Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết
Chương 38
Hành lang trở nên yên ắng, dường như bọn họ đều đã trở về phòng. Vũ Lục Hàn nhẹ nhàng mở cửa, ghé mắt nhìn. Không có ai. Cô rón rén bước ra, nhìn về phía căn phòng thứ hai, phòng của hắn. Cô đến gần, căn phòng rất yên tĩnh. Có lẽ hắn không ở trong phòng nên bọn họ mới tranh luận lớn như vậy. Vũ Lục Hàn áp tai vào cửa phòng hắn, chắc chắn không có ai, liền rời đi. Cô rất muốn biết hắn ở đâu, nhưng chưa quen thuộc đường đi trong tàu nên không dám tự tiện. Cô theo phản xạ ngó ra ban công cùng tầng của mình, nhận ra nó nhìn thẳng xuống bể bơi phía dưới. Cô nhìn kĩ từng gương mặt: không có Hàm Vũ Phong. Cô bước nhanh xuống cầu thang, quyết định vòng ra boong tàu phía sau tìm hắn. Nơi đây luôn rất yên ắng, thỉnh thoảng có lác đác người đứng ngắm cảnh, nhưng hầu hết chỉ vòng ra phía này để xuống phòng tắm nước nóng. Ở đây gió khá lớn, dễ lạnh, vì vậy chỉ có các cặp đôi mới thích đưa nhau ra ngắm biển. Và ngay khi bước xuống, cô nhận ra hình dáng vô cùng quen thuộc đang đứng quay lưng lại mình. Chân tay cô run rẩy, trai tim đập nhanh hồi hộp. Cô rón rén bước đến gần, mùi khói thuốc theo gió thoang thoảng bám lấy cô. Vũ Lục Hàn thấy trong lòng nhói lên một chút, cô rụt rè bước lên bục cao. Cô biết là hắn biết. Hắn không hề quay lại, chỉ thở ra làn khói xám ngắt và vứt điếu thuốc xuống biển. Hắn dường như không thích hút thuốc trước mặt cô.
“Chào anh”, cô lập bập, nhìn hắn một cách lén lút rồi lại cụp mắt xuống. Hắn không đáp một lời, chỉ nhìn thẳng.
“Anh… vẫn còn giận tôi à?”, cô hỏi. Hắn chỉ nhếch miệng cười nhẹ.
“Tôi không có gì để giận cô”
“Anh thật ra hiểu nhầm rồi!”, Vũ Lục Hàn nhanh chóng giải thích, “Thật ra tôi nói vậy với anh Từ Thiên cũng bởi…”
“Được rồi, Vũ Lục Hàn”, hắn ngay lập tức cắt lời, “Cô không cần giải thích. Tôi không muốn nghe”
Vũ Lục Hàn thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Lần đầu tiên cô cảm thấy ghét sự vô tình đến lạnh lẽo của hắn.
“Hãy làm những gì mình thích”, hắn cười nhạt, “Đừng để tôi cản trở cô”
Hắn dứt khoát quay người, nhanh chóng bỏ đi ngay lập tức. Vũ Lục Hàn rùng mình, tay cô run lẩy bẩy khiến cô phải nắm chặt lấy vạt áo. Một lần nữa, hắn lại quay lưng đi.
“Anh đã đánh bạn anh sao?”, Vũ Lục Hàn dùng sức gọi to. Bước chân của hắn khựng lại.
“Bất đồng quan điểm”, hắn nói ngắn gọn. Một cách lạnh lùng.
“Tôi biết là từ khi có tôi, anh phải từ bỏ rất nhiều thứ”, cô nhanh chóng bước đến gần hắn, cố gắng nói hết lòng mình, “Nhưng tôi không muốn làm ảnh hưởng đến anh hay bạn bè của anh. Tôi không muốn phá hỏng tình bạn của mọi người và cũng không muốn chen vào giữa tình yêu của anh…”
Vũ Lục Hàn thấy cổ họng mình nghẹn lại. Mắt cô đã rơm rớm nhưng cô vẫn muốn cho hắn biết. Cô không muốn giấu kín mãi trong lòng, hèn nhát không dám nói ra để hắn không bao giờ hiểu được cô không hề cố ý. Cô không cố ý tiếp cận hắn. Cô không cố ý chen vào đảo lộn cuộc sống của hắn. Cô không cố ý giành giật hắn cho riêng mình. Cô không cố ý thích hắn. Cô không chịu được khi bị giằng xé giữa những cảm xúc của mình và hành động của hắn. Đôi khi hắn tỏ ra như đang thích cô thật sự. Đôi khi hắn lại là kẻ lạnh lùng và vô tâm đến đau xé lòng. Hắn khiến cô ảo tưởng trong thứ tình cảm không bao giờ được đáp lại. Cô không thể chịu nổi như vậy nữa.
