“Ăn xong bọn mình đi xuống bể nước nóng chứ?”, Chu Bạch Thảo tươi cười hỏi. Câu hỏi ấy khiến tim Vũ Lục Hàn đập rất mạnh, cảm xúc của cô trở nên vô cùng hỗn loạn. Trần Hải Minh lập tức đồng ý, chàng trai thư sinh đột nhiên trầm lặng, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu. Hắn không phản ứng, ngồi yên lặng, nhưng điều đó đồng nghĩa với một sự đồng ý. Vũ Lục Hàn vô cùng muốn về phòng, và cô định sẽ ở tiệt trong phòng cho tới khi tàu cập bến. Tuy nhiên cô không dám lên tiếng. Cô mặc dù đấu tranh gay gắt trong lòng và đã chuẩn bị hết tinh thần để nói ra, nhưng rốt cuộc cũng không nói được. Ngay khi bữa trưa kết thúc, Vũ Lục Hàn viện cớ về phòng lấy đồ thì Chu Bạch Thảo tỉnh bơ nói dưới phòng tắm nước nóng không có gì thiếu xót. Cô đành líu ríu đi theo họ, đầu cúi gằm, và luôn đi cách xa Hàm Vũ Phong. Lần thứ hai bước vào căn phòng mờ mịt bởi làn sương thơm mùi hoa nhài, Vũ Lục Hàn lại thấy rùng mình, tim đập mạnh, adrenaline đã rần rần chạy khắp cơ thể. Cô không dám đưa mắt về phía phòng thay đồ, cô càng không muốn bước vào. Bốn người họ có vẻ vô cùng thuần thục, tất nhiên – Vũ Lục Hàn mỉa mai nghĩ bụng – thậm chí còn thuần thục cả cách hôn lén lút trong phòng thay đồ. Tuy vậy, cô cũng không thể kìm nén một nỗi buồn vô hạn. Cô luôn đứng tránh xa Hàm Vũ Phong, và không nhìn về phía hắn dù chỉ một chút. Mặc dù, hắn vẫn luôn nằm trong khả năng quan sát của cô. Cô vẫn thấy hắn trong khóe mắt. Quấn khăn tắm quanh người, Vũ Lục Hàn hít một hơi rất sâu và bước ra. Cô bước đi rất nhanh qua phòng thay đồ ấy, tay giữ khăn tắm nắm chặt lại. Chu Bạch Thảo đang trầm mình dưới bể nước khuất trong góc, bên cạnh hắn. Phía đối diện, Trần Hải Minh với làn da hơi rám nắng vạm vỡ các bắp cơ từ việc tập gym, không quên mang theo một chai vang đỏ nhấm nháp. Hoàng Lâm đang tiến đến cầu thang, chỉ quấn độc khăn tắm quanh hông. Cô nuốt khan, bọn họ luôn… khỏa thân ngâm mình cùng một bể sao? Dù cô biết đây là bể chung nam và nữ, nhưng cô đã nghĩ cô và Chu Bạch Thảo sẽ ở riêng một bể khác. Nàng không ngại ngần ngâm mình tại đây, và thậm chí đã rất nhiều lần trước kia, nghĩa là bây giờ Vũ Lục Hàn cũng sẽ… khỏa thân cùng một chỗ với ba chàng trai. Người cô nóng bừng, chắc chắn không phải do hơi nước nóng nghi ngút. Hoàng Lâm thấy cô, vẫy tay gọi lại. Vũ Lục Hàn lập bập bước đến, tần ngần khi còn cách họ vài bước chân. “Không phải ngại đâu”, Tóc Đỏ lên tiếng kèm nụ cười động viên, “Trong này tối và sẽ không ai nhìn lúc em bước xuống cả” “Đi cẩn thận lại đây, trơn đấy”, Hoàng Lâm chỉ nói vậy, chờ đợi cô chứ không xuống trước. Vũ Lục Hàn lúng túng đến gần, chân tay luống cuống không biết phải làm gì. Hoàng Lâm lập tức quay đi, giống như cậu, ba người trong bể nước nóng mỗi người nhìn một hướng. Vũ Lục Hàn rụt rè bước từng bước xuống bậc thang trong bể, nước ngập đến đâu cô lại kéo khăn cao