Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết
Chương 34
Trên đường đi, trong xe chỉ bao trùm một không khí ngượng ngùng. Vũ Lục Hàn nghĩ đến chuyện kẻ bên cạnh đã chạm vào đồ lót cỉa mình, mặt đỏ ửng, chỉ dám nhìn ra ngoài cửa sổ. Hàm Vũ Phong cảm thấy tê rần ở bàn tay khi chạm vào đồ lót phụ nữ, tim đập nhanh, cố hết sức tập trung về phía trước. Hắn từng có bạn gái, đã nhìn thấy đồ lót của cô ấy, thậm chí, hắn và cô gái ấy đã nhiều lần âu yếm nhau, nhưng đối với cô gái đang ngồi trong xe cùng với mình này, đây lại là chuyện vô cùng khác. Hắn tuy vẫn giữ vững sắc mặt lạnh lùng điềm đạm, nhưng bên trong lại vô cùng bối rối.
Hàm Vũ Phong đưa Vũ Lục Hàn tới một căn nhà vô cùng khang trang nằm giữa một khu nhà cao cấp, với tường sơn phủ màu trắng. Cánh cổng sơn trắng mở tự động, hắn rất thuần thục đưa xe vào sân, dường như đã làm việc này rất nhiều lần. Ngay khi xe dừng lại, một chàng trai tóc đỏ chạy lại bên xe, mở cửa xe cho cô một cách lịch sự. Vũ Lục Hàn ngơ ngác nhìn Trần Hải Minh khác lạ với một cái mũ len màu xám trên đầu, phong cách ăn mặc như một chàng thiếu gia thực thụ, không có một chút phong trần ngày thường. Cậu mặc áo sơ mi màu xám bên trong, và khoác chiếc áo choàng dạ dài tới đầu gối to sụ màu đen, kèm quần kaki đen và đôi Dr.Martens cao cổ. Hàm Vũ Phong có vẻ không ưng sự nhanh nhẹn đó, bước ra khỏi xe với khuôn mặt lạnh tanh, liếc nhìn cậu cáu kỉnh. Trần Hải Minh cười thích thú, cúi chào Vũ Lục Hàn như chào một nàng tiểu thư nhỏ bé, rồi quay đi thẳng. Hắn lấy ra vali, một tay kéo vali, một tay nắm lấy bàn tay cô kéo cô đi theo cậu. Cả ba đi vòng ra phía sau căn biệt thự, nơi Vũ Lục Hàn bị choáng ngợp bởi khoảng đất trống mênh mông một màu xanh cỏ, làn gió thổi mạnh ào tới bởi cánh của ba chiếc trực thăng màu đen to đang đỗ trên sân. Vũ Lục Hàn lần đầu thấy trực thăng, thầm thán phục độ giàu có chịu chơi của cánh nhà giàu, khi họ có thể sở hữu riêng những khoảng đất vô cùng rộng để đỗ vài cái trực thăng, và có cả trực thăng để phục vụ sở thích của mình. Đứng gần một chiếc trực thăng với phần đuôi được sơn xám là cô gái xinh đẹp Chu Bạch Thảo với nam thư sinh Hoàng Lâm. Chu Bạch Thảo giản dị nhưng vô cùng sang trọng trong chiếc áo khoác dạ màu kem giả váy với thắt lưng đính viên đá to bản sáng lấp lánh, đôi sneaker trắng gót cao vô cùng năng động và đeo kính râm tráng gương mắt xanh, lại rất trẻ trung với kiểu tóc đen bồng bềnh được buộc cao gọn gàng trên đỉnh đầu. Hoàng Lâm bên cạnh, ngược lại như một chàng trai ra ngoài chơi rồi lại về nhà khi chỉ mặc độc chiếc áo hoodie to bản màu đen với họa tiết in chìm bằng mực đen sau lưng, đối lập với quần jeans trắng có những khoảng rách song song từ đùi trở xuống, và đôi Nike đen tuyền thấp cổ. Bọn họ trông vô cùng thoải mái nhưng vẫn tôn lên tuyệt đối hình thể lẫn vẻ đẹp của mình, và chỉ lúc này, Vũ Lục Hàn mới thầm cảm ơn hắn khi đã ngăn cản cô mặc cái áo len thỏ màu tím nhạt. Dù cô vẫn thích nó, nhưng cô sẽ tự cảm thấy mình lạc lõng và tự ti giữa những người đẹp như vậy. Trong khi họ đang tiến về phía chiếc trực thăng đuôi xám, hai chiếc còn lại đã cất cánh bay lên. Vũ Lục Hàn nheo mắt nhìn theo, vừa lúc hắn dẫn cô đến gần với bạn mình.