“Anh… dù có không thích tôi… thì cũng đừng tỏ ra xa lánh, chán ghét như vậy”, Vũ Lục Hàn cúi đầu, hạ giọng, ngắt quãng nói từng chữ, cố gắng để không khóc, “Tôi sẽ làm hết sức để hoàn thành nhiệm vụ của mình và trả lại cuộc sống trước kia cho anh…”
“Cô đang nói gì vậy?”, Hàm Vũ Phong quay lại nhìn, chau mày. Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, nhưng hắn thấy sợ khi nghe thấy điều đó.
“Tôi không muốn thành người bị anh ghét bỏ”, cô nói, một giọt nước mắt đã rơi xuống sàn. Cô nuốt những ngụm không khí thật lớn, để đẩy nỗi nghẹn ngào đang trào dâng trong cổ họng, để giọng nói không run rẩy và rõ ràng nhất trước hắn, “Tôi sẽ không bao giờ cản trở anh trong bất cứ việc gì, tôi xin đảm bảo…”
Vũ Lục Hàn vô cùng đau khi nói lên những điều cô đang nghĩ. Cô thích hắn, rất thích. Thích một ai đó rồi buộc phải từ bỏ chính là điều đau khổ nhất trên đời. Chính cô khiến mình đau khổ mà thôi. Thích một người đã yêu người khác thì có khác thích một bức tượng? Khi ôm lấy bức tượng ấy, chẳng có gì ngoài sự lạnh lẽo thấm vào da. Và mãi mãi bức tượng không bao giờ có thể dang tay ôm cô vào lòng.
“Xin lỗi”, Vũ Lục Hàn lẩm bẩm khi nhận thấy mình đã khóc. Cô sẽ không khóc trước hắn thêm bất kì lần nào nữa. Khóc trước mặt hắn cũng giống như cô đang thể hiện sự yếu đuối và cầu mong một sự thương hại. Hắn đã có người hắn yêu, cô không muốn bị thương hại bởi một người như vậy. Cô ngay lập tức bước nhanh qua hắn, chạy thẳng vào khoang chính lên cầu thang dẫn về phòng. Cô cúi đầu, chỉ biết cúi đầu chạy.
Hàm Vũ Phong đau nhói trong tim. Một nỗi sợ hãi le lói khiến hắn hoang mang cùng cực, con bé kia đã làm gì hắn vậy? Hắn thấy sợ, lần đầu tiên trong đời hắn biết sợ. Hắn đã từng trốn chạy, nhưng hắn không sợ phải đối mặt với điều hắn đang chạy trốn khỏi. Hắn chưa bao giờ có cảm giác này. Cô gái đó là ai mà khiến hắn khổ sở như vậy? Hàm Vũ Phong là kẻ bất khả chiến bại, là người không thể bị đánh gục lần nữa. Hắn đã từng tuyệt vọng cùng cực. Hắn không đủ lạc quan để tiếp tục tin vào tình yêu. Cô gái ngày xưa chưa bao giờ khiến hắn có nhiều cảm xúc đến thế. Hắn đã có một mối tình thất bại, hắn đã giấu cả những đau khổ, tuyệt vọng xuống tận đáy tim mình, và đóng băng nó bằng mọi giây phút trôi qua của cuộc đời mình. Hắn một mình gặm nhấm nỗi cô đơn của một kẻ bại trận, mang trên mình những vết sẹo dài từ người hắn yêu thương nhất. Và rồi cô gái ấy xuất hiện. Hắn cứ ngỡ hắn chưa thể quên người con gái năm xưa nên hắn mới yêu cô ấy. Hắn cứ ngỡ mình đã trải qua hết những cảm xúc thất bại bởi mối tình đầu tan vỡ ttrong tuyệt vọng, vậy mà bây giờ, hắn thậm chí hoang mang với chính mình. Hắn không biết phải làm gì, hắn cảm thấy bất lực. Khi cô ấy chạy đi, hắn thậm chí không thể giữ cô ấy lại và ôm vào lòng. Cô ấy như một làn khói yếu ớt, có thể nhìn thấy, nhưng không bao giờ có thể chạm vào.
