Năm mới sắp đến, cả nước hân hoan, tràn ngập không khí hoan hỉ của sự đoàn viên.
Tịch trạch cũng đang chuẩn bị quà trước năm mới, Tịch phu nhân dự định trước năm mới sẽ gọi vợ chồng con trai và vợ chồng con gái về để cả gia đình tụ họp đoàn viên, bà thông báo với cả vợ chồng Cung Dạ Tiêu và đôi Tịch Phong Hàn, tuy thông báo gấp gáp nhưng cả hai bên đều lập tức nhận lời tối nay nhất định sẽ tới Tịch trạch đoàn tụ.
Sau khi Tịch Phong Hàn nhận được điện thoại của mẹ, anh lập tức nghĩ đến việc tối nay còn nên mời một đôi tới, đó chính là Chiến Tây Dương và Sở Nhan, mà mời Sở Nhan nhất định phải mời qua Sở Duyệt bởi dù gì họ cũng là chị em, dễ mở lời hơn.
Sở Duyệt sớm đã từ chỗ Tịch Phong Hàn biết được việc Chiến Tây Dương có ý với chị gái, chỉ là hai người có chênh lệch về tuổi tác khiến bọn họ không có cơ hội bộc bạch nỗi lòng mà thôi, nhưng tạo cơ hội cho bọn họ cũng là việc mà Sở Duyệt vô cùng vui lòng muốn làm.
Bây giờ, cô ngoài việc dưỡng thai đọc sách, làm tốt giáo dục thai tiền thì thời gian khá rảnh rỗi, có lẽ vì những cái đen tối trong quá khứ mà giờ đây cô chỉ khao khát một cuộc sống lành mạnh, đồng thời cô cũng không hy vọng những cái cô từng nếm trải trong quá khứ có ảnh hưởng đến cái thai trong bụng, tuy cô đã tư vấn qua bác sĩ là sẽ không có ảnh hưởng gì nhưng cô tất nhiên vẫn khao khát tâm trạng bình tĩnh.
Sở Duyệt ngồi trên ghế sô pha, nhấc điện thoại bấm số của Sở Nhan.
Hai chị em cũng mấy ngày không liên lạc rồi.
“Alo! Tiểu Duyệt!” Đầu dây bên kia tiếng Sở Nhan hoan hỷ vọng lại.
“Chị à, tối nay chị rảnh không? Em muốn mời chị ăn cơm.”
“Ăn cơm? Ở phủ tổng thống à? Có chuyện gì đặc biệt sao?” Sở Nhan hiếu kỳ hỏi.
“Chỉ là bữa cơm đoàn tụ gia đình thôi, em muốn mời chị tới, chị có thời gian không?”
“Thời gian tất nhiên là chị có, nhưng mà gia đình bọn em gặp nhau không biết chị tới có thích hợp không.”
“Chị là chị gái em, tất nhiên là thích hợp rồi, chị à, chị đến nhé! Em sẽ bảo tài xế đến đón chị.” Ngữ khí của Sở Duyệt lộ vẻ mong đợi.
Bên kia Sở Nhan tất nhiên cũng sẽ không từ chối, cô cười nói: “Được thôi! Vậy chị sẽ đến! Ăn ở đâu vậy?”
“Em sẽ bảo tài xế tới đón chị, chị ở nhà chờ là được, 5 giờ 30 tài xế sẽ tới.”
“Được, chị biết rồi!” Sở Nhan tắt máy xong mới nghĩ kỹ lại, hình như em gái từ đầu tới cuối đều không nói là ăn ở đâu! Rốt cuộc là đi đâu vậy nhỉ?
Một chỗ khác, Tịch Phong Hàn tất nhiên là mời cha con Chiến Tây Dương, bọn họ vô cùng vui vẻ đồng ý, Chiến Tây Dương vừa tan làm từ bệnh viện về đón phụ thân.
Đoàn xe của Cung Dạ Tiêu xuất phát từ nhà đi, đem theo hai đứa con trai và con gái, vợ chồng Hạ Hầu Lâm không tới bởi bọn họ cũng biết rằng đây là buổi tụ họp trước năm mới của những người trẻ tuổi.
Trên xe, cô nhóc Cung Vũ Ninh tết tóc đuôi sam xinh xắn, bím tóc dài tới eo, mặc chiếc áo lông vũ dày khiến cô bé trông tròn vo, đáng yêu vô cùng.
Cô bé ngồi trên chiếc ghế an toàn cạnh cha mình, bên kia là Trình Ly Nguyệt.
Còn anh bạn nhỏ Cung Vũ Trạch lại ngồi trên chiếc xe phía sau, cậu đã ra dáng đại thiếu gia nhà quan lắm rồi, tuổi còn nhỏ mà đã toát ra khí chất vô cùng cao quý.
Đặc biệt là dáng vẻ điềm đạm thông tuệ của cậu, hoàn toàn kế thừa được tầm nhìn của phụ thân, khiến người khác không dám coi thường cậu.
Vế phía phủ tổng thống, Tịch Phong Hàn cũng sớm đã kết thúc công việc, quay về phủ tổng thống, Sở Duyệt đã thay đồ xong, cô mặc chiếc áo dạ màu be vừa đủ để che được bụng bầu ba tháng, trông cô mảnh mai chẳng khác gì thiếu nữ.
Tịch Phong Hàn bước về phía trước cầm tay cô, nhìn quay không thấy có người hầu bèn vội vàng cúi đầu xuống đặt lên đoi môi hồng một nụ hôn, Sở Duyệt cũng dựa vào long anh, ánh mắt đong đầy sự dựa dẫm và tình ý.
“Đi thôi! Xe đã chờ ở bên ngoài rồi.”
“Vâng!” Sở Duyệt gật gật đầu, đôi tay có chút lạnh buốt của cô được một bàn tay lớn ấm áp nắm lại, lúc này người hầu cũng đã đưa đến một chiếc áo lông vũ lớn đến, Tịch Phong Hàn khoác lên cho cô, Sở Duyệt dáng người đẹp, khuôn mặt lại diễm lệ, dẫu rằng cô mặc lên trông như cái bánh chưng thì cũng mê mẩn long người.
Tịch Phong Hàn vòng tay ôm cô vào lòng, khi cô cúi người bước vào xe, bàn tay anh tự khắc đưa ra đỡ phần mái, sợ cô bị đụng vào đầu.
Yêu một người sẽ luôn quan sát mọi nguy hiểm có thể xảy đến với cô, trong lòng luôn niệm rằng một chút sơ suất cũng không được xảy ra.
Tịch Phong Hàn ngồi lên, một đoàn sáu xe vô cùng khí thế rời khỏi phủ tổng thống, ven theo con đường đi của Tịch Phong Hàn đều đã được chuẩn bị sẵn, đội vệ sĩ đã làm tốt mọi công tác bảo vệ trên đường.
Sở Duyệt ngồi cạnh Tịch Phong Hàn, ánh mắt nhìn người qua lại tấp nập bên ngoài nhưng lại chỉ nhìn thấy những vệ sĩ đang hoà vào trong đó, đây cũng là một sự nhạy cảm đặc biệt của cô.
Lúc này, bàn tay nắm tay cô bỗng nhiên nắm chặt, Tịch Phong Hàn khẽ quay người sang choàng lấy vai cô, thấp giọng nói: “Yên tâm làm vợ anh đi! Đừng để bất kỳ chuyện gì trong quá khứ làm ảnh hưởng.”
Sở Duyệt nhoẻn miệng cười, gật gật đầu đáp: “Vâng ạ!”
Nói xong, cô nheo nheo mắt, thu lại ánh nhìn tinh anh của mình, thoải mái dựa vào anh, yên tâm giao trái tim mình cho anh, không còn thảng thốt bất an, không còn nơm nớp lo sợ.
Sở Nhan mặc một bộ quần áo chỉnh tề ở nhà đợi, điện thoại của cô reo lên, tài xế Sở Duyệt phái tới đã ở cửa đợi rồi, Sở Nhan chào mẹ một câu rồi ra ngoài.
Lý Nhân cũng vô cùng hy vọng hai đứa con gái có thể giao lưu tình cảm với nhau nhiều chút, dù gì hai mươi mấy năm chưa từng nhận nhau, bà lo rằng tình chị em của chúng không được khăng khít.
Sở Nhan ngồi lên xe liền hỏi tài xế: “Anh tài xế à, xin hỏi anh sẽ đưa tôi đi đâu vậy?”
“Thưa cô Sở, chúng ta về Tịch trạch.” Nói xong thì tài xế cũng đã khởi động xe rời đi.
Sở Nhan hơi ngây ra, hoá ra là về Tịch trạch à! Chẳng trách em gái trong điện thoại không nói rõ, là sợ cô lúc nãy sẽ từ chối đây mà!
Có điều, Sở Nhan thật sự có ý muốn rút, nhưng cô đã lên xe rồi, bây giờ cô cũng chẳng thể từ chối nữa!
Huống hồ, Tịch trạch là nhà của ngài tổng thống, cô cũng không thể từ chối.
Xe của Chiến Tây Dương đã về tới Chiến gia, phụ than anh đã đợi sẵn rồi, ông lên xe là lập rức xuất phát, trên xe hai cha con nói vài chuyện gia đình.
Chiến Tây Dương quay sang nhìn con trai rồi than một tiếng: “Tây Dương, ba ngày nữa là sinh nhật thứ 27 của con rồi, con định tổ chức thế nào?”
Chiến Tây Dương nghĩ một lúc rồi lắc đầu cười: “Con không có thói quen tổ chức sinh nhật.”
“Ba biết, trước đây ba bận rộn với công việc, con cũng bận bịu với việc học, mấy năm liền ba đều không tổ chức sinh nhật cho con, nhưng lần này thì khác, lần này chúng ta đều có thời gian, sinh nhật này nhất định phải đón cho thật ý nghĩa.”
Chiến Tây Dương cảm nhận được sự coi trọng mà phụ thân dành cho anh, anh khẽ hít một hơi rồi nói: “Xem thế nào đã ạ! Hôm đó con mà không cần làm phẫu thuật thì sẽ có thời gian tổ chức sinh nhật.”
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
16 chương
33 chương
21 chương
10 chương
82 chương