Thật vất vả lắm mới đến bốn rưỡi, cô gọi điện thoại cho Cung Dạ Tiêu, cô muốn đi đón con. Đúng lúc Cung Dạ Tiêu vừa vặn cũng đi về hướng cô, hai người họ cùng nhau đi. Vừa ngồi lên xe, Trình Ly Nguyệt liền hướng ánh mắt đến người đàn ông ngồi bên cạnh: "Anh đến tìm người nhà họ Thẩm à?" Trên đùi Cung Dạ Tiêu còn đặt một tập văn kiện, trên tay hắn cũng cầm một tập văn kiện để xem, ánh mắt liếc qua cô một chút: "Tìm rồi, tôi đã ép người nhà họ Thẩm phải ra mặt đến công ty em xin lỗi, đồng thời phải treo băng rôn xin lỗi em một tháng." Trình Ly Nguyệt biết muốn người nhà họ Thẩm cúi đầu nhận sai, nếu không dùng thủ đoạn cưỡng ép, e là khó có thể làm được. "Anh thật sự..." Trình Ly Nguyệt cắn môi, cô muốn hỏi rằng hắn thực sự muốn làm như vậy sao? Nhưng người đàn ông lại nhanh chóng ngắt lời cô: "Tôi tình nguyện." Trình Ly Nguyệt thở khẽ một tiếng, cô nghiêng người nhìn biểu cảm có chút trẻ con của hắn, nhất thời không nói gì nữa. Đón con xong, cậu nhóc nghịch ngợm, ngồi trong lòng Trình Ly Nguyệt nhích tới nhích lui, một lúc lại ôm cổ cô, cái miệng nhỏ bi bô không ngừng, một lúc lại cười cười kể về chuyện ở trường, đùa vui ầm ĩ. Đêm đó, nụ hôn chúc ngủ ngon liền bị người đàn ông này biến thành cưỡng hôn. Thừa dịp thằng bé ngủ say, người đàn ông làm càn, dồn cô vào cửa, hôn cô một lượt rồi mới cho cô đi ngủ. Trình Ly Nguyệt mất ngủ, đến nửa đêm cô mới mơ mơ hồ hồ nhắm mắt, vừa mở mắt ra thì trời đã sáng rồi. Thằng nhóc năn mặc chỉnh tề ngồi bên cạnh đếm cho Cung Dạ Tiêu chống đẩy. Cung Dạ Tiêu vẫn chưa thay quần áo, hắn chỉ mặc mỗi chiếc quần sịp tam giác nằm chống đẩy trên mặt đất, cơ thể to lớn rắn chắc thu hút tầm mắt của Trình Ly Nguyệt. "Ba thật là giỏi, sắp được một trăm rồi!" Thằng bé dùng ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn ba nó. Người đàn ông đã chống đẩy được một trăm cái, nhưng người hắn cũng chỉ lấm tấm chút mồ hôi, hơi thở đều đều không gấp gáp. Hắn ngồi dậy, bế thằng bé vào trong lòng hôn một cái, rồi ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang xem náo nhiệt, trong ánh mắt lóe lên sự ám muội mà chỉ mình cô hiểu. "Nhanh thay quần áo đi! Sắp muộn rồi." Trình Ly Nguyệt lắc lắc đầu nói với hắn. Cung Dạ Tiêu thay quần áo đi ra, chiếc sơ mi sẫm màu, kết hớp cùng với quần tây, khiến hắn vừa cao quý, vừa có mị lực chết người. Đưa thằng nhóc đi học xong, chiếc xe chạy một mạch đến nhà hàng ăn sáng. Đến bây giờ, việc Trình Ly Nguyệt cùng hắn đi ăn sáng đã giống như một thói quen công việc, ăn xong bữa sáng, hắn sẽ đưa cô đến cửa công ty. Cung Dạ Tiêu chưa nhìn thấy tấm băng rôn xuất hiện, đôi mắt thanh tú nheo lại đầy căm tức, nói với Trình Ly Nguyệt: "Em lên trước đi." Nhà họ Thẩm Hôm nay đến công ty Thẩm Đào Dương cũng không đi, rất nhanh ông liền nhận được cuộc gọi của trợ lý Cung Dạ Tiêu, ông ta tức giận quở mắng vợ: "Bà còn rề rà gì nữa? Mau đi xin lỗi người ta đi." "Mình à... tôi có thể không đi được không? Nếu tôi đi thì mất mặt chết mất, sau này còn mặt mũi nào làm người." Lữ Anh ấm ức cầu xin. "Nếu bà không đi, chúng ta ngay lập tức tới cục dân chính ly hôn. Dù sao công ty đã không còn, bà cũng đừng mơ tưởng trở thành phu nhân nhà họ Thẩm." Lữ Anh nghe thấy sợ tới sắc mặt trắng nhợt, chân mềm nhũn: "Cái gì? Ông muốn cùng tôi ly hôn?" "Tôi đưa bà qua đó, đem băng rôn treo lên, bà lập tức tìm Trình Ly Nguyệt tiểu thư xin lỗi." Thẩm Đào Dương đưa tay đẩy bà ra cửa. Trong công ty Kaman, trải qua một đêm lên men, chuyện ngày hôm qua càng bị các nữ nhân viên đem ra thầm cười nhạo mãnh liệt, hiện tại sự tình của Trình Ly Nguyệt liền trở thành chuyện phiếm đem ra bàn luận của họ. Một người nhìn thanh thuần như vậy, hơn nữa tuổi còn trẻ, mới hai mươi tư lại có quá khứ quá phong phú đặc sắc như