lên trên mặt nước. Cho đến khi nước gần chạm đến ngực, Vũ Lục Hàn tháo nhanh khăn ra và trầm mình hoàn toàn xuống nước. Da cô bỏng rát bất ngờ. Hoàng Lâm khi thấy cô gọi, không ngần ngại thả luôn khăn xuống đất và bước xuống, làm Vũ Lục Hàn một phen đỏ mặt xấu hổ. Cô định ngồi cạnh Chu Bạch Thảo, nhưng rồi lại thấy hơi khó chịu khi bên cạnh nàng là hắn. Nàng đang ngồi sát cạnh hắn, tựa đầu vào vai hắn và nhắm hờ mắt. Hẳn nàng đang nghĩ về khoảnh khắc ngọt ngào khi nãy, cô nghĩ, không biết trong mắt nàng giờ cô thảm hại đến mức nào. Nàng vẫn giữ thái độ khinh khỉnh với cô, nhưng hiện giờ còn có phần đắc ý. Chắc chắn hắn vẫn kể cho nàng về cô, về những biểu hiện lộ rõ ràng trước hắn, về những lúc cô giận dỗi vô cớ trong khi đối với hắn, cô chẳng là gì. Vũ Lục Hàn ngồi đối diện hắn, giữa Tóc Đỏ và Thư Sinh. Trần Hải Minh nhấm nháp ly rượu, tựa mình rất thoải mái ra phía sau. Hoàng Lâm trầm mình sâu xuống bể, nước ngập chạm cằm, đầu tựa vào thành bể, mắt nhắm lại. Hàm Vũ Phong ngồi thẳng, khuôn mặt hướng về cô nhưng đôi mắt nhắm nghiền. Vũ Lục Hàn ngồi nép mình vào thành bể, xung quanh vô cùng tĩnh lặng. Sự ấm áp bao lấy quanh mình kèm hương hoa nhài dễ chịu khiến mí mắt cô trĩu nặng, nhưng cô không muốn nhắm mắt lại. Cô chưa bao giờ ngâm mình trong bể nước nóng, đừng nói rằng hiện giờ cô đang khỏa thân giữa ba chàng trai và một cô gái xa lạ. Vũ Lục Hàn nhìn chằm chằm xuống nước, cố để không nhìn hắn. Việc cô ngồi đối diện hắn cũng khiến cô vô cùng bối rối và khó thở, cô là cô gái đáng thương với trái tim tội nghiệp vừa bị tan vỡ. Cô không thể coi như mình chưa thấy gì mà lờ đi việc hắn đang ngồi cạnh bạn gái. Cô là người đột nhiên xen vào giữa cuộc tình của hắn, có lẽ vì thế cô xứng đáng bị trừng phạt như vậy. Chỉ tiếc là cô đã vô tình nảy sinh tình cảm với hắn, nên một lần nữa cô lại đau lòng “Vũ Lục Hàn?” Vũ Lục Hàn giật mình nhìn sang, đôi mắt mở to ngơ ngác. Hoàng Lâm gọi cô nhưng tư thế không thay đổi, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. “Anh… gọi em?” “Cuối tuần này em rảnh chứ?”, cậu hỏi một câu khiến cô bất ngờ. Cô tần ngần suy nghĩ, cuối tuần cô về với bố mẹ, không bị hắn quản, chắc chắn rảnh. “Có chuyện gì vậy anh?” “Tôi muốn đưa em đến công ty thử việc”, cậu đáp, đôi mắt mở hé nhìn cô. Vũ Lục Hàn thấy nôn nao, phải rồi, cô chuẩn bị có một công việc mơ ước cơ mà! “Em… em có thể tự đi… Cho em địa chỉ”, cô rụt rè đáp, trong đầu đã hiện lên bản đồ tuyến xe buýt thành phố. “Tôi sẽ đưa em đến, lúc xong việc em có thể tự về”, cậu nói, “Em không nộp hồ sơ dự tuyển như mọi người, theo quy định em đến cũng không được làm. Tôi đã hứa với em rồi mà” “Vâng…”, Vũ Lục Hàn nói nhỏ. Hoàng Lâm bât ngờ nhắc lại chuyện đi làm khiến cô phần nào thấy được an ủi, thoải mái hơn. Giống như một vệt nắng le lói trong ngày đông âm u vậy. “Em hãy thả lỏng ra và tận hưởng đi”, Thư