Tổng Giám Đốc Cặn Bã! Anh Quên Em Rồi sao?
Chương 37 : Là Cô Đã Quên Hắn
Bị Tô Vận đuổi đi như vậy Mẫn Quan tưởng rằng Tô Hạ Nhiên sẽ bỏ đi đâu đó, nhưng thật không ngờ cô ấy lại trở về Tô gia.
Anh đi cùng cô đến trước cổng biệt thự, khi nhìn cô gái đang định mở cửa bước xuống thì lại có chút bất an kéo tay cô ấy lại, lo lắng hỏi
- Tiểu Nhiên, em không sao thật đấy chứ? Thật sự là em muốn về đây sao?
Thấy anh lo lắng cho mình như vậy nên tâm trạng của Tô Hạ Nhiên cũng đỡ hơn rồi, cô ấy mỉm cười nhìn người đàn ông của mình, rồi nhẹ nhàng lấy tay anh ra khỏi tay mình, nói một cách chắc chắn.
- Em là ai cơ chứ? Anh hai nói không sai, dù thế nào thì họ vẫn là người sinh ra em, em cũng nên về thăm họ chứ.
Nhìn dáng vẻ cố gắng tỏ ra thật ổn của cô lại khiến Mẫn Quan thêm xót xa, anh chỉ nhin cô rồi cứ như vậy ôm cô vào lòng an ủi.
- Tiểu Nhiên, em vất vả nhiều rồi.
Những chuyện sau này em đừng bận tâm nữa, có được không?
Chuyện của Tô Vận càng lúc càng nhiều nguy hiểm, đương nhiên là bạn thân thì anh không thể không giúp rồi, nhưng anh không muốn người con gái anh yêu bị cuống vào chuyện này.
Tô Hạ Nhiên cũng chưa biết sẽ quyết định ra sao nên vừa nghe anh hỏi thì cô cũng mệt mỏi gật đầu đồng ý.
………………………………
Nhìn cô gái nhỏ của mình đang ngủ say trên giường, tâm trạng của Tô Vận lúc này thật sự khó diễn tả, vừa là lo lắng vừa là bất an, cũng có chút sợ hãi.
Cô đã ngất đi khi nghe được một sự thật quá bất ngờ, mà hắn cũng đã định sẽ giấu cô mãi mãi, sau khi cô tỉnh lại hắn nên giải thích mọi chuyện với cô như thế nào đây? Phải làm gì mới có thể hạn chế đến mức thấp nhất cú sốc tinh thần cho cô, khó khăn lắm cô mới thoát khỏi được bóng ma tâm li mất con, vậy mà bây giờ cô lại một lần nữa phải chịu đựng sự giày vò này nữa.
Hắn đã ngồi bên cạnh gường nhìn cô từ lúc cô ngất đi đến giờ, đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua mà hắn cũng không thể nào nghỉ ngơi được, cũng quên mất lời dặn của Mẫn Quan phải nghỉ ngơi sớm thì vết thương mới mau lành.
Điều hắn lo lắng nhất bây giờ không phải vết thương bị đạn bắn kia mà chính là người phụ nữ của hắn, cô đã vì hắn mà cãi lại người cha mà cô yêu quý nhất, còn bị ông tặng cho một cái tát nữa, điều này đối với cô đã không dễ dàng gì, nhưng chưa được bao lâu cô lại nghe phải những điều không nên nghe.
Mà chính bản thân hắn cũng vừa mới tìm được cảm giác hạnh phúc thôi, cô quyết định ở lại với hắn, còn lo lắng đến phát khóc khi hắn bị thương nghĩa là vị trí của hắn trong lòng cô vẫn chưa thay đổi.
Nếu vừa rồi hắn chú ý không nói ra những lời đó thì cô đã không bị sốc đến mức ngất đi.
- Vi, anh thật sự rất tệ đúng không? Yêu em nhưng anh chưa bao giờ bảo vệ được em, chỉ đem lại tổn thương cho em.
