Tin vào tình yêu
Chương 1 : Quay cóp
Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống trường giục giã kêu lên.
Trong các lớp 12A3, học sinh chen lấn xô đẩy nhau rời khỏi lớp, họ mong sao có thể sớm về nhà, sớm thoát khỏi bà la sát trên bục giảng kia.
Người phụ nữ trung niên trên bục giảng khẽ đẩy gọng kính, lắc đầu ngao ngán.
Haiz, sao chúng nó cứ phải chạy trước nhỉ???? Mình có làm gì chúng nó đâu.
Bà cũng từ tốn thu dọn sách vở, giáo án chuẩn bị đi về. Bỗng có một bàn tay nhỏ nhắn chặn tay bà lại. Cô học trò mà bà quý nhất đang nhìn bà nhoẻn miệng cười.
- Cô ơi, em có chuyện muốn cô giúp.
Bà nhíu mày, lại là chuyện của Tùng Lâm?? Bà thật không nghĩ tại sao cô bé lại kiên trì như vậy, chỉ vì thằng nhóc kia mà cô bé không ngần ngại tìm bà xin xỏ. Nếu như thằng nhóc kia đích thân đến xin thì bà cũng sẽ không ngần ngại mà nương tay. Thế nhưng thằng nhóc cứng đầu đó không chịu xin bà, cũng không nhờ vả ai xin giúp, điều này khiến bà vô cùng bất mãn. Cô bé này lại cứng đầu, tự ý giúp thằng nhóc kia xin điểm, không biết nên nói cô bé cứng đầu hay tốt bụng nữa đây. Bà nhẹ giọng:
- Phong Thanh à, em cũng biết làm giáo viên như cô cũng không ngại mà nương tay cho các em. Nhưng mà thằng nhóc Tùng Lâm này quá cứng đầu, chỉ cần nó mở miệng xin cô là được, nhưng mà nó lại không chịu. Em năm lần bảy lượt tìm cô cũng vô ích thôi.
- Cô à, cô cũng biết đấy, Tùng Lâm cũng phải không muốn đến, chỉ là dạo này gia đình bạn ấy có chuyện nên cũng không đến trường. Nếu có trên trường thì bạn ấy nhất định sẽ tìm cô. Có điều,..... hì hì, cô cũng rất khi ở trường nên bạn ý khó mà bắt đúng thời cơ. Cho nên em mới giúp bạn ấy.
Nói rồi Phong Thanh lấy ra một phong thư đưa vào tay bà.
- Đây là thư hối lỗi mà bạn ý viết cho cô ạ, bạn ý hứa lần sau sẽ không quay cóp môn Lịch Sử nữa ạ.
- Tức là nó sẽ quay cóp môn khác??
Phong Thanh vội cười trừ: ‘’Đâu có cô, bạn Tùng Lâm chỉ là một phút lầm lỡ mà làm vậy thôi. Thực chất bạn ý là học sinh gương mẫu chăm chỉ mà cô. Cô cũng biết trước giờ bạn ý vốn là học sinh ngoan mà.’’
Thú thật bà cũng muốn tha cho thằng nhóc kia, dù sao bà cũng rất quý nó. Bà liền nói:
- Thôi được, cô sẽ cầm lá thư này. Về nhà cô sẽ đọc, còn có việc phạt thì vẫn phải làm, có điều nặng nhẹ là tùy vào thái độ thành tâm hối lỗi của bức thư này.
Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm, cô Liên nhận lấy coi như là thành công rồi. Còn thằng cha Tùng Lâm đó á, cùng lắm thì cùng cậu ta chịu phạt.
Trên đường đi học về Thanh Phong vừa đạp xe vừa ngâm nga vài câu hát, trông rất yêu đời. Cô nghĩ cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết ổn thỏa. Lòng cũng bớt đi cảm giác tội lỗi.
Cô thật sự cũng không muốn nói ra sự thật, bởi vì một khi nói ra thì cả cô và Tùng Lâm đều chết. Thà chết một đứa còn hơn chết hai đứa, đó là quan điểm của cô. Mặc dù khi đó người cóp bài thật sự là cô, nhưng mà vở lại ở ngăn bàn Tùng Lâm, có nói ra cũng không ai tin là cô cóp. Ha Ha, làm sao họ có thể nghi ngờ học sinh ngoan là mình cơ chứ.
Nghĩ lại tên bạn chí cốt của mình cũng có nghĩa khí đấy chứ, không hề để lộ chuyện này. Thanh Phong càng đắc chí hơn, có một người bạn tốt như vậy thì còn gì bằng? Bữa sau nhất định khao cậu ta đi ăn. Dù sao bổn tiểu thư cũng mới có tiền tiêu vặt.
Thanh Phong hí ha hí hửng thì bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình. Cô vội lấy ra nghe máy.
Khoan đã, số của nước ngoài chẳng lẽ là con nhỏ kia có chuyện gì sao?
- A lô?
- Chị!!! Đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc nức nở của cô gái.
- Có chuyện gì? Sao em lại khóc?
- Em và March chia tay rồi, em thật sự rất buồn. Em quyết định rồi, em sẽ về Việt Nam??
- March nào? Em có bạn trai??? Được lắm, Tam Thanh Thanh, em có bạn trai mà không nói cho chị biết, giờ hay rồi, chia tay mới nói ra. Làm chị em sinh đôi với em khiến chị bị tổn thương đó.
Thanh Thanh nghe được lời trêu đùa của chị mình vội nín khóc.
- Chị, em về nước thật đó, em đặt vé máy bay rồi, tuần sau là em về. Mẹ cũng thu xếp việc học ổn thỏa cho em rồi.
Haiz, cuối cùng con nhỏ này đã về nước, cũng tốt, mình cũng rất nhớ nó. Về nước cũng giúp nó quên đi tên bạn trai kia. Dù sao cô vẫn phải tra hỏi thật kỹ, không biết bao năm qua con bé sống thế nào? Có tốt không? Và hy vọng lần này mẹ cũng về.... ...... ...... ...... .... cô thật sự rất nhớ mẹ.
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
104 chương
532 chương
330 chương
133 chương
70 chương
45 chương
66 chương
80 chương
12 chương