"Để mẹ xử lý, mẹ sẽ khiến cô ta không còn mặt mũi để đến công ty nữa." Bà ta đang dương dương đắc ý, lúc này, điện thoại bà ta truyền đến một cuộc gọi khác, bà ta liếc mắt qua rồi nói: "Không nói nữa, cha con gọi điện đến."
Nói xong bà ta ấn nút nghe điện thoại: "Alo, chồng à! Tại sao lại gọi điện thoại về nhà vậy?"
"Bà đang ở đâu vậy?" Ông Thẩm âm thanh đầy tức giận nói.
"Tôi đang ở nhà! Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Được, ở nhà chờ tôi, không được đi đâu hết." Ông Thẩm, Thẩm Đào Dương trầm giọng ra lệnh.
Lữ Anh nhìn điện thoại di động, nghĩ đến sáng nay lúc chồng bà đi làm vẫn bình thường, tại sao lại tức giận trong điện thoại vậy? Lại còn không cho bà ra ngoài.
Lữ Anh vô cùng nghi hoặc nghĩ, bà ta đắc tội với chồng mình ở chỗ nào.
Hai mươi phút sau, Lữ Anh nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng xe, bà lập tức ra ngoài xem xem, liền thấy bãi đỗ xe ngoài vườn ngoài xe cảu chồng bà còn một chiếc xe ô tô xa hoa màu đen cũng dừng lại.
Bà ta kinh ngạc, chồng bà mang khách về nhà sao?
Chỉ thấy người đó từ ghế hậu xuống xe, chồng bà liền cung kính mở cửa, như là chào đón một vị khách lớn.
Lữ Anh bất giác kiễng cao mũi chân, muốn xem chồng bà mười vị khách nào đến.
Đã nhìn thấy vị khách quý này, là một người đàn ông trẻ cao lớn. Mà chồng bà đứng cạnh hắn cúi thấp lung tỏ vẻ cung kính, chứng tỏ ông rất xem trọng người đàn ông trẻ tuổi này.
Lữ Anh chỉnh sửa lại tóc tai rồi lập tức ra nghênh tiếp: "Ông à, nhà có khách sao?"
Ánh mắt Thẩm Đào Dương âm thầm trừng mắt ra hiệu cho bà, rồi chuyển ngữ khí cung kính quay sang nói chuyện với người đàn ông kia: "Cung tiên sinh, mời đi bên này."
Lữ Anh cũng vội vàng đi theo, nói với người giúp việc ở đại sành bưng trà lên. Tâm trạng của bà hoang mang lo lắng, không biết ánh mắt chồng bà lúc nãy có ý nghĩa gì, hình như là rất tức giận.
Cung Dạ Tiêu đi vào phòng khách, dáng người dong dỏng cao ngồi trên ghế sô pha. Lúc này Lữ Anh mới nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông này, bất giác hít mạnh một hơi, bà cho rằng con rể bà Lục Tuấn Hiên đã được coi là kiểu đàn ông anh tuấn trong đám đàn ông rồi.
Ai ngờ người đàn ông trước mặt này ngũ quan xuất chúng, khó có thể hình dung ra được, nếu như bà vẫn còn con gái chưa gả, bà nhất định sẽ giới thiệu cho hắn.
Suy nghĩ của Lữ Anh vừa lóe ra, liền nhìn thấy ánh mắt đen âm u nhìn bà, ánh mắt lạnh lẽo. Bà đột nhiên cảm thấy sợ hãi, mới phát hiện người đàn ông này toát ra một luồng khí lạnh khiến người khác phải sợ hãi.
"Ông à, vị khách này là?"
"Đây là chủ tịch tập đoàn Ôn thị, Cung Dạ Tiêu tiên sinh." – Thẩm Đào Dương vừa nói xong, liền quay đầu hung hăng nhìn bà: "Ngày hôm nay bà đã làm những gì?"
Lữ Anh liền tỏ ra vô tội nhìn chồng: "Tôi có thể làm gì được a! Tôi ở nhà!"
"Không phải sáng nay bà đi tìm một vị tiểu thư gây phiền phức sao? Còn treo một bức băng rôn dể làm nhục người ta?" – Thẩm Đào Dương phẫn nộ chất vấn. Ông không thể nghĩ rằng vợ mình lại có thể khiến một nhân vật tầm cỡ như Cung Dạ Tiêu đến nhà.
Đến nay, tất cả các ông chủ doanh nghiệp chỉ lần nghe đến tên Cung Dạ Tiêu đều toát mồ hôi lạnh, cảm giác như bị một con mãnh thú nhìn vậy.
Cho nên, lúc Cung Dạ Tiêu xuất hiện tại phòng làm việc của Thẩm Đào Dương, đến ông cũng bị dọa cho khiếp sợ, cứ nghĩ rằng hắn định nhắm vào công ty của ông. Nhưng hắn lại mang đến một bức băng rôn, ông cũng được biết mọi chuyện vợ mình gây nên.
Lữ Anh sợ hết hồn, tại sao chồng bà lại biết chuyện này?
"Tôi... Trình Ly Nguyệt này quyến rũ con rể chúng ta, hại con gái thương tâm một phen, tôi bất quá đi chửi cô ta thì làm sao? Tôi làm sai sao?" – Lữ Anh cảm thấy oan ức nhìn về phía chồng bà.
