“Bố à, con có chuyện muốn nói với bố”, Vũ Lục Hàn hít một hơi lấy hết can đảm, rồi ngồi đối diện bố qua bàn ăn, lúc mẹ cô đang nghỉ ngơi trong phòng. “Sao thế? Tiền học à?”, bố Vũ Lục Hàn không nhìn cô. Ông chỉ để mắt vào chương trình thời sự. Im lặng một lúc lâu, Vũ Lục Hàn cảm thấy khó thở. Cô không biết nên nói thế nào cho phải. “Bố à, con có một người bạn ở lớp…”, Vũ Lục Hàn ấp úng. Đột nhiên bố cô quay người lại, mở to mắt nhìn con gái. “Con? Có bạn ở trường?”, ông hỏi với giọng kinh ngạc. Cô lúng túng gật đầu. “Ôi trời ơi! Cuối cùng thì con gái tôi cũng chịu có bạn!”, bố Vũ Lục Hàn reo lên và cười sảng khoái. Ông đưa tay xoa đầu cô, vui vẻ hỏi: “Thế, rồi sao?” “À…”, cô ngập ngừng, “Bạn ấy… có một căn hộ nhỏ… thuê gần trường. Ừm.. gần cuối năm rồi, bọn con cũng chuẩn bị làm đồ án.. nên bạn ấy rủ con đến ở chung để tiện đi lại, và chia đôi tiền nhà nữa…”. Vũ Lục Hàn lúng túng, vừa nói vừa len lén nhìn biểu hiện trên gương mặt bố. Ông Vũ mới đầu tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi ngay lập tức vô cùng đăm chiêu. “Thế là… Con ở đấy ấy hả?”, ông hỏi. Vũ Lục Hàn nuốt khan. “Vâng… Nhưng cuối tuần con sẽ về nhà ạ!”, cô nói nhanh. Một ý tưởng không tồi, cô sẽ thương lượng. “Vậy… con sẽ không ở nhà cả một tuần sao?”, bố cô ngập ngừng. Việc con gái ông cuối cùng cũng có một người bạn thân khiến ông rất vui. Tuy nhiên ông vẫn chưa thể làm quen ngay việc cô con gái bé bỏng sẽ đi xa khỏi nhà. Đó là điều chưa từng xảy ra. “Vâng.. Con sẽ về những lúc rảnh rỗi nữa!”, Vũ Lục Hàn nói đại. Cô biết để yêu cầu điều này với hắn rất khó, nhưng biết đâu.. “Bạn con tên gì nhỉ, ở đâu?”, bố Vũ Lục Hàn trở nên nghiêm túc. Mồ hôi cô chảy nóng hết lưng, hệt như khi nói chuyện với hắn. “Bạn con là… Hàm Vũ… Lam! Vâng, bạn Vũ Lam, bạn ấy ở ngôi nhà thuê cách trường vài ngôi nhà thôi ạ!”, cô nhắm mắt nhắm mũi nói. Ôi, Vũ Lục Hàn đang nói dối! “Ừm, bố chưa biết bạn con. Bạn gái hả?” “Vâng ạ, bạn gái!”, Vũ Lục Hàn yên tâm gật đầu. Nhưng trong lòng cô đang vô cùng áy náy vì nói dối bố. “Bạn con chắc cũng là đứa năng nổ lắm!”, bố Vũ Lục Hàn bật cười, “Thế bao giờ con đi?” “Dạ?”, cô nhìn bố sửng sốt. Bố cho cô đi thật sao? “Bố hỏi bao giờ con đi. Bạn con đến đón con hay con đi xe buýt đến?” “À… ngày mai con đến đó luôn ạ…”, cô ngập ngừng giây lát, “nhưng bố không hỏi ý mẹ sao ạ?” “Con có bạn là tốt rồi! Con ở đó nếu gần trường, thuận tiện học hành thì bố mẹ đồng ý thôi, đỡ phải sáng nào cũng dậy sớm đón xe buýt!”, bố cô cười, “nhưng cũng phải mất mấy ngày bố mẹ mới quen được cả tuần không có con gái ở nhà nấu cơm!” Vũ Lục Hàn nghe bố nói, thấy mũi cay cay và mắt hơi ngấn nước. Cô không muốn xa khỏi nhà chút nào, nhưng cô thực tình không thể có được ba mươi triệu trong vòng ba ngày để hoàn trả cho Hàm Vũ Phong. Không ngờ chỉ một phút dại dột nghĩ quẩn, mọi thứ trong cuộc sống bình yên của Vũ Lục Hàn lại thay đổi nhanh đến