Sinh thì thầm, quay sang nhìn cô cười tủm tỉm. Vũ Lục Hàn thấy vậy cười nhẹ đáp lại, trong lòng thấy lạ vì cậu bỗng nhiên nói chuyện nhiều hơn với cô. Trước đó, cậu gần như chỉ hỏi một vài câu đâu đâu, đôi khi trêu chọc một chút, nhưng đa số cậu không đoái hoài gì mấy đến Vũ Lục Hàn. Cậu là tuýp người lãng tử, thích lả lơi tán tỉnh nhiều cô gái. Trái lại, Tóc Đỏ Trần Hải Minh trông bề ngoài phong trần, chững chạc, nhưng thực ra khá bộp chộp, thẳng thừng. So hai người với nhau, Thư Sinh hơn Tóc Đỏ ở chỗ biết nhiều, nói ít; còn Tóc Đỏ lại chính là biết ít nói nhiều! “Nào, thả lỏng ra đi?”, cậu nhắc lại. Cô cười ngại ngùng. “Thật ra… em… không biết bơi!” “Chỗ này ngập không quá đầu gối em đâu, làm sao chết đuối được!”, Trần Hải Minh quay sang, cười lớn, “Em hãy thả lỏng ra thì mới thấy thoải mái.” “Các anh…”, Chu Bạch Thảo đột nhiên lên tiếng, “Các anh cứ trêu em ấy như vậy, lần sau làm sao em ấy muốn đi cùng nữa” “Anh đâu có trêu”, Hoàng Lâm thản nhiên đáp. Hàm Vũ Phong cảm thấy khó chịu, đôi mắt mở to nhìn cậu. “Thật ra thì cũng có lí”, Tóc Đỏ uống cạn ly rượu, quay lại gật gù, “Tiểu Bạch Thảo, em đã nói khi hai người kia chưa công nhận thì họ chưa phải là một đôi, đúng không? Vậy thì cô bé này bọn anh trêu chọc cũng đâu có lỗi với ai!” Chu Bạch Thảo đột nhiẻn rùng mình, liếc nhìn hắn. Hắn ngồi im bình thản, nhưng sâu trong lòng, hắn vô cùng thấy ghét hai cậu bạn thân đang ngồi cạnh cô gái nhỏ. “Cậu ta say quá rồi”, Hoàng Lâm nhìn qua bạn, bật cười thích thú. Tóc Đỏ lườm cậu, nhếch miệng cười cầm cả chai rượu vang đưa lên miệng uống cạn sạch. “James, lên tiếng đi chứ, hai người có đang hẹn hò không để bọn tôi còn rút lui”, Tóc Đỏ nhìn hắn trêu chọc. Hoàng Lâm chỉ nhếch miệng cười nhẹ, còn Chu Bạch Thảo liếc sang đầy lo lắng. Vũ Lục Hàn bất giác nhìn hắn, tim cô run lên khi bắt gặp ánh mắt ấy nhìn lại cô, chằm chằm, và lạnh lẽo. Cô đột nhiên thấy bất an. “Không”, hắn lạnh lùng đáp. Cô có thể nhận thấy rõ cô gái xinh đẹp trước mặt mỉm cười nhẹ nhõm. Ngược lại, cô như người vừa bị đẩy xuống khỏi đỉnh núi. Cô ngỡ ngàng nhìn hắn, nhưng rồi quay đi nơi khác để che giấu nỗi tủi thân đang trào lên mắt. Đúng vậy, cô với hắn có yêu nhau đâu mà hẹn hò? Cô còn chẳng biết cảm giác hẹn hò là như thế nào. Xem phim? Đi ăn? Không, hai người bạn thân cũng có thể làm vậy, đó không phải hẹn hò. “Vậy thì cô ấy là người có thể tán tỉnh được”, Hoàng Lâm giở giọng mỉa mai khó hiểu, không biết dành cho ai. Trần Hải Minh cười lớn. “Cô bé này đâu phải tuýp người cậu thích?” “Nhưng cô ấy sẽ là nhân viên của tôi”, cậu nhìn Tóc Đỏ đầy tự tin. Tóc Đỏ bật cười. “Cậu định tán tỉnh nhân viên hả?” “Không”, Hoàng Lâm nhếch miệng, “Tôi không thích tán tỉnh cô bé. Tôi sẽ để mọi thứ tự nhiên” “Tự tin quá đi”, Tóc Đỏ hất nhẹ nước lên mặt cậu, phì cười, “Em thấy chưa, Tiểu Hàn. Cậu ta định tán tỉnh em ngay từ khi gặp em đó, đến giờ vẫn chưa từ bỏ, tốt nhất tránh xa ra nhé”, Trần Hải Minh giả bộ thì thầm với cô. “Nói vớ vẩn”, Hoàng Lâm lập tức lên tiếng, “Tránh xa cậu ta thì có, cậu ta hay thích mấy cô nhóc nhỏ nhắn như em đó”, Thư Sinh thì thào, mắt liếc nhìn Tóc Đỏ. Vũ Lục Hàn cười gượng gạo, nhìn hai chàng trai rồi cúi đầu nhìn xuống mặt nước. Cô không rõ họ đang nghiêm túc hay chơi đùa, nhưng có lẽ cô không quen với điều đó. Nhất là khi, Vũ Lục Hàn đang cảm thấy khó thở vì hắn. Cô một lần nữa thấy vô cùng lạc lõng, dù đang ở giữa một đám đông. “Em… hơi… đau bụng”, Vũ Lục Hàn rụt rè lên tiếng, “Em nghĩ rằng… à em xin phép về phòng trước”, cô lúng búng nói câu được câu mất. Cô cẩn thận di chuyển từng bước về phía cầu thang, bước nhanh lên bờ khi mọi người đều quay đi nơi khác. Làn khói mờ ảo che khuất tầm mắt người nhìn, nhưng Vũ Lục Hàn vẫn luôn nhìn thấy hắn. Cô che khăn tắm kín ngực, vẫn còn nhìn về phía mái tóc hoe vàng ấy. Hắn không nhìn cô, hắn không lên tiếng, hắn không tỏ ra mình có bất cứ quan hệ gì với cô. Tất nhiên rồi, hắn đang ở bên người hắn thương, cớ gì hắn phải để tâm đến cô gái khác? Những gì hắn đã làm với cô, hoàn toàn chỉ là nhất thời ham muốn; hoặc có lẽ, hắn và cô bạn gái của hắn muốn vờn cô gái bởi cô không may thích một người đã có người yêu… Cô không biết những việc hắn đã làm với mình có ý nghĩa gì, cô không hiểu hắn, nhưng cô đã thích hắn, thật sự rất thích. Đó là điều có lẽ cô sẽ hối tiếc đến trọn đời. Vũ Lục Hàn đã ngủ một giấc ngon lành từ trưa cho đến lúc sẩm tối. Khi cô tỉnh dậy, qua cửa sổ, cô thấy mặt trời đã lặn, tuy trời vẫn còn hửng chút sáng. Cô chậm chạp ngồi dậy, người uể oải. Đôi mắt cô vẫn còn díp lại, chưa bao giờ Vũ Lục Hàn ngủ một giấc buổi trưa lâu đến vậy. Bên ngoài phòng cô có tiếng ồn ào. Vũ Lục Hàn chậm chạp bước về phía cửa, vừa hé mở, cô đã nghe thấy tên mình. Đây là giọng nói của Chu Bạch Thảo. “… Em không thích như vậy. Từ khi có cô ta, mọi chuyện chúng ta làm đều không còn vui vẻ như xưa. Anh Vũ Phong không còn lên bar với chúng ta buổi tối, lúc ăn cơm chúng ta cũng bắt đầu xích mích. Vừa rồi nữa, tắm nước nóng, cũng vì cô ta mà anh bỗng dưng bị anh Vũ Phong đánh vô cớ. Chúng ta đang rất thân thiết, em không thích điều này! Thật sai lầm khi mời cô ả đến đây!” Vũ Lục Hàn sững người choáng váng. Cô đứng ngẩn ngơ sau cửa một lúc lâu, nghe giọng can ngăn của Tóc Đỏ và Thư Sinh, rồi vội vàng đóng cửa lại khi bọn họ trở về phòng. Vũ Lục Hàn tựa lưng vào cửa, mắt mở to, trái tim đập loạn xạ. Cô không quan tâm việc cô bị nàng căm ghét, nhưng cô hoàn toàn quan tâm đến việc Hàm Vũ Phong đã đánh một trong hai cậu bạn của mình, mà cô nghĩ là Hoàng Lâm. Hắn ta đánh bạn! Đó là điều chưa bao giờ cô nghĩ nó sẽ xảy ra. Hắn tuy bạn bè rất ít, nhưng qua cách bọn họ đối xử với nhau, cô nhận ra họ ở bên cạnh nhau rất thân thiết và chân thành.