Buổi tối. Mọi người quây quần trong sảnh chính, với chiếc bánh sinh nhật lớn được trang trí cầu kì, cao ba tầng đặt giữa phòng. Chu Bạch Thảo với nhan sắc tuyệt trần, trong bộ váy đuôi cá bó sát màu pastel, khoác tay Hàm Vũ Phong rạng rỡ bước đến gần chiếc bánh. Mọi người tươi cười hát mừng sinh nhật nàng, rồi nàng thổi tắt ngọn nến trong tiếng vỗ tay hò reo của đám đông. Vũ Lục Hàn lặng lẽ ẩn mình trong nhóm người, nhìn thẳng về phía hắn. Hoàng Lâm vẫn vui vẻ nói chuyện cùng Trần Hải Minh, dù cô phát hiện ở khóe miệng cậu có một vết xước không nhỏ, đang sưng tấy. Cô nhìn thấy Từ Thiên đang chậm rãi phía xa, thỉnh thoảng nói chuyện cùng vài cô gái. Hàm Vũ Phong ở bên cạnh Chu Bạch Thảo, khuôn mặt lặng sóng bình thản như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì. Chu Bạch Thảo vô cùng tươi tắn, nhìn quanh một lượt và nói lớn:
“Vô cùng cảm kích sự có mặt đầy đủ của các bạn! Đây là món quà tinh thần vô cùng lớn mà tôi rất hân hạnh được đón nhận!”
Đám đông vỗ tay hò reo.
“Đêm nay là đêm sinh nhật tuyệt vời nhất của tôi! Không chỉ có các bạn, tôi cũng được nhận những món quà tuyệt vời từ hai người anh kết nghĩa thân thiết, và mốn quà tuyệt nhất đến từ Hàm Vũ Phong…”
Nàng nói đến đó, quay sang nhìn cô. Vũ Lục Hàn giật mình khi bắt gặp ánh mắt ấy, vội vàng cụp mắt. Cô hoàn toàn không muốn đứng đây, vì cô đã thấy lòng mình gợn sóng.
“Hôm nay, anh ấy đã chấp nhận lời tỏ tình của tôi! Đây là món quà ngọt ngào nhất tôi được nhận! Mong các bạn sẽ ủng hộ chúng tôi!”, Chu Bạch Thảo tự hào tuyên bố. Tim cô như ngừng đập. Hôm nay? Họ yêu nhau vào hôm nay?
Những vị khách hào hứng cổ vũ. Họ trở nên náo loạn khi Hàm Vũ Phong chính thức có bạn gái. Thậm chí, những tiếng hô vang “hôn đi” đã ngày càng lớn. Điều này như con dao nhọn đâm những nhát chí mạng vào trái tim non nớt của cô. Vũ Lục Hàn lập tức bỏ chạy. Chạy ra khỏi đám đông ồn ào, chạy xa khỏi con người vô tình, tàn nhẫn ấy. Chạy ra khỏi nơi không thuộc về cô. Chạy khỏi thực tại, khỏi những gì làm cô đau đớn. Vũ Lục Hàn đã khóc. Ngày hôm nay có lẽ chính là ngày cô phải rơi nước mắt nhiều nhất trong đời.
Hoàng Lâm và Trần Hải Minh ngừng lại vài giây, vô cùng tĩnh lặng trước đám đông phấn khích và cô gái xinh đẹp đang rạng rỡ giữa đám đông ấy. Tóc Đỏ chỉ nhếch miệng cười khẩy, và nhấp môi ly rượu. Thư Sinh lặng nhìn rất lâu, liếc về phía chàng trai ngoại quốc, đôi mắt bình thản nhưng luôn hướng về mọi phía như tìm kiếm một thứ gì đó.
“Thứ đã để mất, bây giờ tìm kiếm cũng được gì”, Tóc Đỏ giả bộ cười vang, đặt ly rượu rỗng xuống bàn, quay lại nhìn Từ Thiên ở phía đối diện. Anh cũng nhìn quanh, rồi nhanh chóng rẽ đám đông rời khỏi căn phòng lớn. Hoàng Lâm thở dài.
“Tôi bị đánh vô ích rồi”
“Cậu đáng bị đánh”, Trần Hải Minh cười đểu, nhìn cậu, “Bởi vì đã quan tâm thái quá”
“Tôi không có thái quá”, Hoàng Lâm nhăn nhó, “Như vậy là nhẹ rồi đó. Nếu tôi làm giống như những lúc tán tỉnh các nàng nóng bỏng, có lẽ tên ác ôn kia không thương mà cho tôi vào viện rồi”
“Cậu có chắc không mà đã liều như vậy?”, Trần Hải Minh hỏi cậu. Hoàng Lâm chỉ nhìn hắn, nét mặt đăm chiêu.
“Tôi chưa yêu ai nhưng tôi biết ai yêu mình. Tôi nhìn biểu hiện có thể thấy rõ bọn họ thích nhau, nhưng quan trọng không ai dám nói. Cô bé ấy đã khóc rất lâu trong phòng, khi tôi gặp mắt còn sưng húp. Cậu nghĩ cô bé tự dưng khóc mà không liên quan đến hắn ta sao!”