"Mắt nào của bà nhìn thấy Trình Ly Nguyệt tiểu thư quyến rũ Tuấn Hiên? Bà làm như vậy ảnh hưởng đến công việc của người ta, làm ô nhục thanh danh của người ta. Bà có biết hành vi này không lý trí đến cỡ nào không?" Thẩm Đào Dương thở phì phì mắng.
Ánh mắt Cung Dạ Tiêu lóe lên hàn khí. Ánh mắt hắn lạnh lung nhìn Thẩm Đào Dương: "Thẩm lão gia, tôi hi vọng phu nhân của ông sáng sớm ở trước mặt công chúng xin lỗi Trình Ly Nguyệt, còn nữa, treo bức băng rôn xin lỗi cô ấy một tháng không được bỏ xuống. Nếu như không làm như vậy, vài ngày nữa thôi đội thu mua của tôi sẽ đến đưa ông bản hợp đồng thu mua, ông liệu liệu mà làm."
Nói xong, dáng người dong dỏng tao nhã đứng lên, chính sửa ống tay và cúc cổ tay, cũng không thèm liếc Lữ Anh một cái, rảo bước ra ngoài.
Lữ Anh gặp qua nhiều thanh niên trẻ tuổi kiêu ngạo, cũng chưa từng gặp người nào hung hăng vô lễ như thế này. Sắc mặt bà trắng bệch: "Cậu ta là ai vậy?"
"Bà im miệng lại cho tôi." Thẩm Đào Dương thấp giọng nói một câu, rồi nở nụ cười nịnh nọt tiễn Cung Dạ Tiêu ra ngoài.
Xe Cung Dạ Tiêu đã rời xa, sắc mặt Thẩm Đào Dương trầm mặc bước vào nhà, Lữ Anh bị dọa tới mức tim như sắp bắn ra ngoài, muốn tiến lên lấy lòng ông: "Chồng à..."
"Bà biết bà đã gây ra họa lớn như thế nào không? Bà biết Cung Dạ Tiêu vừa nãy là ai không? Cậu ta là người nắm quyền của gia tộc Ôn thị, là người có chỉ số tài sản đứng thứ nhất trên toàn thế giới, bà lại gây hấn với hắn?" Thẩm Đào Dương tức giận tới mức muốn cho bà một cái bạt tai.
Lữ Anh cũng cảm thấy khiếp sợ: "Tôi đâu có chọc tới Cung Dạ Tiêu. Sáng nay tôi chỉ chửi Trình Ly Nguyệt kia để giúp con gái chúng ta hả hê cơn giận. Nào có nghĩ rằng chọc đến cậu ta."
Thẩm Đào Dương hừm mạnh: "Tuy rằng hắn không nói, nhưng chắc chắn Trình Ly Nguyệt kia là người phụ nữ của hắn. Bà nhục mạ Trình Ly Nguyệt, đồng nghĩa với việc bà đã nhục mạ hắn. Bây giờ hắn đã ra lệnh rồi, nếu như bà không xin lỗi Trình Ly Nguyệt, hắn sẽ thu mua công ty của chúng ta. Đến lúc đó tâm huyết cả đời của tôi coi như đổ xuống sông xuống biển rồi."
"Chuyện này...vậy bây giờ phải làm sao?" Lữ Anh gấp đến nỗi tim đập thình thịch, suýt nữa dọa ngất đi rồi.
"Còn làm sao ư? Đương nhiên dựa theo lời hắn nói mà làm, đi tìm Trình Ly Nguyệt xin lỗi, còn phải treo bức băng rôn lên xin lỗi nữa."
"Nhưng...những lời tôi chửi hôm nay, tôi xin lỗi như thế nào a? Tôi không muốn hạ mình." Lữ Anh cũng ý thức được những lời hôm nay bà chửi thật khó nghe, thật không biết làm thế nào để xin lỗi.
"Bà không hạ mình xuống thì công ty coi như xong đời rồi. Bà định kéo tôi xuống nước sao?"
Lữ Anh trợn tròn mắt, hôm nay bà chửi thật khó nghe, bây giờ bà phải xin lỗi Trình Ly Nguyệt như thế nào? Thà giết bà đi còn dễ hơn.
"Sáng sớm mai bà mau đi làm bức băng rôn xin lỗi, tôi không biết bà làm cách nào, bắt buộc bà phải giải quyết chuyện này cho tôi. Phải thật thành tâm vào thì Trình Ly Nguyệt mới có thể tha thứ cho bà. Nếu không, chỉ cần hắn thổi nhẹ thôi là công ty tôi coi như phá sản rồi."
Lữ Anh tức giận ngồi co quắp trên ghế sô pha, ánh mặt cực kì khó coi.
Ở trong công ty không thể nào tĩnh tâm mà làm việc được. Cô đi rửa tay, rót trà,...đều phải nghe những lời thì thầm, những cái chỉ trỏ. Cô không muốn nghĩ ngợi nhiều, nhưng nói cô không bị ảnh hưởng, điều đó không thể xảy ra được.
===
End chương 153
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
70 chương
70 chương
556 chương
71 chương