Tfboys, chuyện tình rắc rối
Chương 1 : Xin chào trùng khánh
Một buổi chiều tối tại Trùng Khánh-Trung Quốc…
- Haiz… Mệt quá trời đất luôn…!
Nó-Bảo An, Vũ Bảo An- với cái bộ dạng mệt mỏi, phờ phạc vừa lết cái thân vừa kéo theo cái vali vào nhà mới.
- Thôi, nghỉ ngơi đi con rồi sáng mai cùng mẹ đi chào hàng xóm mới. Ngày mai là chủ nhật nên chắc là mọi người ở nhà.-Đó là mẹ của Bảo An, cô Vũ, nói với nó.
- Vâng ạ!- Nó vừa đáp lại mẹ vừa lết nốt chặng đường còn lại từ đây lên phòng.
Bịch…!!! Cái thân nó rơi xuống giường như cái cây bị đổ. Chuyến bay mệt thật! Suốt mấy tiếng đồng hồ cơ mà. Nhưng thôi, không sao, nó đang ở đây- thành phố Trùng Khánh- quê hương của hai trong 3 thần tượng của nó- Vương Tuấn Khải (TFBOYS) và Vương Nguyên (TFBOYS). Nó là một Tiểu Bàng Giải. Nó nằm mơ mộng sẽ gặp được TFBOYS ở đây và v.v… Đúng là giỏi mơ mộng mà. Nhưng đâu có ai đoán được tương lai của mình sẽ diễn ra như thế nào và cũng chẳng thể nào mà hình dung nổi những thứ sắp xảy ra, cho dù là 1 phút, 1 giây sau…
Nó nhớ lại, vừa mới mấy hôm trước thôi, nó vẫn còn ở Việt Nam, còn chơi đùa, cười nói với lũ bạn cùng lớp mà bây giờ đã chia tay rồi. Học xong năm lớp 9, mỗi đứa một nơi, giờ phút chia tay thật chẳng nỡ. Haizzz. Nó nhớ lũ bạn cũ quá. Nhớ những trò nghịch ngợm bá đạo khiến thầy cô phải đau đầu, nhớ những buổi tám chuyện xuyên không gian lẫn thời gian với bọn bạn… Nó muôn hét thật to:”Tao nhớ chúng mày lắm!!!” Nó nhớ lại hết những kỉ niệm cùng lớp, chán rồi nằm mơ mộng các thứ. Nó mơ mộng về TFBOYS về Vương Tuấn Khải, soái ca trong mơ của nó mà theo nó thì đó chính là soái ca bước ra từ trong ngôn tình. Nhưng nó chưa từng và cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu Tuấn Khải. Nó chỉ nghĩ Tuấn Khải đơn giản chỉ là thần tượng và nó là 1 fan cuồng và là cuồng nặng.
Mơ màng một hồi rồi nó chìm vào giấc ngủ từ bao giờ không hay…
Oáp… Nó ngáp một cái rồi từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh. Trời đã sáng rồi sao? Sao nhanh vậy? Nó có cảm tưởng như vừa mới chợp mắt đc có 5 phút. Tại mệt quá mà. Nó rời khỏi cái giường và ra kéo rèm. Ánh sáng mặt trời chói lóa chiếu thẳng vào khuôn mặt nó khiến cho đôi mắt chưa kịp thích ứng với ánh sáng kia nhíu lại và đôi tay đưa lên để chắn ánh sáng ấy. Dần dần, nó buông đôi tay xuống và mở mắt ra. Mặt trời đang dần lên cao. Buổi sáng ở Trùng Khánh thật đẹp! Ánh nắng buổi sáng sớm chiếu rọi vào một thành phố hiện đại với những tòa nhà cao tầng bao phủ bởi những tấm kính phản chiếu lại những ánh nắng trông thật lung linh giống như các hiệu ứng trong các bộ phim. “Woa! Đẹp quá!” Nó chợt thốt lên. Sau đó, nó vội vàng tìm cái “dế yêu” của nó để làm gì thì chắc ai cũng đoán ra. Pính poong ^o^ Đúng rồi đó. Nó chuẩn bị chụp lại cảnh đó và làm vài tấm selfie up lên cả facebook lẫn weibo. Ôi trời, nó làm cái quái gì mà quên không sạc pin thế này. Còn chút ”năng lượng” nên chắc đủ dùng. A! Quên mất. Bây giờ nó mới nhớ chưa kịp đánh răng,rửa mặt gì. Lao vội vào phòng tắm, nó đánh răng, lau mặt, chải đầu thật xinh để lênh ảnh cho thật đẹp (ai mà chả thế đúng không? ^^). Trước tiên, nó căn góc thật đẹp chụp lại cảnh tượng ấy sau đó là ảnh selfie của nó vơi hậu cảnh chính là cảnh đó. Chụp xong liền up lên facebook với dòng status :” Buổi sáng ở thành phố Trùng Khánh J Good morning everyone!!!”