Anh không hy vọng em sẽ tha thứ cho anh, anh chỉ xin em cho anh cơ hội để bù đắp lại cho em, cho anh cơ hội được chứng minh lần nữa là anh vẫn luôn yêu em.
Hắn nắm bàn tay ngọc ngà của cô, nâng niu như một bảo vật, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay mịn màn một nụ hôn thật sâu.
Sau đó lại cẩn thận để tay cô vào trong chăn, ánh mắt dịu dàng đầy bao dung nhìn cô, đưa tay vuốt ve mặt đến tóc của cô lần nữa.
………………………….
Cả biệt thự Tô gia bây giờ không khác gì địa ngục, xác chết trải khắp sàn cùng máu tươi đã thành sông rồi.
Khung cảnh khá đáng sợ và khiến người ta phải rợn tóc gáy, căn biệt thự lớn như vậy sau một cuộc thảm sát đã ngập trong biển máu, và không còn một ai trong đây cả, Tô Hạ Nhiên cố nén sự sợ hãi mà bước từng bước qua mấy cái xác dưới chân, hướng phía cầu thang mà đi tới.
Đến phòng của La Mục Nhiễm, cô dừng bước thở một hơi thật sâu, sau đó mới đưa tay vặn nắm cửa, từ từ bước vào.
Ngay lúc nhìn thấy mẹ mình đang nằm trên giường, tâm trạng của cô càng thêm phức tạp, từ hoảng loạn đến bất ngờ rồi thở dài bất lực.
Hình như cảm nhận được có người vào nên La Mục Nhiễm hơi kích động, cố gắng phát ra động tĩnh nhưng do bây giờ bà ta chỉ có thể nghe và nhìn nên không thể làm ra bất kỳ cử chỉ nào.
Tô Hạ Nhiên bước đến bên giường bà ta, ngồi xuống trước mặt, lặng nhìn người mẹ của mình một lúc lâu rồi mới lên tiếng.
- Mẹ, nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay thì liệu ban đầu mẹ có làm những việc đấy không? Nhìn mẹ bây giờ như thế này con thật sự rất khó xử, con rất muốn giúp mẹ, nhưng con phải giúp thế nào đây? Những gì mẹ làm đối với Vi Vi và anh hai vẫn còn ở đó, cái chết của đứa bé con cũng có một phần lỗi....
Nói đoạn, cô ngừng lại rồi thở dài lắc đầu trong sự bất lực.
La Mục Nhiễm nhìn đứa con gái trước mặt giống như đang van xin điều gì đó, biết rằng không thể nói được nhưng vẫn cố gắng mấp máy môi, có thể thấy bà ta đang rất muốn truyền đạt gì đó cho con gái mình.
Mặc dù không thể nghe bà ta nói nhưng Tô Hạ Nhiên cũng đoán được bà ta đang cầu cứu cô.
Nhưng mục đích cô đến đây chỉ là muốn thăm bà ta một lát thôi.
Đến lúc cô phải đi rồi, cô đứng lên và đang chuẩn bị mở cửa thì nghe tiếng từ phía sau.
- Tiểu...Nhiên....
Cô không nghe nhầm, chính là La Mục Nhiễm đang gọi cô.
Cách gọi thật khó khăn và bà ta chỉ gọi được đúng hai từ rồi lại không thể mở miệng tiếp nữa.
Tô Hạ Nhiên xoay người lại nhìn thì thấy đôi mắt mẹ mình đã ngấn lệ, một giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt của bà ta.
Lồng ngực cô bỗng chốc trở nên căng thẳng, có chút xót xa, ngay khoảnh khắc này cô đã biết mình phải làm gì rồi.
...................................
Trình Tố Vi ngồi trên giường vẻ mặt thẩn thờ, hai mắt nhìn ra cửa sổ xa xăm không có tiêu cự.
Trong phòng còn có Tô Vận, hắn cũng ngồi yên lặng bên cạnh cô, không thúc giục cũng không đánh thức cô.
Hắn vẫn ngồi vậy đợi đến khi cô mở lời.