“Tôi không nghĩ James chỉ vì giận cô bé mà lại bồng bột đến mức đồng ý làm bạn trai Tiểu Bạch Thảo”, Tóc Đỏ tựa vào bàn buffet phía sau, nhìn chiếc bánh đang được cắt ra nhiều phần, “Cậu ta có phải trẻ con nữa đâu”
“Tôi cũng không biết lí do, Hoàng Lâm thở dài, “Nhưng tôi không thích chuyện này chút nào”
Cậu nhìn về phía Chu Bạch Thảo, đang ôm lấy cổ hắn rướn người lên hôn nhanh vào môi chàng trai ngoại quốc. Ngoại trừ hai bàn tay đặt nhẹ nhàng lên hông nàng, hắn không có bất cứ cử chỉ thân mật nào. Trần Hải Minh nhăn nhó.
“Tôi cũng vậy. Bất kể giá nào cũng phải chia rẽ hai người này!”
Vũ Lục Hàn ngồi một mình tại bể bơi, khóc nức nở. Mọi thứ hoàn toàn không như cô nghĩ, và cô thấy đau lòng khi hắn hoàn toàn không nói một lời nào cả. Hắn không phải có bạn gái, cho đến khi hắn giận cô bỏ đi. Cô đã có bao nhiêu cơ hội để nói cho hắn biết, “Tôi Rất Thích Anh!”, nhưng vì những suy nghĩ sai lệch, cô kìm giữ. Cô muốn gào lên như vậy, cô nuối tiếc vì mình chưa bao giờ đủ can đảm để nói. Cô oán trách vì hắn không cho cô một cơ hội. Hắn chính là chưa từng yêu thương cô. Bây giờ mọi thứ đều quá muộn. Vũ Lục Hàn mãi mãi không thể bước vào thế giới của hắn.
“Tiểu Hàn”
Giọng nói ấm áp ấy lại xoa dịu tâm hồn cô. Nhưng không phải giọng nói cô tìm kiếm. Từ Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, trái tim anh cũng nhói lên từng đợt khi phải thấy cô gái này rơi nước mắt. Anh đưa tay lau từng giọt nước trên mắt cô, thở dài đau xót.
“Có phải tại anh mà hai người chia tay không?”, anh hỏi. Vũ Lục Hàn lắc đầu. Bọn họ đã bao giờ bắt đầu mà phải chia tay chứ?
“Đừng khóc nào”, anh nhẹ nhàng xoa lưng cô, dỗ dành như đang dỗ một đứa trẻ, “Không có gì là mãi mãi cả. Sau này, một người thật sự yêu em và không bao giờ từ bỏ em sẽ xuất hiện. Em xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn, Tiểu Hàn ạ”
Vũ Lục Hàn chỉ biết khóc. Cô vừa xấu hổ khi để anh dỗ dành, lại vừa tủi thân, kèm theo một sự hối lỗi lớn khi lừa dối anh như vậy. Từ Thiên luôn luôn là một người tốt.
“Này anh bạn!”, giọng nói của Tóc Đỏ khiến cô giật mình. Cô vội vàng lau nước mắt, dù những cơn nấc vẫn không hề giảm đi. Từ Thiên quay lại nhìn Trần Hải Minh. Cậu đang vô cùng khó chịu.
“Đừng tranh thủ khi người ta yếu đuối cần chỗ dựa lại mò đến!”, cậu dùng rất nhiều từ ngữ khó nghe khiến Vũ Lục Hàn phật ý. Cô quay lại, đứng dậy đối diện Tóc Đỏ, lên tiếng bảo vệ Từ Thiên ngay lập tức:
“Anh ấy chỉ muốn an ủi em thôi!”
“Vậy bọn tôi ở đây để làm gì?”, chàng trai tóc đỏ nhăn mặt nhìn cô. Vũ Lục Hàn cảm thấy nghẹn ngào, cúi đầu im lặng.
“Nếu các cậu yêu quý cô bé này đến vậy, thì dặn bạn mình đừng cố tình làm tổn thương cô ấy như vậy nữa”, Từ Thiên chậm rãi đứng dậy. Anh bước đến đứng bên cạnh cô, đôi mắt nghiêm nghị nhìn chàng trai kém tuổi trước mặt mình, cười nhẹ nhàng. “Tôi tìm thấy cô bé trước, và tôi thích cô ấy trước. Dù cô bé không chọn tôi, tôi cũng không để bất cứ ai gây tổn thương cho cô ấy. Ai đó chính là người bạn thân tuyệt vời của các cậu đấy”
Vũ Lục Hàn thút thít bên cạnh anh. Cô biết anh vẫn luôn thương yêu cô, cô cảm kích khi Trần Hải Minh và Hoàng Lâm yêu quý mình. Nhưng cô tự ti nghĩ bản thân mình không xứng đáng với họ, chỉ thấy họ đã phí phạm tình thương cho mình. Cô nói dối anh khiến anh không ưa hắn. Cô thể hiện sự đáng thương khiến hai cậu bạn thân hắn thương cảm. Cô tự thấy mình không khác một cô ả mưu mô, xảo quyệt là bao, dù bản chất cô không phải như vậy.
