Cho dù là chết, cô cũng sẽ chết cùng bố mẹ. Hỏa Hỏa kéo tay, dắt Tịch Phong Hàn lên lầu, hắn cúi đầu nhìn động tác mời gọi đầy nghiêm túc của cô, lòng càng không hiểu cô muốn làm cái gì. "Vết thương trên người em ổn cả rồi chứ?" Tịch Phong Hàn trầm thấp hỏi. "Ổn rồi! Không còn vấn đề gì nữa" Hỏa Hỏa trả lời, bàn tay nắm lại có chút chặt, dường như đang cố hết sức nắm chắc khoảng thời gian này. Ánh mắt của Tịch Phong Hàn sâu thẳm, đồng thời cũng kinh ngạc về sự chủ động của cô, chuyện này, do hắn làm, dường như sẽ càng tốt đẹp. Trong lúc cô bước đi, Tịch Phong Hàn liền cúi xuống ôm lấy cô, cánh tay mảnh khảnh của Hỏa Hỏa ôm cổ hắn, nhìn theo khuôn mặt anh tuấn phi phàm, mắt cô đem theo cảm nhận khác thường, cười rộ lên. Tịch Phong Hàn bị hấp dẫn, lúc ôm cô vào phòng ngủ, vừa mới buông xuống, hắn liền không thể chờ đợi ép cô vào cửa phòng, hai đôi môi nồng nhiệt cuốn lấy nhau. Tựa như đêm cuối cùng của ngày tận thế, bọn họ đã chờ đợi quá lâu, chuẩn bị cũng quá lâu. Mà giờ phút này, cuối cùng cũng có thể từ bỏ tất cả ràng buộc, giãy giụa thoát ra, mong muốn cấp bách trở thành một thể. Âu phục củaTịch Phong Hàn bị Hỏa Hỏa nhanh chóng gỡ bỏ, cà vạt của hắn, cũng bị cô thuần thục tháo xuống... Trái lại Tịch Phong Hàn có chút kinh ngạc, đồng thời, hắn cảm nhận được bộ mặt nhiệt tình như lửa của cô. Mà tâm trạng của hắn, có chút lo lắng, sợ rằng vết thương của cô vẫn chưa khỏi, hắn lại khiến cô thêm sẹo, song, Hỏa Hỏa dường như lại càng nóng vội, cuối cùng, cô ấn mạnh hắn xuống giường... Hôn, không ngừng nghỉ, dường như muốn đem tất cả mọi thứ của đối phương chiếm lấy không chừa lại chút nào. Tịch Phong Hàn xốc chăn, đắp lên thân thể mảnh khảnh của cô, không muốn cô cảm lạnh, mà cơ thể hắn đã căng cứng vô cùng. "Phong Hàn... em yêu anh..." Hỏa Hỏa lầm bầm một tiếng, như con rắn quấn lấy hắn. Rốt cuộc, người đàn ông cũng ném đi tia ý chí cuối cùng, lý trí tạm thời bị lật đổ... Hắn thở dài một tiếng, đem người con gái vẫn luôn khát vọng ấy trở thành người phụ nữ của hắn! Ngoài cửa sổ càng thêm yên tĩnh, bông tuyết đang bay xuống, dường như trận tuyết đầu mùa chuẩn bị tới. Mà trong phòng, ấm áp như xuân, chăn mềm đắp lên thắt lưng của hắn, bờ vai rắn chắc đó, uốn lượn như sóng... Một hồi mãnh liệt như ngọn lửa cháy mãi không hết... Kéo dài không thôi. Sau ba tiếng đồng hồ Hỏa Hỏa từ trong lồng ngực ấm áp của người đàn ông đứng dậy, cô quay đầu hướng tới người đàn ông trên giường an nhiên cười,"Anh mệt rồi, anh ngủ một lát đi!" "Vậy em thì sao?" Tịch Phong Hàn híp mắt, đáy mắt cười đầy thỏa mãn. "Buổi sáng em mới ngủ nướng xong! Em xuống dưới cho mèo ăn." Hỏa Hỏa cười rộ lên, đi qua, hôn nhẹ lên môi hắn một cái "Ngoan, em biết anh mỏi rồi! Ngủ một giấc, em đợi anh cùng ăn tối." Tịch Phong Hàn quả thực rất mệt mỏi, hành trình điều tra lần này của hắn bị đè nén rất chặt, mà trên đường bay hắn xem văn kiện không hề nghỉ ngơi, một hồi vận động kịch liệt ban nãy khiến toàn bộ thần kinh của hắn như được thư giãn, hắn ở trong nụ hôn mềm mại của cô, dần nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Hỏa Hỏa cười khẽ vuốt lên hàng lông mày của hắn, sau đó, cô thay bộ quần áo bó gọn gàng sạch sẽ, khoác thêm áo ngoài, nhẹ nhàng chuyển máy tính sang phòng nghỉ bên cạnh, mở ra, cách thời gian nhận tin tức có vài phút, cô nhẫn nại chờ đợi, cuối cùng, một tin tức xuất hiện, đánh dấu địa chỉ. Chú thích rất rõ ràng. Hỏa Hỏa có năng lực xem qua là nhớ, cô nhíu mày một chút, cô biết