- Anh trả lời tôi được rồi chứ? Chuyện gì đã xảy ra lúc đó?
Cuối cùng sau một hồi im lặng thì Trình Tố Vi cũng đã chịu cất lời.
Cô nhẹ quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông.
Thấy cô không còn im lặng nữa, Tô Vận lại vừa vui mừng vừa lo lắng.
Hắn đến ngồi cạnh cô, cẩn thận vươn tay ra ôm cô vào ngực, vừa xoa nhẹ đầu cô vừa vỗ đều sau lưng cô.
- Nhưng em phải hứa với anh là không được kích động, được chứ?
Trình Tố Vi không đồng ý cũng chẳng từ chối, lặp lại câu hỏi một lần nữa.
- Chuyện tai nạn đó là như thế nào?
Tô Vận chậm rãi bỏ cô ra, thở dài một hơi, nắm chặt bàn tay run rẩy của cô sợ rằng cô sẽ không chịu nổi mà ngất đi lần nữa, hắn nhìn cô đầy lo lắng và nói.
- Người đầu tiên biết chuyện em mang thai là Đường Nhã Tịnh, sau đó cô ta đem chuyện này nói với La Mục Nhiễm.
Bọn họ đã cùng thỏa thuận, La Mục Nhiễm muốn giết đứa bé, còn Đường Nhã Tịnh muốn kết hôn với anh.
Tai nạn đó không phải là tình cờ, mà La Mục Nhiễm đã sắp xếp tất cả.
Trái tim Trình Tố Vi bị bóp nghẹn dần theo từng câu từng chữ hắn nói, cô thật không ngờ đứa con chỉ mới hình thành trong bụng cô, chỉ mới mấy tháng thôi mà lại có nhiều kẻ rắp tâm hãm hại đến vậy.
Rốt cuộc bọn họ có còn là người không chứ? Lấy tính mạng của một thai nhi để giao dịch? Con của cô lại là công cụ trục lợi của bọn họ? Tại sao chứ? Rốt cuộc cô đã nợ gì bọn họ mà luôn truy cùng diệt tận cô như vậy? Con của cô càng không có lỗi gì cả, sao bọn họ có thể độc ác đến vậy chứ?
Bàn tay cô đang nắm chặt lấy tay Tô Vận trong cơn kích động đã bấu chặt mu bàn tay hắn, móng tay găm vào da thịt chai sạn của người đàn ông, bản thân cô cũng không ý thức được hành động đang diễn ra của mình, còn hắn thì cũng không có phản ứng gì, để mặc cho cô cứ bấu chặt tay mình như vậy.
Mu bàn tay hắn gần như đã sắp bị bấu đến trầy da tróc vảy rồi nhưng hắn vẫn sợ cô không chịu được đả kích này, lo lắng hỏi cô.
- Vi, em vẫn ổn chứ? Nếu muốn mắng muốn đánh thì em cứ phát tiết ra hết đi, đừng làm anh sợ.
Chính câu hỏi han của hắn đã đánh thức cô.
Trình Tố Vi nhìn xuống tay mình đang bấu chặt tay của Tô Vận, nhìn thấy những vết thương do móng tay mình gây ra, cô vội vã rút tay về.
Đồng thời tâm trạng lẫn suy nghĩ cũng đang bắt đầu diễn biến theo một khía cạnh khác.
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn một lúc lâu, sau đó thì đưa tay áp lên mặt hắn, từng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve ngũ quan sắc xảo của người đàn ông, ánh mắt cô phức tạp như chính lòng cô vậy.
Cuối cùng cô đã quyết định ôm lấy hắn, vừa như đang an ủi vừa như đang tìm chỗ dựa an toàn cho bản thân.
Sau khi mất con, cô vẫn luôn cho rằng tất cả đều do Tô Vận gây ra, đổ hết tất cả mọi tội lỗi lên người hắn.
Và tên ngốc này cũng im lặng chịu đựng như vậy? Tự nhận hết mọi trách nhiệm về mình? Là vì sao chứ? Hắn ngốc sao? Rốt cuộc thì tại sao lại không nói hết tất cả với cô ngay từ đầu chứ?
