chẳng bao lâu, thì nhìn thấy trong nhà Hạ An Ninh có một căn phòng khác bật đèn lên.
Quả nhiên mẹ của cô đã về, có thể đã trở về phòng của mình.
Trong lòng Cung Vũ Trạch thở phào, anh đề máy xe, chiếc xe nhanh chóng lao vụt trong màn đêm.
Vào lúc Hạ Thục Hoa mở cửa, đã nhìn thấy đèn sáng, bà giật mình, và nhìn sang phòng của Hạ An Ninh, trong đó cũng có đèn rọi ra, bà không ngờ, con gái đã về nhà.
Bà về phòng cất túi, vì hôm nay đã thắng vài ván bài, cho nên, bà phải giấu tiền vào chỗ cất giữ tiền của mình.
Hạ An Ninh nghe tiếng cửa, cô biết mẹ đã về, cô thở phào nhẹ nhõm, cũng vội vã lo lắng lấy giấy lau chùi nước mắt trên mặt cô, hít một hơi thở sâu, không muốn cho mẹ biết cô khóc.
Quả nhiên Hạ Thục Hoa đến gõ cửa, Hạ An Ninh vội trả lời, “Mẹ, con phải ngủ đây.”
Hạ Thục Hoa lại hỏi một tiếng, “Đã ăn cơm chưa?”
“Con ăn rồi.”
“Được rồi! Vậy thì ngủ đi!” Hạ Thục Hoa không có đi vào, bởi vì bà ta đã mệt, muốn tắm rửa rồi đi ngủ.
Trong phòng, Hạ An Ninh nằm trên giường của mình, cô tắt đèn, vừa lau nước mắt xong, lại lặng lẽ rơi xuống tiếp.
Cô không biết khi nào mình ngủ thiếp đi, bất kể trong hiện thực, hay trong giấc mơ, những điều cô nghĩ, đều có hình bóng của Cung Vũ Trạch, nụ cười của anh, sự giận dữ của anh, khuôn mặt của anh.
Cứ như thế đến buổi sáng, khi cô còn đang mơ mơ màng màng, điện thoại của cô reo, thì ra là chỗ làm việc gọi tới.
“Alo!”
“An Ninh, hôm nay có mười hai bộ đồ, qua đây chụp đi!”
“Được! Tôi đến ngay.” Hạ An Ninh đáp một tiếng, lúc này, cô còn có lý do gì mà không đi làm cơ chứ?
Bất kể xảy ra chuyện gì, cô phải giữ chặt công việc hái ra tiền này.
Hạ An Ninh đến chỗ làm việc chụp hình quần áo, lần này cũng đi ngoại cảnh, bên bờ biển của một công viên, các kiểu quần áo chụp đều đang là xu hướng được săn đón, và, các kiểu đồ của bộ sưu tập vào thu, thân hình của cô, khí chất, đều phù hợp với phân khúc các cô gái xì tin.
Và, Hạ An Ninh được nhiều nhà buôn lựa chọn chụp hình quảng cáo quần áo, vì khí chất của cô không tệ, đăng lên mạng sẽ càng thu hút nhấp chuột của lưu lượng khách hơn.
Chỗ làm nói với cô, nếu muốn kiếm tiền, họ sẽ cho cô nhiều đơn đặt hơn thế nữa, Hạ An Ninh lập tức nói với giám đốc, “Không vấn đề gì, tôi không sao cả, mỗi ngày tôi đều có thời gian rãnh rỗi, lúc nào tôi cũng đến chụp được.”
“Thật không, nếu vậy thì, lượng công việc sẽ rất nhiều đó! Cô chắc chắn không vấn đề gì chứ!”
“Không sao cả, tôi có thể chụp đến kì nghỉ kết thúc.” Hạ An Ninh gật đầu.
“Tôi nói An Ninh nè, bạn trai của cô đâu? Anh ta làm công việc gì vậy? Thật sự rất đẹp trai lại có khí chất!” Cô trợ lý bên cạnh tò mò hỏi.
Đẹp đến nỗi các cô cũng khó lòng quên đi.
Sắc mặt của Hạ An Ninh liền tối lại, cô lắc đầu nói, “Anh ta không phải là bạn trai của tôi, anh ta chỉ là bạn bình thường, bây giờ, chúng tôi không còn liên lạc nhau nữa...”
“Cái gì? Không còn liên lạc nhau nữa sao? Người đàn ông đẹp như thế, sao cô không biết nắm giữ kia chứ!”
Trên mặt Hạ An Ninh có vẻ đau khổ, cô ngoảnh mặt đi, đảo đôi mắt đang ứa nước, cười nói, “Không có gì đâu! Anh ta có cuộc sống của riêng mình, tôi cũng có cuộc sống của riêng tôi.”
Bên cạnh có người đẩy đẩy cô trợ lý, trợ lý liền đổi chủ đề, xem ra, tuy Hạ An Ninh rất xinh đẹp, nhưng cũng chưa chắc giữ lại được người đàn ông đẹp trai kia!
Tiếp đó, Hạ An Ninh chụp hình từ sáng sớm đến chiều tối, cô không có nghỉ ngơi, cả ngày làm công việc quá sức, đối với cô mà nói, cô thích cuộc sống tràn đầy bận rộn.
Như vậy, cô sẽ không có thời gian nghĩ đến Cung Vũ Trạch nữa.
Khi cô về đến nhà, ở dưới lầu mua một chiếc điện thoại bình thường, về nhà cô lưu số điện thoại của mẹ và những người bạn, cô suy nghĩ có nên lưu số của Cung Vũ Trạch không, nhưng, lưu rồi, cô còn gọi được cho anh không?
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
45 chương
167 chương
98 chương