“Chúng ta di chuyển bằng thứ này ra du thuyền”, Chu Bạch Thảo nhìn mọi người một lượt, lia mắt rất nhanh qua cô và hắn, khi nhận ra hai người đang mặc vô cùng giống nhau. Hoàng Lâm cười tươi chào hỏi, nhanh chóng leo lên trực thăng và đưa tay kéo nàng lên sau mình. Vũ Lục Hàn đang định tiến lên trước khi thấy chàng trai tóc đen nhìn mình đưa tay ra ngỏ ý muốn giúp, bên cạnh cô, hắn đã giữ tay cô lại, quắc mắt nhìn bạn, đẩy vali của mình lên cho cậu rồi nhanh chóng leo lên. Rất thuần thục, hắn lập tức quay lại nắm chặt lấy bàn tay cô kéo lên thật mạnh, đưa tay còn lại vòng qua eo cô ôm lấy khi cô vừa vượt mình qua ngưỡng cánh cửa. Vũ Lục Hàn ngại ngùng đẩy hắn ra, cúi đầu đỏ mặt cảm ơn, lúng túng khi thấy Hoàng Lâm và Chu Bạch Thảo đều nhìn mình. Hắn không bận tâm đến những điều đó, ngồi xuống ghế đối diện hai người họ và kéo cô lại bên cạnh. Ngay sau khi Trần Hải Minh leo lên và ổn định chỗ ngồi, người phi công ra hiệu cho máy bay được cất cánh. Hàm Vũ Phong đột nhiên vòng tay qua ôm lấy vai cô, quay sang thì thầm.
“Em sẽ thấy có đôi chút chóng mặt, nhưng đây là một trải nghiệm nên có, hãy tận hưởng nó”
Vũ Lục Hàn hoang mang, quên cả ngại ngùng. Chiếc trực thăng cất cánh, Vũ Lục Hàn cảm thấy chao đảo. Cô nghĩ rằng trọng lực của Trái Đất đang đè mình bẹp dí, nhưng một thứ cảm giác khoan khoái dâng lên trong lòng khiến cô vô cùng thích thú. Chiếc trực thăng càng lên cao, cảm giác nôn nao trong cô càng tăng mạnh. Lần đầu tiên Vũ Lục Hàn ngồi trên máy bay, lại là máy bay trực thăng – thứ phương tiện cô chỉ thấy trên phim truyền hình Mỹ. Cô đang bay! Và cô cảm thấy tột cùng thích thú. Hàm Vũ Phong nhìn cô bật cười vô cùng thoải mái, ôm lấy vai cô đưa cô gái lùi sang phía mình nhìn ra ngoài cửa sổ. Vũ Lục Hàn rất muốn gọi cho bố mẹ để nói cho họ biết cảm giác tuyệt vời đến thế nào, khung cảnh lần đầu tiên cô được thấy từ trên cao khiến cô gái nhỏ hạnh phúc cười tít mắt. Âm thanh ồn ào của cánh quạt dường như không thể át nỗi sung sướng của cô trước thành phố đang nhỏ dần phía dưới như trò chơi lego, cô gần như đè ngang lấy người kẻ bên cạnh, áp hai tay vào kính cửa sổ nhìn ra ngoài đầy thích thú. Bố mẹ cô đang ở đâu phía dưới kia? Cô muốn đưa tay vẫy từ phía trên cao, sung sướng hét lên “Xin chào tất cả!”, dù không bay cao vượt qua tầng mây óng ả như máy bay dân dụng, Vũ Lục Hàn vẫn vô cùng mãn nguyện khi được thỏa mãn khát khao bay lên bầu trời.