Nhưng Tô Vận có lẽ không hiểu được tâm ý này của cô, hắn nghĩ cô vì quá mệt mỏi nên mới cần một cái ôm ngay lúc này thôi, cho nên hắn cũng rất dịu dàng ôm cô an ủi.
……………………………….
Cuộc họp Hội đồng quản trị hôm nay sẽ tiến hành xem xét bãi nhiệm chủ tịch Hội đồng quản trị.
Không ai nhìn ra bất kỳ dấu hiệu nào của cuộc chiến sắp diễn ra, ngay cả người trong cuộc là Tô Nhiếp Minh, nên từ đầu đến cuối chỉ có mỗi một mình Tô Vận là người sắp xếp tất cả mọi thứ trước khi cuộc họp diễn ra.
Hôn lễ của Tô Vận và Đường Nhã Tịnh bị hủy, sau đó là tuyên bố của hắn với truyền thông, mối tình tay ba giữa ba người đã tạo nên một cơn sóng không hề nhỏ trong giới kinh doanh, sức ảnh hưởng của chuyện này đến giá cổ phiếu của Tô thị cũng khá lớn, chỉ trong vòng một đêm mà giá cổ phiếu của Tô thị liên tục biến động và hiện đang có dấu hiệu rớt giá nghiêm trọng.
Đây cũng là một trong những nội dung sẽ có trong cuộc họp Hội đồng quản trị hôm nay.
Tô Nhiếp Minh vẫn cho rằng Tô Vận sẽ không thể nào đủ khả năng để chống đối lại ông ta, có thể hành động của hắn chỉ dừng lại được ở mức gây chuyện trong hôn lễ thôi.
Tối qua cả biệt thự đầy máu tanh mà chỉ sau một đêm đã được dọn dẹp sạch sẽ, tất cả đều khôi phục lại như ban đầu, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Tô Nhiếp Minh đứng trước gương chỉnh lại cổ áo rồi nhận áo khoác trợ lý đưa cho.
Trông ông ta bây giờ vô cùng tự tin và ung dung, buông lời chế giễu người không có mặt ở đây.
- Nhóc con, nó nghĩ chỉ dựa vào chút chuyện nhỏ đấy mà có thể đánh bại được tôi sao? Đám người kia tổng cộng là có bao nhiêu kẻ ngốc tin nó?
Trợ lý đương nhiên hiểu rõ được ý tứ trong câu hỏi của ông ta, không dám bịa đặt hay che giấu, lại càng không dám chọc giận ông ta ngay lúc này, nên có chút do dự khi báo cáo.
- Chủ tịch, khả năng Hội đồng quản trị bỏ phiếu bãi nhiệm đã hơn 40% rồi.
Nhưng ngài không cần phải lo, với số cổ phần trong tay ngài thì đám người đó không thể nào đụng đến chiếc ghế của ngài đâu.
Mặc dù vẫn tin rằng bản thân sẽ không thể nào bị bãi nhiệm nhưng Tô Nhiếp Minh vẫn không hài lòng vì sự ủng hộ của những cổ đông đối với việc bãi nhiệm ông ta, và nếu đã có sự ủng hộ như vậy thì đồng nghĩa với việc bọn họ đã có người để bầu cử vào vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị rồi, và người đó chắc không phải ai khác, chính là Tô Vận.
Nhưng liệu hắn có thể ngồi vào vị trí này hay không thì phải đợi xem hắn có dám xuất hiện trong cuộc họ này hay không đã.
Mà cũng không cần chờ nữa vì Tô Nhiếp Minh cũng đã đóa trước kết quả chính là hắn sẽ không đến, như vậy nghĩa là hắn chẳng có cơ hội nào để tranh giành chiếc ghế chủ tịch Hội đồng quản trị với ông ta cả.
Chỉnh trang xong xuôi, Tô Nhiếp Minh mang theo dáng vẻ ung dung tự đắc cùng trợ lý ra khỏi phòng.