“Hàm Vũ Phong không phải như anh nghĩ đâu”, Hoàng Lâm bước ra từ trong nhà, nhìn xoáy vào mắt anh đầy cẩn trọng, “Cậu ta chỉ không biết mình muốn gì thôi”
“Chẳng có ai muốn làm tổn thương người mình yêu”, anh cười nhếch miệng. Trông anh bây giờ, y hệt hắn.
“Cậu ta là người đã từng đổ vỡ tình cảm, làm sao dám mạo hiểm chứ?”, Trần Hải Minh lớn tiếng, “Cô bé này cũng rụt rè, nhút nhát, mình thích gì cũng không nói lên được. Tên đó thì kiêu ngạo, kiệm lời, cùng lắm chỉ biết thể hiện bằng hành động, chứ biết dùng từ gì để nói!”
Vũ Lục Hàn nghe đến vậy, ngước lên nhìn Tóc Đỏ, đôi mắt long lanh nước hoang mang. Hắn đã từng đổ vỡ trong tình cảm? Nghĩa là hắn đã từng yêu một người khác?
“Chuyện này không nên nói trước mặt em ấy”, Hoàng Lâm thở dài, đến trước mặt cô, “Em cũng không cần nghe, và cũng không cần buồn. Kể cả người hôn phu cũ của em cũng sẽ bên cạnh em, và chúng tôi cũng không muốn em phải chứng kiến những chuyện này. Chúng tôi không biết gì về em, nhưng em là một cô gái ngoan và tốt. Vì vậy, đừng bận tâm đến nữa. Tôi và cậu ấy sẽ bù đắp cho em”
Vũ Lục Hàn lại cúi đầu, muốn nói rất nhiều nhưng không thể thoát ra thành tiếng. Cô không dám nhận những quan tâm ở họ, chính cô cũng chẳng biết gì về hai chàng trai này. Từ Thiên nhìn cô, mỗi khi nhìn thấy, trái tim lại nhói đau một nhịp.
“Các cậu không bao giờ bù đắp được”, anh nhẹ nhàng nói, mỉm cười hiền lành, “Ngay cả tôi cũng vậy”
“Chúng tôi sẽ làm hết khả năng để cô ấy vui”, Tóc Đỏ đáp lời anh. “Nhưng anh không nên ở gần cô ấy. Nó sẽ rất tệ”
“Tôi không đồng tình”, Từ Thiên cười khẩy, “Tôi là người đã từng chuẩn bị là chồng của cô bé này, tôi hiểu cô bé hơn các cậu. Tôi biết điều gì làm cô ấy vui. Các cậu sợ rằng tôi sẽ cướp lại cô bé về tay mình sao?”
Hai chàng trai im lặng. Anh nói hoàn toàn đúng, Trần Hải Minh và Hoàng Lâm chỉ còn cách duy nhất: giữ Vũ Lục Hàn bên cạnh họ và hàn gắn lại với Hàm Vũ Phong. Nếu hắn và Chu Bạch Thảo thành đôi, bốn người họ sẽ không bao giờ nhìn mặt nhau được nữa. Hoàng Lâm biết nàng thích hắn từ rất lâu, Trần Hải Minh cũng vậy. Hai chàng trai vẫn hoàn toàn yên tâm vì hắn dường như chỉ muốn giữ gìn ở mức một người anh trai quan tâm đến em gái. Nếu giữa họ luôn luôn là tình anh em, thì sẽ chẳng có gì thay đổi. Nhưng một khi nàng kết đôi với hắn, một người con gái đang yêu sẽ luôn đòi hỏi ở người yêu mình rất nhiều; sẽ muốn được yêu chiều, quan tâm, sẽ muốn được ở riêng bên cạnh người yêu thật lâu. Và như vậy, nàng sẽ vô tình cắt đứt với hai chàng trai còn lại, thậm chí, nàng sẽ thấy khó chịu nếu Thư Sinh và Tóc Đỏ chen ngang. Bị một cô gái chia cắt tình bạn, đối với mọi chàng trai đều khó chấp nhận. Bị một cô gái mình luôn coi như em gái chia rẽ tình anh em, đây là điều không có chàng trai nào thích. Bằng mọi giá, Chu Bạch Thảo không được phép đến với Hàm Vũ Phong.
