Cô nắm trong tay tờ giấy xét nghiệm…. Cô đã đến viện để xét nghiệm, thật không ngờ… Vẫn giống như kiếp trước: Ung thư ác tính… Chỉ duy nhất, lần này cô không khóc… Cô cười như một kẻ điên. Cô cứ tưởng kiếp này cô sẽ sống một cuộc sống khác hoàn toàn, ai ngờ cô không thóat nổi trớ trêu của định mệnh. đau đớn lại càng đau đớn.. Tại sao ông trời cho cô tất cả, rồi cướp đi hết thảy?? Kiếp trước không cho cô hạnh phúc; kiếp này lại tàn độc cướp đi hạnh phúc của cô… Kiếp trước không có gì từ anh, kiếp này cô có tình yêu của anh, có cùng anh một đứa con, nhưng lại tự chuốc lấy đau đớn… Cuối cùng, cái kết của cô vẫn không thay đổi… Vẫn thật quái ác… Nước mắt chảy ra cùng nụ cười điên dại… Cô với anh- rốt cuộc- vẫn chỉ có cái kết biệt ly.. ________________ Kết: Trần Duy đặt trước mộ Phương An một bó hoa bách hợp. Anh đứng lặng hồi lâu, chợt xoa lên bia đá khắc tên cô: – Anh chưa bao giờ nói cho em biết anh yêu em đúng không? Cô đi rồi, chỉ để cho anh một vết thương không bao giờ thôi rỉ máu… Ngày đó, nếu anh theo sát cô, không quay đầu xe trở về, anh sẽ biết cô không hề ra sân bay đi Thụy Điển, mà cô tới nằm ở phòng chữa trị đặc biệt của bệnh viện trung ương… Cô để lại một quyển nhật kí đầy nước mắt của cô, cho lòng anh càng đau như đã chết. Không, đã chết thì sao biết đau, anh không đau, vì đơn giản anh như chết rồi… Không cười, hút thuốc, uống rượu, anh khác gì một cái hồn lẩn quất mà chỉ hướng về cô… Trên chiếc bàn ở cạnh cửa sổ phòng anh, có một quyển sổ- cuốn nhật ký của cô Gió thổi đến lật cuốn nhật kí sang trang cuối cùng: ” Ngày….tháng…năm… Em chỉ còn một ngày hôm nay để viết nhật kí… Mai, em sẽ đi gặp tử thần… Nhưng tối qua, em đã mơ, một giấc mơ về anh… Thực ra đêm nào em cũng mơ thấy anh, nhưng chưa giấc mơ nào đặc biệt như vậy! Em mơ thấy, em sống lại về quá khứ, gặp anh, làm lại từ đầu. Anh nói yêu em, hai ta thật hạnh phúc. Sau đó em với anh có một đứa nhỏ, nó thật đáng yêu! Nhưng mà cuối cùng, em vẫn nhận được giấy báo từ bệnh viện, vẫn là ung thư ác tính…vẫn là xa cách, vẫn là cái chết… Em lại khóc, vì dù có kiếp sau, mà vốn chỉ trong mơ, em cũng không thể có lấy một cái kết có hậu cho chính mình… Phải, nếu có kiếp sau, thì những gì ta có hiện giờ đều chỉ là phù phiếm… Những giấc mộng vẫn còn, và nước mắt vẫn rơi.. Em yêu anh, nhưng anh thì không, cho nên, cái kết bất hạnh này cứ để một mình em chịu đựng… Cho dù đau đớn, vẫn chỉ là mộng ảo trần gian.. Em ngủ giấc này…chờ kiếp sau yêu anh lần nữa..” Trời vào xuân, đào mai cũng bừng tươi thắm… Kiếp sau có nắng… Có anh…. và em Trên con đường thân quen Đôi ta hò hẹn Không còn nước mắt, không còn khổ đau.. Không chia xa ly biệt.. Không cái chết… Ta sẽ sống, đến bạc đầu.. Nếu…và nếu.. Có kiếp sau…. Khu mộ buông màu ảm đạm. Nắng vô tình lướt qua.. Chỉ thấy một người đàn ông ngồi khóc trước ngôi mộ một cô gái. Bó hoa bách hợp tựa gối trên tấm bia: NGUYỄN PHƯƠNG AN. ___ Hết___ _________ Nếu bạn đọc đến đoạn này rồi, thì mình cũng xin nói đây là một cái kết bi thảm. Mọi sự trở về đều chỉ là một giấc mơ của cô gái. Nhưng đáng tiếc, ngay cả trong mơ cô cũng không tìm được cái kết tươi đẹp cho chính mình… Đừng trách mình độc ác, vì để nhân vật của mình chết đã là một thử thách với tác giả rồi! ” Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hòan Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại Còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời…” Ai cho ta phép siêu thực để quay về quá khứ? Ai cho ta phép màu để cải tử hoàn sinh? Hiện thực vốn khốc liệt theo đúng nghĩa, và chúng ta chỉ có thể trân trọng hạnh phúc hiện tại của chính mình… Câu chuyện này như vậy từ đầu đã không yếu tố thần tiên kì ảo gì, nó vốn rất thực tế, vốn chỉ là một giấc mơ của cô gái… Mà trong mơ, quyền năng của tạo hóa không bị cầm tù.. Viết câu chuyện này, không phải để các bạn ghét bỏ hiện thực, mà là để các bạn trân trọng hiện thực…