Lúc đi ngang qua phòng của La Mục Nhiễm, ông ta dừng lại một lát nhìn vợ mình từ ngoài cửa rồi lại quay lưng bước xuống cầu thang.
Gã trợ lý cũng nhìn qua căn phòng đó một lượt mới đi theo sau ông ta, có chút tò mò hỏi.
- Chủ tịch, ngài có thể cứu phu nhân mà...nhưng tại sao lại....
Với câu hỏi này của trợ lý, Tô Nhiếp Minh cũng không mấy ngạc nhiên hay bất ngờ vì không phải chỉ anh ta thắc mắc mà tất cả những người khác nhìn vào cũng đều đặt chung môt câu hỏi như vậy, thậm chí quản gia đã từ khó hiểu đến cầu xin ông ta cứu La Mục Nhiễm nhưng ông ta lại nhắm mắt làm ngơ.
Lí do thì đương nhiên chỉ mỗi mình ông ta là rõ nhất thôi, ông ta đã mong muốn điều này từ rất lâu rồi, cũng đã nhiều lần muốn ra tay nhưng lại không cơ hội, không ngờ Tô Vận lại giúp ông ta một tay, làm cho người phụ nữ phiền phức đó im lặng mãi mãi, hơn hai mươi năm qua ông ta ngày nào cũng phải nghe người phụ nữ làm nhảm lảm thật phát ngấy đến tận cổ rồi.
Nhưng dù sao người phụ nữ đó vẫn có thể dùng vào vài việc nên ông ta mới để yên như vậy cho bà ta đến tận bây giờ, rốt cuộc bà ta lại bị Tô Vận tặng cho một món quà lớn như vậy cũng chẳng thể trách ông ta là người chồng tệ bạc được, nếu muốn trách thì cứ trách bà ta đã nuôi một đứa con rất “có hiếu”.
………………………………
Trong đầu Trình Tố Vi bây giờ vẫn còn vang vẳng những lời Tô Vận vừa nói với mình.
Bước ngoặt trong mối quan hệ giữa hai người đã chính thức thay đổi từ tờ giấy đăng ký kết hôn vô lí kia, cũng chính là vào khoảnh khắc hắn tuyên bố chuyện này với truyền thông cả nước cuộc chiến trực diện giữa cha con hắn đã bắt đầu.
Hắn vì trả thù cho cô và đứa con đã mất của hai người mà làm hại cả mẹ của hắn, chính thức tuyên chiến với cha mình, còn cắt đứt quan hệ với Tô gia.
Những chuyện này thật sự đã vượt quá sức tưởng tượng của cô, tiếp theo đây hắn sẽ lại làm ra những chuyện khủng khiếp như thế nào nữa đây?
Nhưng thật kỳ lạ là cô lại chẳng hề giận hay sợ hắn mà ngược lại càng thêm lo lắng cho hắn hơn, lí do chính xác nhất có lẽ là vì cô vẫn còn yêu hắn rất nhiều, tình cảm của cô đối với hắn từ trước đến giờ vẫn vậy, không hề thay đổi dù chỉ một chút.
Cô còn thấy giận bản thân mình hơn, cô không biết những gì hắn luôn phải chịu đựng vì cô, dù là bốn năm trước hay bây giờ, những nổi đau thể xác lẫn tinh thần mà hắn phải một mình vượt qua để có thể cho cô một chỗ dựa an toàn, luôn đứng trước mặt cô với một phong thái tốt nhất.
Đúng vậy, cô đã quên mất hắn, cô chỉ nghĩ đến bản thân cô, chỉ nghĩ đến những nỗi đau mà cô phải trải qua, chỉ nghĩ đến những tổn thương mình đã chịu đựng, cô đem hết tất cả uất hận trút hết lên người hắn, không phải hắn đã quên cô, mà chính cô mới là người đã quên mất hắn rồi…
………………………………….
Cơn mưa lớn giữa đêm luôn tiềm ẩn những biến cố bất ngờ, và đêm mưa tối nay tại Thượng Hải lại bắt đầu một cơn ác mộng.