Vũ Lục Hàn yên lặng lắng nghe, sự tủi thân kèm với niềm cảm kích ập đến khiến cô nghẹn ngào không nói nên lời. Cô biết những chàng trai này đã quá ưu ái mình, yêu quý cô dù chỉ đôi lần gặp mặt. Cô chưa bao giờ có bạn nên chưa từng được cảm nhận sự quan tâm từ ai, ngoài bố mẹ. Từ Thiên quay sang nhìn cô, đưa tay xoa đầu nhẹ nhàng.
“Đừng buồn. Dù sao em cũng có hai người bạn rất tốt muốn ở bên cạnh em, và cả anh nữa”
“Em cảm ơn”, cô lí nhí, tiếng được tiếng mất, “Em… không…”
“Không sao cả”, Trần Hải Minh đột nhiên dịu dàng, “Mọi cô gái thất tình đều cần được chia sẻ”
“Ai lại nói vậy, đồ điên”, Hoàng Lâm nhăn nhó, quay sang huých cậu bạn. Vũ Lục Hàn bật cười trong nước mắt. Cô chính xác là một cô bé vừa thất tình.
Vũ Lục Hàn lấy cớ đau bụng, trốn lên phòng. Cô đứng trên lan can, nhìn xuống bể bơi, đôi mắt thẫn thờ hướng xa tới biển. Không một ai ở dưới, mọi người vui vẻ trong sảnh nhà chính với những tiếng nhạc xập xình. Từ Thiên cũng có bạn của anh, vì tiếp chuyện họ, anh không thể bên cạnh cô lúc này. Trần Hải Minh chỉ biết đến chất cồn và những cô gái độc thân xinh đẹp. Hoàng Lâm tuy vẫn để tâm đến sự vắng mặt của cô, nhưng cũng không tránh khỏi cảnh tán tỉnh vài cô gái trong phòng. Vũ Lục Hàn thật sự lúc này không muốn ở cạnh bất cứ ai, ngoài mẹ. Cô vẫn nhớ những lúc điểm kém, buồn rầu cả ngày, mẹ cô lại âm thầm an ủi bằng món canh đậu cô thích, và đến tối viện cớ linh tinh để ôm gối sang ngủ cùng cô. Cô vô cùng muốn chạy về nhà, đến bên cạnh mẹ, ngửi mùi hương ngọt ngào lan tỏa từ món canh đậu ăn không bao giờ chán, và đến tối rúc vào lòng mẹ ngủ ngon lành. Đôi mắt cô lại ngân ngấn nước. Lần đầu biết thích sâu đậm một ai đấy, thật tiếc cô lại chọn nhầm người. Phải chăng cô không gặp hắn, bây giờ tình cảm của cô chỉ dành trọn cho Từ Thiên. Anh nhất định sẽ không bao giờ bỏ cô đi theo bất cứ ai khác. Anh là một bác sĩ, người chữa bệnh cho mọi người. Anh sẽ luôn dịu dàng và sẽ không làm tổn thương bất cứ ai… Vũ Lục Hàn giật mình, hoang mang trước những suy nghĩ. Cô vẫn luôn ca ngợi anh nhiều như vậy, nhưng đã bao giờ cô ca ngợi hắn? Cô nhìn thấy rất nhiều điểm tốt ở anh, vậy ở hắn, có bao nhiêu điều tốt đẹp mà cô chưa khám phá ra? Vũ Lục Hàn bỗng thấy đau nhói trong lòng. Cô tự nhận mình vô cùng thích hắn, nhưng chính cô đối xử với hắn không công bằng. Chính cô không cho hắn một cơ hội để được công nhận những điều hắn làm. Cô chỉ biết mình thích hắn, nhưng luôn thiên vị so sánh hắn với người hôn phu cũ của mình, mà chẳng nhìn nhận thấy một vẻ đẹp nào ở hắn. Cô luôn trách hắn đã không công bằng, chỉ muốn cùng bạn gái trêu đùa cô. Rốt cuộc, người không công bằng chính là cô, khi bao nhiêu hành động của hắn đã nói lên tất cả, mà cô hoàn toàn không thấy. Đến bây giờ khi cô nhận ra, hắn đã không còn là người cô có thể chạm đến nữa.
Nước mắt của cô gái nhỏ một lần nữa rơi xuống, thấm vào chiếc áo len đầy hương vị ngọt ngào của hắn. Cô bám lấy hai tay vịn lan can, bước lên trên một bước. “Cô sợ bị rơi xuống biển nghĩa là không tin tôi”. Vũ Lục Hàn liều mình đứng thẳng, đôi chân run rẩy. “Không sao, vì tôi cũng không đáng tin cho lắm”. Cô từ từ thả tay, bàn tay cô đẫm mồ hôi. Cô chậm rãi thẳng người, tim đập mạnh. “Cô có muốn biết cảm giác của Jack và Rose không?”