Trái ngược với cảm xúc của Vũ Lục Hàn, Chu Bạch Thảo ngồi đối diện, khoanh tay nhìn ra cửa sổ với thái độ vô cùng khó chịu. Nàng không thể chấp nhận được một cô gái vô ý tứ đến mức có thể nhoài người sang đè lên một chàng trai. Ánh mắt không hài lòng của nàng giấu kín sau mắt kính, không hề liếc sang dù chỉ một chút; thậm chí, nàng còn muốn đẩy luôn con bé kia xuống khỏi máy bay. Trần Hải Minh bắt chuyện với Hoàng Lâm, hai chàng trai dường như chẳng bận tâm đến không khí đối nghịch đang bao trùm trên này. Nhưng họ lại để ý thái độ vô cùng khác lạ của người bạn ngoại quốc Hàm Vũ Phong. Tất cả bọn họ, trừ hai con người đang vô tư cười với nhau nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, đều phải công nhận một điều: Hàm Vũ Phong đang hoàn toàn thay đổi.
Chiếc trực thăng đuôi xám là phương tiện đáp xuống cuối cùng ở bến. Phía bên dưới, xung quanh bến tàu, rất đông người đang đứng trò chuyện, nhìn theo trực thăng hạ xuống. Chu Bạch Thảo dàn xếp tổng cộng sáu trực thăng đón người, mỗi chiếc chở tối đa năm khách. Nàng là người bước xuống đầu tiên, và Vũ Lục Hàn là cô gái bước xuống sau cùng. Ngay khi trả hết khách, chiếc trực thăng đuôi xám lập tức rời đi, tránh gây ồn ào tới khu dân cư quanh đó. Đã hơn sáu rưỡi, trời tảng sáng. Tuy vậy, Vũ Lục Hàn vẫn tiếc nuối vì không được thấy mặt trời lên. Cô líu ríu đi theo Hàm Vũ Phong, và cúi gằm mặt, vì thấy rằng mình là trung tâm của rất nhiều sự chú ý. Vũ Lục Hàn là cô gái lạ lẫm, không chỉ từ đâu bỗng dưng trở thành người đi cùng một nhóm với các thiếu gia giàu có, mà thậm chí còn đang nắm tay kẻ quyền lực bậc nhất Hàm Vũ Phong. Một số nhận ra cô là người hôn phu cũ của Từ Thiên, không khỏi xì xào bàn tán. Vũ Lục Hàn vốn đã quen, nhưng vẫn thấy ngại bởi đây là những người cô không hề quen biết. Ngược lại, hắn dường như không buồn để tâm, khuôn mặt lãnh đạm chỉ nhìn về phía trước. Chu Bạch Thảo đương nhiên lắng nghe mọi bàn tán, không thể che giấu một nụ cười, gương mặt rạng rỡ chào đón những vị khách đến mừng sinh nhật nàng.
“Cảm ơn tất cả đã đến đầy đủ mừng sinh nhật tôi! Ngay bây giờ chúng ta sẽ lên tàu để kịp lộ trình mở tiệc tại hòn đảo!”
Chiếc du thuyền của Chu Bạch Thảo là món quà từ người bố tỷ phú nhân một buổi diễn ballet quan trọng đạt thành công của nàng tiểu thư. Cũng giống như nàng, chiếc du thuyền sơn màu kem sữa thanh lịch, vô cùng đồ sộ với một bể bơi lộ thiên và cả phòng tập gym riêng hoành tráng. Những vệ sĩ của Chu Bạch Thảo đang dàn hàng thành một hành lang, đưa nàng bước lên, phía sau là chàng trai tóc đỏ Trần Hải Minh, Hoàng Lâm, hắn. Lo sợ cô gái nhỏ bị lạc, hắn đã đan ngón tay mình vào tay cô, để cô đi lên trước, và hắn đi ngay sát phía sau. Hành động đó càng khiến mọi người tò mò, họ xếp hàng đi lên theo sau hắn, nhưng người đi gần hắn nhất cũng không dám rút ngắn khoảng cách mà đi cách bốn bước chân!
Ngay khi người khách cuối cùng bước lên, những vệ sĩ của Chu Bạch Thảo nhanh chóng dàn hàng bảo vệ quanh tàu, ra hiệu cho tàu chạy. Chu Bạch Thảo lại gần một vệ sĩ già, nói thầm một vài câu rồi vui vẻ trở lại giữa đám đông. Nàng duyên dáng tháo chiếc kính mát, gài lên ngực áo và cười rạng rỡ.
“Tuy vệ sĩ của tôi xuất hiện trên tàu rất nhiều nhưng họ sẽ là những người đảm bảo an toàn cho chúng ta. Hãy lờ họ đi và thoải mái tận hưởng. Từ bây giờ, hãy để bữa tiệc bắt đầu!”
Đám đông lập tức hô vang hưởng ứng. Không khí phấn khích tràn lan khắp con tàu.