Hơn trăm tên thuộc hạ đang truy đuổi một người đàn ông, trên tay bọn họ đều có đầy đủ hung khí, người đàn ông chạy phía trước kia mình đầy các vết thương do dao cắt, chiếc áo sơ mi trắng đã bị rách thành nhiều mảng, máu đỏ thấm gần hết màu trắng của chiếc áo, trên mặt hắn cũng đầy các vết thương do đánh đấm.
Sau một cuộc giao chiến với những tên thuộc hạ của Tô Nhiếp Minh, Tô Vận cũng đã dần kiệt sức, cho dù thân thủ của hắn có tốt đến đâu đi nữa thì cũng không phải thần tiên, việc một đối một trăm cũng khiến hắn bị thương không ít.
Nếu không thể tiếp tục đánh hạ chúng nữa thì hắn chỉ còn có thể chạy khỏi đây trước đã.
Nhưng hắn không ngờ ngay cả khi chạy về đến Vĩnh Uyên Ương thì cũng chính là tự chui đầu vào giỏ của Tô Nhiếp Minh.
Toàn bộ Vịnh Uyên Ương bây giờ đã bị thuộc hạ của Tô Nhiếp Minh bao vây, tiếng sấm chớp vẫn liên tục rạch ngang giữa bầu trời, mưa bên ngoài không những không có dấu hiệu tạnh mà càng lúc càng lớn giận, tất cả như đang sắp mang đến một cơn bão, cũng như cơn bão máu sắp diễn ra trong căn biệt thự rộng lớn này.
Tô Vận đứng trước cửa lớn, những dòng nước mưa lăn dọc từ trên đỉnh đầu hắn qua gương mặt lạnh khốc của hắn, cuốn trôi từng vết máu chảy ra từ những vết thương trên người hắn.
Hai mắt đầy sát khí vẫn luôn nhìn về phía người đàn ông đang ngồi rất ung dung đắc ý trong nhà mình.
- Tô Nhiếp Minh, ông đừng làm những trò vô nghĩa này nữa.
Muốn tôi bỏ Vi thì chỉ có cách giết tôi thôi, nhưng tôi muốn hỏi ông là…liệu ông có dám giết tôi?
Tận mắt nhìn thấy con trai mình một tay nuôi dạy lại liều mạng vì con của người phụ nữ đã phản bội mình, còn bị thương đến mức suýt nữa không còn mạng như vậy, ác ý trong mắt Tô Nhiếp Minh càng hiện lên rõ rệt.
Ông ta hừ lạnh một tiếng, vẫn là giọng điệu khinh thường kia.
- Mày nghĩ tao không dám? Tao nhắc cho mày nhớ, sinh ra mày được thì tao cũng có thể giết mày.
Nghe chính miệng ông ta nói thẳng thừng dứt khoát một câu như vậy, Tô Vận cũng chẳng còn gì vướng bận nữa, hắn cũng cười, nụ cười của bi thương, tuyệt vọng, oán hận lẫn căm ghét được che đậy bằng một cái nhếch môi lạnh nhạt.
- Nhưng ông lại đang do dự? Là bởi vì tôi vẫn có thể làm con rối của ông? Tô Nhiếp Minh, ông cũng thừa nhận tôi là con của ông, nhưng tôi vẫn luôn tự hỏi, sự thật có đúng là như vậy?
Tô Nhiếp Minh có lẽ không hiểu hết ý tứ trong lời của hắn, ông ta còn cố tình người nhạo.
- Dù mày không muốn thừa nhận nhưng mày cũng sẽ không thay đổi được sự thật trong người mày chạy dòng máu của tao.
Mày muốn tốt cho con ranh đấy? Cuối cùng thì cách mày làm cũng sẽ như tao, vì như vậy mới là kẻ thắng cuộc.
Câu cuối cùng ông ta nói Tô Vận nghe xong thì bật cười như vừa nghe được một câu chuyện tiếu lâm.