thế! “Con… sẽ gọi về thường xuyên… Con sẽ nấu cơm gửi cho bố mẹ…”, cô cúi gằm mặt, không dám nhìn bố vì sợ bố thấy cô khóc. Vũ Lục Hàn thừa nhận mình vô cùng nhạy cảm, một chút chuyện cảm động cũng có thể bật khóc. “Được rồi! Con cũng còn bảy tám tháng nữa là ra trường rồi, coi như trải nghiệm một điều khác lạ. Con đã có bạn, bạn con có vẻ khá tốt, cố gắng cởi mở hơn, nhưng cũng phải chọn bạn mà chơi đấy! Lần đầu sống xa nhà, có gì con nhớ gọi điện về cho bố mẹ!”, bố Vũ Lục Hàn đưa tay vỗ nhẹ vào vai cô. Cô khẽ gật đầu nhưng khuôn mặt cúi gằm. Sự áy náy và hối hận về việc mình nói dối kèm theo lòng cảm động với tình cảm của bố khiến Vũ Lục Hàn bứt rứt không yên. Cô rất muốn nói thẳng hết mọi chuyện và xin lỗi bố mẹ nhưng không tài nào nói được vì sợ bệnh của mẹ nặng thêm. “Thế con đi chuẩn bị đi. Cần gì thì mang theo đi, cuối tuần con về đây lấy thêm gì thì lấy, cho đỡ nặng!”, bố cô dặn dò thêm rồi quay lại xem thời sự. Thực ra trong lòng ông hơi buồn và thấy trống trải, vợ chồng ông từ khi có con đã quá quen thuộc một gia đình ba người ấm cúng. Giờ con gái bé nhỏ của ông đã lớn, đã đủ tuổi tự lo cho bản thân, tự chịu trách nhiệm với những quyết định của mình. Quá nhút nhát cũng không tốt, vợ chồng ông giữ con bé ở bên cạnh mình lâu quá rồi, đến mức cô bé ấy trở nên trầm lặng, hướng nội, nhút nhát, chẳng dám giao tiếp với ai. Vợ chồng ông khá lo lắng khi cô con gái mình hồi nhỏ, từ mẫu giáo lên tiểu học, ở độ tuổi trẻ con vô tư và kết bạn dễ dàng nhất, mà các cô giáo lại liên tục than phiền rằng cô bé không muốn kết giao với bất kì ai. Các bạn bắt chuyện cô bé không đáp, chỉ lẳng lặng bỏ đi. Trong bất cứ trò chơi tập thể nào cô bé cũng tự mình đứng tách ra một góc, dù các cô cố gắng đến mấy thì cô bé vẫn im lìm, không nói chuyện, không cười đùa, khiến các bạn không muốn đến gần nữa. Lên cấp hai, Vũ Lục Hàn khá xinh xắn do thừa hưởng từ bà nội và mẹ. Có một số bạn nam thấy cô xinh xắn, cũng cố làm quen bắt chuyện, nhưng ngược lại Vũ Lục Hàn chỉ nhìn lặng lẽ và quay người bỏ đi. Ở tuổi bốc đồng ấy, cử chỉ của cô bé là bất lịch sự và kiêu kì. Dần dần bạn bè xa lánh cô, chẳng có bất cứ ai cố tìm hiểu cô, cô cũng chẳng cần ai hiểu mình. Tên Vũ Lục Hàn bị lãng quên trong mọi cuộc chơi, và cứ thế lặng lẽ đến cấp ba và đại học, Vũ Lục Hàn vẫn chẳng chịu có bạn. Vợ chồng ông Vũ vô cùng phiền muộn, thấy rằng giữ rịt con bên mình là sai, nhưng đã muộn. Lặng lẽ một mình quá lâu, nhút nhát quá lâu, Vũ Lục Hàn đã quen với việc không muốn kết giao với ai khác. Nhưng giờ cô đã có bạn! Một người bạn vào năm cuối đại học. Không sao cả – bố Vũ Lục Hàn tự nhủ – có còn hơn không. Hi vọng con bé gặp được một người bạn tốt. Nắm chặt điện thoại trên tay, Vũ Lục Hàn ngần ngại không dám mở. Sao bố lại để mình đi dễ như thế! Cô đã nghĩ bố cô sẽ thấy bất ổn – đột nhiên có một cô bạn rồi lại dọn đến ở cùng cô ấy ngay lập tức. Không lẽ bố