Đột nhiên, một cơn gió mạnh ùa đến. Vũ Lục Hàn mất thăng bằng, người chúi về phía trước. Cô nhanh chóng bám hai tay vào tay vịn lan can, nhưng bàn tay đẫm mồ hôi trơn trợt không giữ cho cô chút thăng bằng. Cô lao thẳng xuống bể bơi. Một tiếng rơi rất lớn. Nước tràn vào mũi, vào miệng cô, cay xè. Vũ Lục Hàn vùng vẫy, cô không biết bơi. Cảm giác nước tràn vào cơ thể, nước kìm giữ mọi cố gắng của cô. Vũ Lục Hàn bị sặc, cô thậm chí chưa bao giờ xuống nước. Cô khó thở, thậm chí mỗi khi hít vào, cả một tấn nước tràn theo vào tận từng chỗ trống bên trong cơ thể. Cô cảm thấy đuối sức, ngạt thở. Vũ Lục Hàn ngừng dần những vùng vẫy. Cô thậm chí dần không nhận thức được điều gì đang diễn ra. Trong kí ức cô hiện lên nụ cười tỏa nắng khiến hai má cô ửng đỏ, trái tim đập nhanh liên hồi. Cô nhìn thấy khuôn mặt điển trai ấy ngay bên cạnh mình, đôi mắt nâu khói nhìn cô dịu dàng, màu nâu sâu thẳm hơn nước biển mà cô đã bị chìm đắm trong đó. Cô cảm nhận hơi ấm mang theo mùi hương ngọt ngào, thanh mát ôm lấy cô, xua tan cơn lạnh lẽo trong làn nước đang bao phủ quanh mình. Hàm Vũ Phong thật ấm. Cô nhận ra những cử chỉ dịu dàng hắn vẫn luôn dành cho cô bấy lâu nay. Cả những nụ hôn ngọt ngào hắn mang lại, luôn luôn trân trọng đôi môi cô như đang thưởng thức một kì quan thế giới. Hắn tỏ ra lạnh lùng, nhưng khi cô khóc, hắn không ngần ngại ôm lấy cô trong lòng, thật chặt. Cô thấy đôi mắt mình thật ấm. Cô khóc. Trái tim cô đập nhẹ nhàng, nhẹ nhàng… Cô chỉ ở bên hắn chưa lâu, nhưng đủ dài để hoàn toàn yêu hắn. Tình yêu ập đến rất nhanh, đôi lúc, nó chỉ là hàng ngày thức dậy trước, chuẩn bị một ly cà phê kèm bơ sữa ngọt lịm, và đưa cô đi học. Nó chỉ đơn giản như việc không bao giờ bắt cô phải chờ đợi, không bao giờ để cô phải ra đường một mình. Tình yêu là việc, đau lòng khi thấy cô khóc, mang cô đi chơi, rồi âm thầm đưa cô về với bố mẹ. Hắn cũng dịu dàng, sự dịu dàng của hắn đặc biệt, không giống như sự dịu dàng sẵn có của mọi bác sĩ. Hắn có quan tâm, quan tâm âm thầm chứ không thể hiện, nhưng không hề thua kém sự quan tâm chu đáo của bác sĩ đối với người khác. Hàm Vũ Phong là Hàm Vũ Phong. Hắn là hố đen vũ trụ, bí ẩn và cuốn hút. Hắn cũng là biển khơi, lặng lẽ nhưng chứa đựng bên trong cả một thế giới sâu thẳm. Cô nhìn thấy gương mặt đau đớn, thất vọng của hắn khi nhìn cô tươi cười bên cạnh Từ Thiên. Cô nghe thấy tim hắn đập mạnh, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó đập vì mình. Vũ Lục Hàn mỉm cười. Chỉ đến khi đã vuột mất ai đó, người ta mới nhận ra họ quan trọng thế nào đối với mình. Nụ cười nhẹ nhàng trên môi cô nhạt dần. Cô hoàn toàn thả lỏng, trái tim đập nhẹ đi một chút, một chút…
Vũ Lục Hàn thấy mình bay bổng. Khó thở quá, cô cảm thán. Nước chảy trong người cô, thật khó chịu. Thật ấm. Mùi hương thanh mát bao phủ lấy cô rất thật. Cả hơi ấm đang ấp ủ quanh cô, chưa bao giờ lại ấm đến thế. Đôi tai nhức ù của Vũ Lục Hàn nghe thấy những tiếng nhốn nháo. Cô nghe thấy người gọi tên mình. Bất chợt, nền đất cứng chạm vào lưng cô lạnh buốt. Có phải mình chìm tới đáy rồi không? Thật ra, khi mình chết, cơ thể phải nhẹ hơn và phải nổi lên chứ nhỉ? Không lẽ những kiến thức sinh học cô đọc trong sách toàn là bịa đặt? Bụng cô đột nhiên có một lực rất mạnh ấn vào. Vũ Lục Hàn đau nhói, khó thở. Nước cuồn cuộn chảy trong người cô, dường như đang đẩy nhau lao về phía miệng. Vũ Lục Hàn cảm thấy buồn nôn. Cô chỉ muốn thoát khỏi lực ấn đau nhói trên bụng mình, nhưng không tài nào nhúc nhích. Thiên đường sao mà khó chịu thế này?