- Vậy xin phép được hỏi ngài.
Cha đáng kính, ngài có đang hạnh phúc không?
Tô Nhiếp Minh lại không trả lời câu hỏi này của hắn, không biết là vì chột dạ hay không muốn nhắc đến nữa.
Ông ta đứng phắt dậy, ra lệnh cho thuộc hạ và cũng chính là lời cảnh cáo dành cho Tô Vận.
- Nếu bọn chúng bỏ đi cùng nhau thì cứ việc giết hết.
………………………………..
Lồng ngực Trình Tố Vi quặn thắt đau đớn, giá như có thể hoán đổi cho nhau để cô thay hắn chịu đựng những nỗi đau đấy dù chỉ một lần.
Nhìn đồng hồ từng giây từng phút trôi qua cô càng thêm khẩn trương hơn.
Do dự, đắn đo một lúc lâu thì cô cũng đưa ra quyết định cuối cùng.
Cô chạy thật nhanh ra khỏi phòng, vừa kịp đuổi theo được Tô Vận đang chuẩn bị lên xe, cô dừng lại cách đó mấy bước chân và gọi tên hắn.
- Vận!
Tô Vận hoàn toàn dừng động tác lại, hình như không thể tin được vào tai mình, cô gái nhỏ của hắn vừa rồi còn muốn đuổi hắn đi thật nhanh, không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn.
Nhưng bây giờ cô lại vội vã chạy ra đây như vậy, mà còn gọi hắn là “Vận”.
Đúng vậy, cô không gọi hắn là “Tô Vận” như mọi ngày nữa, mà cô gọi hắn là “Vận”, cách mà cô đã gọi hắn của bốn năm trước, cũng là lúc hắn quên mất cô.
Không lẽ…
- Vi, em vừa gọi anh là gì?
Trình Tố Vi thở lấy thở để lấy lại bình tĩnh, bước nhanh đến muốn nói ngay với hắn vấn đề chính.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì đã bị hắn chặn lời.
- Vi, em gọi lại lần nữa được không? Anh không nghe nhầm đúng chứ? Em vừa gọi anh là “Vận”?
Trình Tố Vi cũng chẳng quá chú ý đến điều này, cô vừa gọi lại đồng thời cũng nói ra điều mình cần nói.
- Vận, hôm nay anh nhớ về sớm đấy, em muốn đi ăn kem ở quán anh từng dẫn em đến.
Nếu đây là mơ thì Tô Vận cũng không muốn tỉnh lại nữa, cô đã thay đổi cách gọi đối với hắn, còn muốn hắn dẫn đi ăn kem nữa, cô như vậy chính là đã cho hắn cơ hội rồi.
Trái tim hắn trong phút chốc xuất hiện một dòng nước ấm chảy qua, hạnh phúc này không thể diễn tả bằng bất cứ từ ngữ nào nữa.
Hắn không kìm nén được sự hưng phấn mà ôm chầm lấy cô.
- Vi, anh vui lắm! Cảm ơn em, cảm ơn em nhiều lắm.
Anh nhất định sẽ về sớm, ở nhà đợi anh nhé.
Trên môi Trình Tố Vi cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng hạnh phúc, hai tay cô ôm sau tấm lưng vững chãi của hắn.
Sau đó cả hai mới từ từ buông lỏng ra, cô không quên lấy ra vật đã chuẩn bị từ trước nhét vào tay hắn và còn dặn.
- Hãy luôn giữ lấy nó, sẽ đem lại may mắn cho anh đấy.
Tô Vận đang đắm chìm trong hạnh phúc mà còn nhận được một món quà của cô nữa, hắn ngạc nhiên xòe tay ra xem vật này là gì, hóa ra là một cái bù may mắn màu đỏ trông như chiếc túi thơm.
Hắn cười dịu dàng ôm cô một cái nữa thay cho lời cảm ơn lẫn bày tỏ niềm hạnh phúc đang dâng trào.
Trước khi đi không quên đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào..
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
79 chương
6 chương
30 chương
43 chương
210 chương