Sở Nhan vừa chụp phim xong, cô đang ngồi trên ghế để bác sĩ xem xét chỗ sưng, bỗng nhiên bên ngoài có người đẩy cửa bước vào, Sở Nhan tưởng là y tá đem thuốc đến, ngờ đâu ngẩng đầu lên lại thấy Chiến Tây Dương sốt sắng đi vào.
Cô ngây ra vài giây, rồi chào hỏi như bình thường: “Tây Dương, sao cậu lại tới đây?”
Chiến Tây Dương lập tức bước tới bên cạnh cô, cúi người xuống rồi cùng khám với bác sĩ, anh ngẩng đầu hỏi cô: “Chân cô sao vậy? Sao lại bị thương thành ra như vậy?”
Sở Nhan không ngờ rằng anh lại quan tâm tới việc chân mình bị thương như vậy, biểu hiện của cô trái lại lại vô cùng nhẹ nhàng: “Chỉ là bị ngã lúc trượt tuyết nên bị trẹo chân thôi, không đáng ngại đâu.”
Vị bác sĩ bên cạnh gật gật đầu nói: “Không bị trấn thương đến xương, chỉ bị căng cơ thôi, thoa chút thuốc rồi bang bó vài ngày là khỏi.”
Tuy vậy nhưng sau khi bác sĩ kiểm tra xong, Chiến Tây Dương vẫn dịu dàng nhấc chân cô lên xem xét một lượt, sau đó giọng có chút trách móc nói: “Sao cô chẳng cẩn thận gì cả vậy?”
Sở Nhan ngây ra, người đàn ông kém cả tuổi cô này mà còn lên mặt dạy bảo cô sao? Cô chớp chớp mắt: “Chịu thôi, tại tôi không giỏi trượt tuyết.”
“Đã không biết trượt tuyết mà cô cũng đòi đi góp vui à?” Chiến Tây Dương tiếp tục nói.
Đến ngay cả vị bác sĩ khoa xương khớp ở bên cạnh cũng thấy ngữ khí của Chiến Tây Dương có gì đó không đúng, Sở Nhan nhoẻn miệng cười: “Chẳng mấy khi có được mấy ngày nghỉ không tranh thủ nghỉ ngơi e là sau này sẽ chẳng có cơ hội như vậy nữa, ít ra cảnh tuyết bên đó rất đẹp.”
Chiến Tây Dương cũng ý thức được mình hơi quá lời, anh mím môi than thầm, là vì tuyết đẹp sao? Hay là vì được đi dạo dưới tuyết cùng người mình thích càng thêm phần lãng mạn?
Lúc này y tá bê thuốc và băng gạc tới, Chiến Tây Dương nói với y tá: “Để tôi băng bó cho cô ấy!”
Cô y tá ngay lập tức cảm thấy ngạc nhiên, cô nhìn nữ nhân khí chất mê hồn này với bác sĩ Chiến rốt cuộc là quan hệ gì mà khiến anh phải đích than băng bó choc ô ta?”
Ánh mắt Sở Nhan có chút lo lắng nhìn anh, Chiến Tây Dương thấy vậy không kìm được bật cười: “Cô nhìn tôi với ánh mắt gì vậy? Lẽ nào lo tôi sẽ băng bó không đẹp sao?”
Sở Nhan đúng là có suy nghĩ như vậy nhưng tất nhiên cô sẽ không nói ra, cô đành để mặc Chiến Tây Dương tự cúi xuống bôi thuốc lên vết sưng tấy của cô, khiến chân của cô khẽ đặt lên đùi anh, anh tỉ mỉ quấn từng vòng một băng bó cho cô.
Không thể không thừa nhận rằng kỹ thuật của anh rất tốt, băng bó vô cùng hoàn mỹ, khi mà Sở Nhan còn đang ngẩn người ra thì anh đã băng xong rồi.
“Cảm ơn cậu.” Sở Nhan nói với anh một tiếng cảm ơn.
“Sao lại chỉ có mình cô?” Chiến Tây Dương cảm thấy kỳ lạ, bạn trai cô không cùng cô tới sao?
“Tôi và mẹ tôi, mẹ tôi tới tư vấn bac sĩ chủ trị của ông nội rồi.” Sở Nhan nói xong, cô y tá đưa cho cô một ly nước rồi khen: “Sở tiểu thư, cô thật xinh đẹp và có khí chất!”
Sở Nhan nở nụ cười: “Cám ơn vì lời khen của cô.”
Chiến Tây Dương cũng không đi khỏi, anh đứng một bên quan sát Sở Nhan, điện thoại của cô reo lên, cô nhấc lên xem, chỉ thấy tin của Vương Duyệt ở trên xe, lúc này anh đợt nhiên gửi mười mấy bức ảnh có liên quan tới cô đến.
Cô hơi ngây ra, không chờ khi cô không hay biết, Vương Duyệt lại chụp cô nhiều ảnh đẹp và tự nhiên đến vậy, mỗi bức ảnh đều tựa như một bìa báo thời trang, bức thì cô thẩn thơ, bức thì cười, bức thì đang uống cà phê, tất cả đều rất đẹp.