vậy. Chồng trước? Ngoại tình? Lại câu dẫn Cung Dạ Tiêu? Còn sinh ra một đứa trẻ? Hiện tại trong mắt người ngoài, Trình Ly Nguyệt được gắn cái mác lẳng lơ. Đương nhiên, dù sau lưng có chế nhạo cay nghiệt hơn nữa thì các nữ nhân viên vẫn rất ngưỡng mộ và đố kỵ với cô. Trình Ly Nguyệt cầm tách trà đứng trong phòng làm việc, ánh mắt nhìn về tòa cao ốc của Cung Dạ Tiêu. Sáng sớm đầu thu, từng tầng mây thấp xà xuống. Đỉnh tòa cao ốc của Cung Dạ Tiêu bị một đám sương mù bao phủ, vô cùng đồ sộ tráng lệ. Dưới lầu công ty Kaman, có hai xe ô tô đang tiến đến. Một chiếc xe chở hàng cỡ nhỏ có hai công nhân đang bê một cái thang xuống, sau đó họ treo một tấm băng rôn rất lớn ở cây cột điện đối diện công ty Kaman. Trên băng rôn viết: "Bà Lữ Anh trịnh trọng xin lỗi tiểu thư Trình Ly Nguyệt, đối với những lời lăng mạ lúc trước, cảm thấy vô cùng hổ thẹn, cầu mong tiểu thư Trình Ly Nguyệt tha thứ, xin lỗi." Lữ Anh mặt mày tiều tụy xuống xe, nhìn tấm băng rôn kia, cảm thấy xấu hổ cả người, bây giờ, bà còn phải lên trên chính miệng xin lỗi Trình Ly Nguyệt nữa chứ. Hôm qua bà đã dùng những lời nói cay nghiệt nhất để chửi, đến nay đúng là ngang tát "bốp" vào mặt mình. Trong xe Limousine phía sau, Thẩm Đào Dương tức giận nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang do dự của bà, thấp giọng trách mắng: "Còn không mau đi đi." Lữ Anh chỉ đành đỏ mặt đi lên. Bà vừa xuất hiện ở công ty, đám nhân viên đều cảm nhận được sắp có trò náo nhiệt để xem rồi, không hiểu lần này Thẩm phu nhân sẽ sỉ nhục Trình Ly Nguyệt như thế nào nữa, chưa biết chừng lại có chuyện mới bị bại lộ. Lữ Anh vừa xuất hiện, Đường Duy Duy liền đẩy cửa vào phòng làm việc của Trình Ly Nguyệt: "Chị Ly Nguyệt, chị mau trốn đi, bà già đanh đá hôm qua lại đến đó." Trình Ly Nguyệt nghe xong, không có ý định tránh, ngược lại còn đẩy cửa đi ra đón đầu Lữ Anh đang đi đến. Nhìn lại, hôm nay Lữ Anh mặc chiếc váy rất giản dị, cũng không hề trang điểm, khiến khuôn mặt dù có chăm chút đến mấy vẫn lộ rõ nếp nhăn. Hôm nay bà ta sao dám khí thế khoa trương như hôm qua chứ? Thấy Trình Ly Nguyệt đi đến, hô hấp của bà có chút gấp gáp. Trình Ly Nguyệt giả vờ không thấy bà, cầm cốc đi rót nước. Người trong phòng làm việc đều xem náo nhiệt đến nghiện rồi, lúc này ai cũng bỏ hết việc đang làm, muốn xem xem hôm nay Thẩm phu nhân chửi Trình Ly Nguyệt như thế nào. Mười mấy con mắt đều nhìn chằm chằm Lữ Anh. Lữ Anh đứng ở hành lang,tay nắm túi xách, khuôn mặt ảo não bỗng đỏ bừng lên, không biết định làm gì nữa. Trình Ly Nguyệt lấy nước trở về, lúc đi ngang qua người Lữ Anh, bà ta liền kéo cô lại: "Tiểu thư Trình Ly Nguyệt, tôi..." "Lấy đôi tay bẩn thủi của bà ra khỏi người tôi." Giọng Trình Ly Nguyệt lạnh lùng vang lên. Lữ Anh liền rút tay về, sợ cô đi mất nên lập tức gọi cô lại: "Trình Ly Nguyệt, hôm nay tôi đến xin lỗi cô, hôm qua là tôi không đúng, tôi độc mồm, tôi nói lỡ lời, tôi muốn nói một lời xin lỗi với cô, xin cô tha thứ cho tôi được không?" Lần này, mọi người trong phòng làm việc đều thầm òa lên trong lòng, là đến xin lỗi ư? Giống hệt với đại tiểu thư nhà giàu lần trước? Bắt nạt Trình Ly Nguyệt xong, ngày hôm sau liền đến xin lỗi? "Thẩm phu nhân, tôi không thể nhận lời xin lỗi của bà, mời bà về cho." Trình Ly Nguyệt lạnh lùng đuổi khách. Bà ta xin lỗi là việc của bà ta, còn chấp nhận hay không, còn phải xem tâm trạng đã. "Tiểu thư Trình Ly Nguyệt, xin lỗi, hôm qua tôi độc mồm độc miệng, tôi lỡ lời, cô tha thứ cho tôi đi! Về sau tôi không dám nữa." Trình Ly Nguyệt đi được mấy bước, quay đầu lại nói với Lữ Anh: "Muốn tôi chấp nhận lời xin lỗi cũng được thôi, kêu con gái bà Thẩm Quân Dao đến đây, kêu cô ta xin lỗi tôi cùng bà và đảm bảo hết kiếp này sẽ không đến làm phiền tôi nữa." === End chương 154