thấy cô lớn rồi, cần phải cho cô ra khỏi nhà!? Có phải đó là lí do bí ẩn sau câu chuyện nhanh chóng hứa hôn cho cô đi lấy chồng không? Vũ Lục Hàn run run ấn số điện thoại trên tờ giấy lên bàn phím, áp lên tai, tim đập mạnh hơn một chút. “James Adams?”, giọng nam trầm phía bên kia đầu dây khiến tim Vũ Lục Hàn như dừng lại một giây. Mất một lúc để nhận ra giọng nói ấy, cô ngập ngừng lên tiếng: “Là… là Vũ Lục Hàn” “Chào cô Lục”, giọng nói dường như bớt đi sự nghiêm túc, “Cô đã quyết định rồi chứ?” “Vâng… tôi đã…” “Có hay không?”, hắn dứt khoát. Dường như hắn thờ ơ đi một chút, có vẻ hắn đang bận tâm đến chuyện khác. “Tôi… thực ra tôi có… một điều kiện!”, cô lúng túng nói, rồi im lặng chờ đợi. Bên kia im lặng. “Điều kiện?” Phía bên kia, Hàm Vũ Phong đang ngồi trước bàn làm việc với một xấp giấy tờ xung quanh. Ngay khi nghe Vũ Lục Hàn nói vậy, Hàm Vũ Phong dừng việc lướt ngón tay trên bàn phím laptop, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại vừa bị kẹp giữa tai và vai trái, rồi hắn tựa người lên ghế. Hắn nhìn đăm đăm vào màn hình laptop nhưng đôi mắt tỏ vẻ đăm chiêu. Chưa có ai từng đưa ra điều kiện với hắn. Trong bất cứ việc gì hắn làm, kể cả trong việc kinh doanh, Hàm Vũ Phong chỉ duy nhất soạn thảo hợp đồng với các điều khoản vô cùng chặt chẽ, in ra và đưa đối tác kí vào văn bản. Hắn nổi tiếng trong giới kinh doanh với việc vô cùng sắc sảo và cẩn trọng, chưa hề thương lượng hay sơ suất một chút nào. Vì thế, cơ nghiệp của bố hắn khi vào tay hắn còn lớn mạnh gấp nhiều lần, và vững vàng đến độ chưa bao giờ cần phải đề phòng những điều tồi tệ. Hắn vô cùng tự tin mỗi khi đưa ra quyết định, bởi bộ não logic của hắn luôn tính toán nhanh gọn và chính xác từng đường đi nước bước của kế hoạch, tuy mọi khó khăn không thể lường trước nhưng Hàm Vũ Phong luôn chuẩn bị nhiều phương án dự phòng để đón đầu tất cả. Nói cách khác, Hàm Vũ Phong luôn là kẻ chỉ huy. Phần còn lại chỉ là những quân cờ trong bàn cờ lớn nhất cuộc đời hắn. Thế nhưng cô gái này yêu cầu một điều kiện ở hắn. Và hắn thấy không hài lòng. “Tôi… muốn cuối tuần được về với bố mẹ!”, Vũ Lục Hàn hít một hơi và nói một mạch. Hắn vẫn im lặng. “Và cô nghĩ tôi rất rảnh để ở nhà canh giờ mở cửa đưa cô về?” “Không… ý tôi là… khi nào anh đi làm thì cho tôi ra, tôi sẽ tự về…” “Vậy nếu tôi đi cả tuần lễ, cả tháng trời thì cô có định trèo cửa ra ngoài không?”, hắn cười khẩy châm biếm. “Không… tôi…”, Vũ Lục Hàn cứng họng ngay lập tức. Rõ ràng là hắn đã tính toán kĩ lưỡng. Nguyền rủa cái hệ thống cửa nẻo chết tiệt! “Nghe đây, Vũ Lục Hàn. Tạm biệt bố mẹ cô đi!”, hắn ngồi thẳng dậy, đưa tay lấy cốc cà phê ở góc và và uống một ngụm. Không ai được phép cưỡng lại sự sắp đặt của hắn! “Nhưng tôi không thể đi biền biệt suốt hơn một năm trời như vậy mà không hề thăm bố mẹ tôi lấy một chút!”, cô cự cãi. Lần đầu tiên trong đời Vũ Lục Hàn vừa lên tiếng cãi lại một người