căn phòng này của Tịch Phong Hàn có một khẩu súng, dấu ở ngăn dưới cùng của tủ, chính là cách hắn tự bảo vệ mình, khi cô vô ý phát hiện ra, cô biết, người đàn ông này mười phần tin tưởng cô. Mà sự tồn tại của khẩu súng này, là dùng để bảo vệ cô. Hỏa Hỏa nhẹ nhàng che dấu khẩu súng vào phía dưới áo khoác, cô từng bước từng bước xuống lầu, đưa cho người giúp việc cây quýt nhỏ, giao cho bọn họ chăm sóc tốt cho nó, hơn nữa còn nhắc bọn họ làm bữa tối, đồng thời không được gọi Tịch Phong Hàn dậy. Hỏa Hỏa lái xe của Tịch Phong Hàn đi ra, cô thật sự không nghĩ tới, lúc người đàn ông này quay về, là một mình trở về, ở cửa cổng, cô nói với vệ sĩ một tiếng, đi mua thức ăn cho mèo, vệ sĩ không hề nghi ngờ cho cô đi qua. Xe của Hỏa Hỏa chạy ra liền thấy tầm nhìn tại ngã tư đường bị che phủ, lên bản đồ tìm địa chỉ, sau đó xe của cô liền chạy nhanh qua. Trong lúc Tịch Phong Hàn ngủ say, nghe thấy tiếng điện thoại kêu, được đút trong túi áo, hắn vén màn xoay người rời giường, từ túi áo âu phục lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua, hắn nheo mắt nhận điện thoại,"Alo!" "Ngài Tổng thống, lập tức tăng cường vệ sĩ bên cạnh ngài, chúng tôi nhận được một tin, Locke cùng với thuộc hạ của hắn có thể đang vượt qua biên giới." "Tin tức từ bao giờ?" "Khoảng mấy ngày trước, thuyền chúng tôi còn một giờ nữa sẽ đặt chân đến đất liền, ngài Tổng thống, nhất định phải phái người bảo vệ an toàn của mình." "Được, sau khi tới thì gọi điện cho tôi." Tịch Phong Hàn cúp máy, đột nhiên hắn nhìn về phía cửa phòng, hắn có một loại cảm giác, dường như Hỏa Hỏa không còn bên cạnh hắn nữa rồi. Hắn nhặt quần áo từ dưới đất lên nhanh chóng mặc vào, đẩy cửa bước nhanh xuống lầu, nhìn thấy người giúp việc đúng lúc chuẩn bị xong cơm, mà ngoài cửa sổ đã tối đen một mảnh. "Hỏa Hỏa đâu?" "Cô ấy đi ra ngoài được một giờ rồi." "Cô ấy đi đâu?" "Cô ấy nói đi mua thức ăn cho mèo." Người giúp việc trả lời. Suy nghĩ của Tịch Phong Hàn đột nhiên trống rỗng, hắn rất nhanh nắm chặt tay lại, một dự cảm chẳng lành nảy lên trong suy nghĩ, hắn biết, Hỏa Hỏa không phải đi mua thức ăn cho mèo, cô ấy đi gặp Locke. Cô tại sao phải đi gặp Locke? Locke còn nắm được nhược điểm gì có thể uy hiếp cô sao? Tịch Phong Hàn nhớ tới khẩu súng ở trong phòng, hắn nhanh chóng lên lầu, lôi ngăn cuối trong tủ ra, súng không thấy, cô thật sự đi rồi. "Chết tiệt!" Tịch Phong Hàn hung hăng nện xuống bàn, thấy chiếc máy tính cùng với sổ ghi chép vẫn yên tĩnh trên sô pha, Tịch Phong Hàn lập tức gọi điện cho Trì Dương,"Tôi lệnh cho anh lập tức đem theo vài chuyên gia máy tính qua đây, ngay tức khắc." Cô ấy đi đâu rồi? Đã xảy ra chuyện gì? Tịch Phong Hàn càng nghĩ càng cảm thấy có nhiều chỗ không đúng, tựa như một hồi hoan ái ban nãy, cô chủ động, nước mắt của cô, hắn cho rằng đó là lần đầu,là nước mắt của việc đau đớn, nhưng giờ đây nghĩ lại. Do cô biết rõ bản thân không nỡ rời đi mà rơi lệ, đồ ngốc nghếch. Chuyện lớn như vậy, cô làm sao có thể một tiếng không nói liền rời đi? Cô đi đâu? Mà đáp án có lẽ nằm trong cái máy tính này, Tịch Phong Hàn lại gọi điện mấy lần, theo dõi dấu vết của chiếc xe có rèm kia, nhưng mà bởi vì tầm nhìn bị ngăn cách, việc lần theo dấu vết quả thật tốn rất nhiều thời gian. Cả người Tịch Phong Hàn như bị bao vây bởi ngọn lửa lòng vô cùng hung dữ như muốn thiêu cháy hắn, hắn có một sự sợ hãi mãnh liệt, đó là từ nay sẽ mất đi cô. Không, hắn không thể lạc mất cô, không thể nào! Tịch Phong Hàn nắm tay thật chặt.