Sau đó là Weibo. Ủa? Họ đòi số điện thoại nè. Ờ phải ha. Nó dùng weibo cũng được 2 tháng rồi mà. Nhưng chả sao, lúc nữa bảo mẹ cho tiền đi mua sim điện thoại Trung Quốc. Ở đây là Trung Quốc mà, lo gì. Cửa phòng chợt mở. Đó là cô Vũ - mẹ nó.
- Bảo An. Dậy rồi à con? Nào đi theo mẹ chào hỏi hàng xóm mới. Rửa mặt mũi, đánh răng, thay quần áo đi, nhanh lên mẹ đợi.
- Dạ. - Nó đáp.
Mẹ nó đóng cửa lại. Nó lập tức đặt “dế yêu” của nó xuống giường và mở vali ra. Nó bới…bới…như một con gà đang kiếm ăn. Nó thế đấy. Bừa bộn không tả nổi. Mẹ nói bao nhiêu lần vẫn không chừa. Không phải là nó không buồn nép mà nó lười nép. Lười là căn bệnh thế kỉ rồi mà. Bệnh nan y, khó chữa. “Ủa,cái áo TFBOYS nè!” Nó lôi ra 1 cái áo phông in hình 1 cây cỏ bốn lá bên dưới có in dòng chữ “TFBOYS”. Đó là cái áo mà nó thích nhất. Không suy nghĩ, nó liền mặc cái áo đó vào. Mỉm một nụ cười dễ thương, nó ra khỏi phòng, xuống nhà xách mấy gói quà đi với mẹ.
Kính…coong…Sau tiếng chuông cửa, một cô bé xinh xắn chạc tuổi Bảo An vội ra mở cổng. Ánh mắt ngạc nhiên vì hai người đang đứng trước mặt cô bé rất xa lạ nhưng ngay lập tức cảm thấy gần gũi bởi nụ cười thân thiện của cô Vũ. Cô bé lễ phép hỏi:
- Dạ, chào cô. Cho hỏi cô là ai ạ?
- Chào cháu. Cháu cứ gọi cô là cô Vũ. Cô là hàng xóm mới của cháu. Gia đình cô từ Việt Nam mới chuyển đến đây.
- Việt Nam ạ? Xa quá! - Cô bé ngạc nhiên.
- Cháu ở nhà một mình à? Bố mẹ cháu đâu? - Cô Vũ hỏi.
- Dạ. Mẹ cháu đang bận làm bữa sáng, bố cháu đang đọc báo ạ. - Cô bé đáp.
Quay qua phía Bảo An đang đứng sau lưng cô Vũ. Cô bé cười và bắt đầu làm quen:
- Chào bạn. Bạn chắc hẳn là con của cô Vũ đúng không? Bạn tên gì? Bao nhiêu tuổi? Mình làm quen nhé!
Bảo An nở một nụ cười thân thiện đáp lại cô bé đó:
- Xin chào. Mình tên Bảo An, Vũ Bảo An, 15 tuổi. Rất vui được làm quen với bạn. Bạn thì sao?
- Woa! Thật trùng hợp! Mình cũng 15 tuổi. Vậy chúng ta bằng tuổi nhau rồi. Mình tên Lam Kì, Trương Lam Kì.-Cô bé vui vẻ trả lời khi biết Bảo An bằng tuổi mình. Và như chợt nhớ ra điều gì đó, Lam Kì vội nói- Chết. Quên mất. Mải trò chuyện cháu quên mất. Mời cô và Bảo An vào nhà chơi tiện thể chào hỏi bố mẹ cháu luôn.
- Thôi. Khi khác cô sẽ vào nhà cháu chơi. Bây giờ cô phải đi chào những nhà khác. Chúc cháu và gia đình có một buổi sáng tốt lành!- Cô Vũ đáp lại.
- Dạ. Không sao. Nếu cô bận thì để lần sau cũng được ạ.-Đáp lại cô Vũ, quay qua Bảo An- Lúc khác qua nhà tớ chơi. Có thời gian tớ sẽ qua nhà cậu.
- Ừm. Chắc chắn là thế.-Bảo An mỉm cười.
Mẹ con Bảo An tiếp tục “cuộc hành trình” đi chào hỏi hàng xóm. Lam Kì đã vào nhà. Cô Trương hỏi Lam Kì:
- Ai vậy con? Sao con không mời người ta vào nhà?
Lam Kì đáp lại mẹ:
- Dạ, đó là hàng xóm mới của nhà mình - cô Vũ. Gia đình cô ấy mới chuyển từ Việt Nam sang. Bây giờ cô ấy đang đi chào hỏi hàng xóm mới. Cô Vũ có một con gái bằng tuổi con đấy mẹ ạ. Bạn ấy tên là Bảo An.
- Chà. Vậy thì hai đứa sẽ sớm thân nhau thôi. - Cô Trương cười đáp.
Ở trước cổng nhà bên cạnh nhà của Lam Kì…Tiếng chuông cửa vang lên. Một người đàn ông trung niên ra mở cổng.
- Chào cô. Cô là…? - Người đàn ông trung niên đó lên tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
36 chương
31 chương
44 chương