khác! “Cô chuẩn bị làm việc để trả nợ mà còn muốn đặt điều kiện?”, hắn nhếch miệng nhưng đôi mắt sắc lạnh ánh lên một vẻ độc ác. “Vì tôi có lòng tự trọng của tôi!”, Vũ Lục Hàn thấy người nóng bừng. Tìm đâu ra kẻ sắt đá cứng đầu như thế này chứ!? Một chút khoan nhượng cũng không có sao? “Tự trọng ở đâu khi cô nằm trên giường với tôi vậy?”, hắn đã nói thế, vô cùng khẽ. Nó như lưỡi dao đâm thẳng vào tim Vũ Lục Hàn. Cô cảm thấy mọi dây thần kinh như bùng nổ trong người, nóng nực và bức bối. “Xin anh đừng nhắc lại nữa, tôi đã say và anh lợi dụng cơn say của tôi! Anh cũng không có tự trọng!” Hàm Vũ Phong sững người. Lần thứ hai, cô gái này khiến hắn sững người, mắt mở to không biết nên nói gì, làm gì nữa. Cô ta là ma quỷ phương nào đầu thai mà lúc thì vô cùng ngu ngốc, nhát cáy; lúc thì nghiêm túc, cứng rắn đến phát sợ! “Không điều kiện gì hết”, hắn gằn giọng, gần như phát ra cả tiếng gầm ghè đe dọa. “Tôi dễ dãi với cô đủ rồi, Vũ Lục Hàn. Bây giờ xin phép, tôi còn nhiều việc phải làm. Chúc yên giấc” Và hắn ngắt máy một cách thô lỗ, không để cô nói thêm điều gì. Vũ Lục Hàn nhìn điện thoại, trợn tròn mắt. Vậy là thất bại sao? Cô nhất định không thể ở đấy cả một năm được! Cô nhất định phải tìm con đường khác giải thoát cho mình khi có thể. Nhưng có lẽ cô vẫn phải theo hắn đi vì chắc chắn kiếm ba mươi triệu trong ba ngày là quá sức tưởng tượng của cô. Vũ Lục Hàn cuộn tròn trên giường, gác cằm lên đầu gối mình và suy nghĩ mông lung. Cuộc sống của cô sẽ thay đổi, cực-kì-thay-đổi. Cô không biết hắn là ai, ngoại trừ cái tên và số điện thoại. Cô không biết hắn là người thế nào, không biết bất cứ cái gì về hắn. Vậy mà cô chuẩn bị “bỏ nhà ra đi” đến ngôi nhà đẹp tuyệt ấy và gắn chặt một năm của đời mình vào nơi ở của một kẻ quái dị. Cô mới gặp hắn hai lần, và lần thứ hai dẫn cô thẳng vào nhà hắn. Cuộc đời cô gặp phải khúc cua điên rồ, giống như sau khúc cua trên xe buýt hiện lên quán bar The Bass trước mặt cô. Vũ Lục Hàn, nếu nghĩ kĩ hơn và tiếp tục ngồi yên trên xe buýt về thẳng nhà, thì đến giờ cô không phải thất thần vì những sự kiện quái gở xảy đến. Hàm Vũ Phong lia điện thoại lên bàn. Hắn tựa mình vào ghế, ngửa đầu ra phía sau và nhắm mắt lại, đôi mày hơi cau có. Hắn không thích cảm giác này – cảm giác chênh vênh của một tên đồ tể có sẵn dao và lợn trên thớt nhưng lại hoang mang giữa việc mình sẽ chặt được con lợn hay sẽ cắm nhầm dao vào thớt. Hắn giống như một người đang đi trên dây. Lần đầu tiên hắn phải trải qua cảm giác thất-bại-tạm-thời, loại thất bại chỉ xảy ra trong tích tắc và giây. Hắn không hề quên cảm giác khi cơ thể sững sờ với từng lời cô ta nói. Dù cố đến mấy thì hắn vẫn cảm thấy vô dụng, rất vô dụng. Hàm Vũ Phong đứng dậy khỏi ghế, gục mặt vào hai lòng bàn tay và đứng dậy đi về phía giường của mình. Cần phải giữ sức đến mai – hắn cười thầm – và mặc kệ mọi thứ thả mình lên giường. Ngày mai sẽ là ngày đặc biệt.