” Ngày…tháng…năm.. Hôm nay trời mưa.. tầm tã… Em còn 2 tháng nữa thôi! Em nhớ ngày sinh nhật anh năm ngoái, trời cũng mưa rất to… Em nhìn anh mặc vest sang trọng trong đại sảnh, nâng ly rượu vang với mọi người. Em đứng bên lề, mãi mãi chỉ là một kẻ cô độc….” Sáng sớm, Phương An bị ai đó léo nhéo: – Vợ à, anh đói, dậy, dậy làm bữa sáng đi! Cô nghe tiếng cũng biết là Trần Duy, cười thầm trong bụng: anh lại nhõng nhẽo rồi.. Cô dụi dụi vào ngực anh: – Ông xã, em muốn ngủ, muốn ngủ lắm!! Tại ai mà đêm qua cô không ngủ được hả? Hứ! Trần Duy vuốt nhẹ tóc cô, mái tóc mềm mượt thơm nhẹ. Anh dịu dàng: – Không phải nói hôm nay đi thăm bố mẹ anh với bố mẹ em sao? Phương An giật mình vùng dậy, kéo chăn sang một bên: – Đúng rồi! Sao anh không nói sớm chứ? Trần Duy đứng bên cười khổ, anh thật hết cách với cô mà… _______ Khác với kiếp trước, bị nhà chồng ghẻ lạnh, cha mẹ đẻ ruồng bỏ cô; kiếp này Phương An hình như đã lấy lại tất cả, sự tin yêu của cha mẹ hai bên, và cả tình yêu của anh. Nước mắt hình như không còn thấm trên mắt cô nữa. Phương An tiếp tục đi học đại học, cô được rất nhiều chàng trai theo đuổi, điều này khiến cho ai đó thực sự rất khó chịu: – Vợ, em ra đây cho anh! – Trần Duy gầm lên Phương An hốt hoảng tưởng anh bị làm sao, vội vàng chạy lên mới thấy anh đang ngồi trước laptop, mặt đen như đít nồi. – Em giỏi thật đấy nhỉ?- Trần Duy nghiến răng. Phương An không hiểu gì mới nhìn vào màn hình laptop, hóa ra….là có nam sinh viên gửi tin nhắn tỏ tình với cô trên facebook. Lời lẽ thì ong bướm lả lơi, hoa nguyệt trùng điệp, cô nghe mà còn rợn gai ốc. Phương An còn chưa kịp nói gì, đã thấy anh block ( chặn) luôn người đó, sau này người này sẽ không tìm được facebook của cô nữa… Trần Duy hậm hực: – Bảo đeo nhẫn cưới thì không đeo, lại còn để nam sinh khác tơ tưởng. Phương An bật cười khinh khích, chạy đến ôm lấy cổ anh từ đằng sau, nói: – Ông xã, em mới là sinh viên năm thứ 3, đeo nhẫn cưới đi học kì chết đi được! – Kì gì mà kì, không đeo anh không yên tâm. Lần sau nhất định phải đeo, định cướp hoa của anh mà dễ à? – Ông xã, anh ghen à?- Phương An ôm cổ anh, cười cười. Trần Duy hắng giọng, cố tỏ ra thản nhiên đánh trống lảng: – Từ nay không cho phép em qua lại với mấy tên bên khoa quản trị kinh doanh nữa. – Ông xã, đúng là anh ghen thật kìa! -….. ____________ Phương An cầm cơm hộp đến công ty cho anh, định dành cho anh một bất ngờ. Cô nhớ đây là việc trước đây cô thường xuyên làm, nhưng anh chưa bao giờ nếm thử. Bây giờ hàng ngày anh đều cố về sớm ăn thức ăn cô làm, thật khiến cô cảm động. Cô mở cửa bước vào văn phòng anh, thấy Mỹ Anh đang mặc áo khóac của anh, tựa vào vai anh. Kiếp trước, nhìn thấy cảnh này, cô đã không nghĩ gì xông đến tát một phát lên mặt Mỹ Anh, đánh chửi ầm ĩ công ty, khiến anh một phen bẽ mặt. Bây giờ, cô lại không thể tiếp tục sai lầm. Trần Duy nhìn thấy cô, lập tức đẩy Mỹ Anh ra, nói: – Phương An! Phương An hít một hơi sâu, lên tiếng: – Xin lỗi đã làm phiền! Nói rồi, cô quay đầu chạy đi: – Phương Annnnn!