Nước cuồn cuộn lên miệng, buồn nôn quá! Cô kìm nén, tôi không muốn nôn lúc này! Thần kinh cô như muốn nổ tung. Thật khó chịu!
“Vũ Lục Hàn, thở đi! Cố lên, thở đi, trở về với anh…”
Giọng nói gấp gáp sợ hãi vang lên gần bên cô. Từ Thiên đấy ư? Từ bao giờ anh sợ hãi như vậy? Cô biết anh là bác sĩ, nhưng nếu anh cứ hoảng loạn thế này, anh sẽ không cứu được ai đâu…
“Nhìn anh đi… làm ơn mở mắt ra nhìn anh…”
Vẫn giọng nói ấy, vỡ òa tuyệt vọng. Từ Thiên tiếp tục ấn vào bụng cô, động tác sơ cứu của một bác sĩ sao lại vụng về, run rẩy như vậy? Cô thấy nghi ngờ danh hiệu bác sĩ của anh đấy!
“Tránh ra, tôi là bác sĩ, không lẽ tôi không thể làm gì?”, một giọng nam gào lên mất kiên nhẫn. Gì vậy? Có người nào đó chê kĩ năng nghề nghiệp của anh sao, Từ Thiên? Anh là người mang đẳng cấp quốc tế đó nha, anh mất bình tĩnh lại không hơn được một bác sĩ nào đó sao…
“Im đi!”, giọng nam sợ hãi gần cô gầm lên đáng sợ. “Tôi… sẽ cứu… cô ấy!”
Mỗi một từ, anh lại ấn một lần. Thật khó chịu, nếu anh còn ấn nữa, nước sẽ trào ra mất!
“Đừng bỏ anh”, giọng nói ấy như muốn kìm nén một nỗi sợ hãi vô hình, run rẩy, “Đừng bỏ anh… đừng bỏ anh”
Anh liên tục lặp lại, giọng khẩn thiết như mong đợi một điều kì diệu. Không thể chịu nổi nữa rồi! Vũ Lục Hàn cong mình, nôn ra toàn bộ chỗ nước trong người. Mũi và họng cay xè. Cô ho sặc sụa.
“Ơn Chúa”, giọng nói run rẩy thở ra nhẹ nhõm. Người ấy ôm cô, rất chặt. Cô bất ngờ. Từ Thiên, từ bao giờ anh trở nên yếu đuối như vậy?
Mùi hương thanh mát bao trùm khiến cô bừng tỉnh. Đôi mắt cay dần hé mở. Cô nhìn thấy mái tóc vàng hoe. Không phải Từ Thiên. Hắn ôm chặt lấy cô. Cô là người đang run lên vì lạnh, nhưng cô cảm thấy cơ thể hắn run rẩy mạnh hơn cả cô. Vũ Lục Hàn chậm rãi đưa tay ôm lấy bờ vai run lên bần bật. Hắn đã cứu cô. Đôi bàn tay to lớn nhưng vụng về, run rẩy sơ cứu cho cô. Giọng nói thổn thức tràn đầy hi vọng đan xen với nỗi sợ hãi tuyệt vọng, thì thầm bên cạnh cô những lời nói chân thành ngọt ngào nhất. Hắn ôm lấy cô, không nói được lời nào. Lần đầu tiên, Hàm Vũ Phong thật yếu đuối trước cô.
Trần Hải Minh nhanh chóng mang khăn đến. Hắn lập tức quàng quanh cơ thể cô, bế bổng cô lên. Người hắn cũng ướt, nhưng vô cùng ấm áp. Hắn không nói một lời, mang cô rẽ đám đông đi thẳng. Cô lắng nghe nhịp tim của hắn đập mạnh, và cả hơi thở gấp chưa lại nhịp của hắn. Hàm Vũ Phong đã sợ hãi. Hàm Vũ Phong đã mất bình tĩnh. Hàm Vũ Phong đã run rẩy. Vì cô. Hắn có cảm xúc với cô, hắn đã nói ra tất cả điều đó qua hành động rồi. Vũ Lục Hàn nhẹ nhàng mỉm cười. Người đầu tiên cô nhìn thấy khi trở về từ ranh giới mong manh, chính là hắn.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
88 chương
6 chương
5 chương