Chiến Tây Dương ở ngay bên cạnh, khi cô đang xem ảnh thì anh tất nhiên cũng thưởng thức cùng cô, lúc này, anh thấy người gửi là Vương Duyệt, mà Sở Nhan nhìn những bức ảnh này tất nhiên là vừa kinh ngạc vừa thích thú.
“Chụp cũng được đấy.” Chiến Tây Dương chua xót khen ngợi.
Sở Nhan bật cười: “Một người bạn của tôi chụp đấy, tôi cũng không biết anh ta chụp tôi nhiều hình như vậy.”
“Bạn trai à?” Chiến Tây Dương lập tức truy vấn.
Sở Nhan lắc lắc đầu, cười cười: “Không phải, bạn bình thường thôi.”
Nhưng Chiến Tây Dương hoàn toàn không tin bởi anh tận mắt nhìn hai người họ ở cạnh nhau, chỉ là cô phủ nhận với anh thôi.
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vọng vào một giọng nữ vô cùng ngọt ngào: “Tây Dương.”
Sở Nhan ngẩng đầu, chỉ thấy Hạ Đông cười nhẹ bước vào: “Hoá ra anh ở đây à! Chủ nhiệm Vương tìm anh họp đấy.”
Chiến Tây Dương gật gật đầu, Hạ Đông cũng thấy Sở Nhan bị thương, cô kinh ngạc nói: “Sở tiểu thư, chân cô sao vậy?”
“Tôi ra ngoài chơi với bạn không cẩn thận bị trẹo thôi.” Trong long Sở Nhan bỗng nhiên căng thẳng, cô không muốn để Hạ Đông biết rằng Chiến Tây Dương bang bó vết thương choc cô, nếu vậy Hạ Đông nhất định sẽ hiểu nhầm!
Hạ Đông cười cười: “Vậy mấy hôm nay phải chú ý cẩn thận đấy.” Nói xong, cô quay sang nhìn Chiến Tây Dương, cảm thấy có chút nghi hoặc hỏi: “Tây Dương, sao anh lại ở đây?”
Chiến Tây Dương còn chưa kịp mở lời thì Sở Nhan đã nhan chóng trả lời: “Chắc cậu ta đi qua thôi, Tây Dương, cậu mau đi họp đi!”
Chiến Tây Dương nhíu mày rồi sửa lại: “Tôi là do nghe nói cô bị thương, chữa ở đây nên mới tới thăm cô.”
Nụ cười trên mặt Hạ Đông bỗng nhiên gượng lại, Sở Nhan thầm sốt ruột thay cho Chiến Tây Dương, sao người đàn ông này lại cố chấp như vậy? Nhất định phải làm cho Hạ Đông hiểu lầm mới được hay sao?
Sở Nhan lập tức cười cười rồi giải thích: “Tôi và Tây Dương là bạn!”
Lời giải thích này là nói cho Hạ Đông nghe, nhưng cùng lúc đó lại là đòn đả kích với Tây Dương, chỉ là bạn sao?
Đúng vậy, trong lòng cô, bọn họ là bạn từng có nụ hôn thân mật và ngủ trên cùng một chiếc giường! Sắc mặt Chiến Tây Dương sa sầm, anh nói với Hạ Đông: “Chúng ta đi hợp thôi.”
Sở Nhan nghe câu này rồi quay sang nhìn Chiến Tây Dương, chỉ thấy một bóng dáng đang tức tối, cô cắn môi, không hiểu gì, chẳng lẽ cô nói gì sai sao?
Hạ Đông là con gái, lẽ đương nhiên là vô cùng nhạy cảm, khi Chiến Tây Dương nói vì Sở Nhan bị thương nên đích thân tới thăm cô ấy thì cô đã có chút nghi ngờ rồi, cô phát hiện Sở Nhan tuy lớn hơn Chiến Tây Dương vài tuổi nhưng khí chất ngút ngàn, mặt mũi cũng xinh đẹp, có khả năng Chiến Tây Dương sẽ thích nữ nhân như này.
Trên đường đi tới cuộc họp cùng Chiến Tây Dương, trong long Hạ Đông chợt nhớ lại tin đồn ở phòng y tá về Chiến Tây Dương và Sở Nhan, có người nói rằng Sở Nhan từng ngủ tại giường nghỉ của Chiến Tây Dương và anh còn đích thân kê thuốc hạ sốt cho cô ấy, có khi nào cô thật sự đã sơ sót bỏ qua một đối thủ cạnh tranh mạnh như vậy?
Ánh mắt Hạ Đông lo lắng nhìn theo bóng dáng của Chiến Tây Dương, cô dường như cảm nhận thấy một cảm giác phẫn uất trước giờ chưa từng thấy ở anh, vừa rồi rõ ràng còn bình thường mà sao anh tự nhiên lại tức tối như vậy?
Cô không hề gây chuyện gì với anh, vậy thì, nhất định là câu nói cuối cùng của Sở Nhan rồi! Lời cô nói chỉ coi Chiến Tây Dương là bạn khiến anh tức giận.
Truyện khác cùng thể loại
556 chương
17 chương
11 chương
10 chương
21 chương
69 chương
398 chương
210 chương