- tiếng anh gọi cô. Cô bịt chặt hai tai, chạy xuống khỏi công ty, không muốn nghe gì cả. Bởi vì cô sợ, người anh chọn sẽ không phải là cô? Cô bên anh bao lâu? Đến hôn nhân cũng là cô ép buộc anh, cô lấy gì để níu chân anh trong cuộc hôn nhân mong manh này… Thà đừng để cô nghe, đừng để cô nhìn thấy, cứ để cô chìm vào mộng tưởng là anh yêu cô. Nước mắt xa lạ lại tràn khoé mi, trái tim không ngừng co rút đau đớn. Bỗng bàn tay cô bị ai nắm chặt, quay lại mới thấy đó là anh- Trần Duy. – Em chạy cái gì mà nhanh như vậy hả?- tiếng thở của anh còn chưa ổn định. Phương An nén thứ gì đó nghèn nghẹn ở cổ họng, quay lại nhìn anh: – Anh đừng để ý đến em, thật ra, anh không cần…. Chưa nói hết câu, cô bị anh kéo vào lồng ngực, giọng anh vang lên: – Nhóc con, lại nghĩ cái gì rồi? Cô không kìm chế nổi, thút thít trong lòng anh: – Em tự nhủ..tự nhủ sẽ buông tay khi nào anh muốn…sẽ để anh…tự do lựa chọn hạnh phúc … Nhưng rốt cuộc…vẫn..vẫn là em..ích kỷ, thấy anh với chị Mỹ Anh cạnh nhau liền khó chịu…liền không kìm chế được….Em…em xin lỗi …!!! Tiếng nấc nghẹn của cô khiến anh đau lòng, anh hôn lên tóc cô, thủ thỉ: – Ngốc, anh chỉ yêu một mình em, mãi mãi không có lựa chọn khác. Anh và Mỹ Anh chỉ là bạn. Cô ấy vừa chia tay bạn trai, bố cô ấy vừa bị tai nạn giao thông bên Hongkong, anh chỉ an ủi cô ấy thôi! Phương An nghe anh giải thích, tim cô bất giác hạnh phúc. Ngước lên nhìn anh, có chút không chân thực: – Thật chứ? – Ừ!- Anh mỉm cười Cô ôm lấy anh, cười thực mãn nguyện. _______________ Tháng 9, mưa lớn Không lâu sau, cô thấy trong người không khoẻ, Trần Duy lo lắng cho cô nên đưa cô đi bệnh viện. Không ngờ, là cô có thai, có thai đứa con của anh. Trần Duy vui đến nỗi cười không khép nổi miệng, kích động bế cô lên: – Anh…Anh sắp làm bố rồi, làm bố rồi! – Trần Duy anh kiềm chế một chút đi, đang ở bệnh viện đấy!- Cô đánh lên ngực anh… Anh hạ cô xuống, nhưng tay vẫn nắm chặt tay cô, miệng lẩm bẩm: – Anh sắp làm bố, làm bố rồi…. ____________________ 3 năm sau…. Trần Hưng- con trai của Trần Huy và Phương An được 2 tuổi, vô cùng kháu khỉnh đáng yêu. Thằng bé đang tập nói, nên nói rất nhiều, đã thế còn nói lắp: – Bố..bố..bố..cho on em ti vi với! – thằng bé với lên tay đang cầm điều khiển của Trần Duy. – Con trai, lặng yên bố đang xem bản tin kinh tế!- Ông bố nào đó chễm chệ trên sofa không chịu nhường trẻ con. – Bố…bố…Không..không..Cho…Hưng em siêu nân….uồng phong….!!! – Con trai, con nói ngọng với nói lắp, đã vậy còn nói nhiều! Ngồi yên, không bố vứt con sang bên ông hàng xóm! Bé con nào đó khóc ré lên. – Vợ à, cục cưng khóc rồi!- Bạn nào đó rất vô tội gọi vợ ra dỗ con… Phương An trong nhà vệ sinh, không thể nghe nổi bên ngoài có những âm thanh gì. Tóc cô sao lại rụng nhiều như vậy? Dạo này cũng rất hay tức ngực, nhiều khi còn đau kinh khủng… Mỗi lần như vậy, Trần Duy đều hốt hoảng hỏi cô bị làm sao, cô bảo chỉ là đau do đến kì kinh nguyệt, không có gì đáng ngại. Không lẽ, giống như kiếp trước… Không lẽ… Cô nhớ không nhầm thì thời gian này cũng là thời gian cô phát bệnh vào kiếp trước…..