“Các bạn hãy chọn cho mình một phòng riêng trên du thuyền này. Chúng ta sẽ đi qua đêm đó nên hãy tạo cho mình sự thoải mái nhất có thể!”, nàng đưa tay về phía khoang lớn nhất của du thuyền, và hai vệ sĩ mở cánh cửa sơn trắng. Ngay lập tức, một phần không gian rộng lớn vô cùng sang trọng mở ra trước mắt những vị khách. Họ không ngần ngại xách hành lý lên và tiến vào bên trong trong không khí vô cùng hào hứng. Ở khoảnh khắc ấy, Vũ Lục Hàn nhận ra hình bóng vô cùng quen thuộc: Từ Thiên. Anh mặc áo sơ mi giản dị với chiếc basketball jacket bằng da bên ngoài, thân người cao ráo với mái tóc màu đồng và chiếc kính gọng đen không thể nhầm lẫn, anh nổi bật lên giữa đám đông. Từ Thiên cũng nhìn thấy cô, nở nụ cười hiền dịu. Vũ Lục Hàn đưa tay chào, cười đáp lại thân thiện. Hành động nhỏ ấy không lọt qua được đôi mắt nâu khói sắc sảo kề bên, hắn ngay lập tức phản ứng bằng cách khoác lấy vai cô, hùng hổ định tiến vào. Chu Bạch Thảo lập tức chau mày phật ý, giữ lấy cánh tay hắn. Còn lại năm người họ trên boong tàu, Hoàng Lâm nhìn hắn, cười tủm tỉm.
“Chưa gì đã muốn thể hiện với người khác rồi!”, cậu giễu. Hắn lia mắt sang cậu, khuôn mặt tối sầm. Cái loại cậu chưa từng thích ai thì biết thế nào là ghen?
“Các anh!”, nàng lớn tiếng với thái độ không thoải mái, “Sinh nhật em, hãy chiều em một chút! Em có điều muốn nói!”
“Nói đi bé, đừng bận tâm lũ dị hợm kia”, Trần Hải Minh cười hóm hỉnh. Nàng hắng giọng, lắc khẽ đầu để điều chỉnh nét mặt tốt hơn.
“Riêng chúng ta, em đã sắp xếp trước phòng. Không phải vì thiếu phòng mà vì em muốn nhờ các anh làm một số chuyện, vả lại, nếu em không nhầm thì bố mẹ em đã nhờ các anh để ý đến em”, nàng nhìn qua một lượt, bỏ qua cô, và nhìn hắn lâu hơn một chút.
“Bố em có nhắn tin tối qua”, hắn đáp, giọng đều đều. Vũ Lục Hàn ngại ngùng cụp mắt, cô luôn có cảm giác thừa thãi mỗi khi họ trò chuyện.
“Vâng”, nàng mỉm cười mãn nguyện, “Vậy nên em muốn phòng chúng ta kề sát nhau, để tiện việc qua lại…”, và nàng quay lại, vẫy gọi một người vệ sĩ đứng gần đó. Một chàng trai cao lớn, mặc suit đen chỉnh tề tiến đến, mang theo một chiếc hộp nhỏ, lịch sự cúi chào mọi người – chỉ duy nhất Vũ Lục Hàn cúi chào lại – rồi mở hộp cho nàng. Chu Bạch Thảo lấy ra trong hộp năm chiếc chìa khóa bằng bạc sáng bóng khắc số chìm, đưa cho từng người, kèm theo lời giải thích:
“Anh Hải Minh số một, vì phòng số một gần nhất với khoang lái, ở đây chỉ mình anh có kinh nghiệm lái tàu. Tiếp đó là anh Vũ Phong, anh là người khỏe mạnh nhất, sẽ ứng phó được nhiều trường hợp không may xảy ra; phòng số ba của em, em ở giữa. Anh Hoàng Lâm ở phòng số bốn, anh ham chơi, và phòng số bốn nhìn ra hành lang lớn, đối diện thẳng lan can dẫn ra boong trên nhìn xuống bể bơi, vị trí này là vị trí yêu thích của anh mà…”, nàng nói, nháy mắt ám muội khi đưa chìa khóa cho Hoàng Lâm. Cậu nháy mắt đáp trả, thái độ vô cùng thích thú. Nàng bước về phía Vũ Lục Hàn, nhìn cô cười rất nhanh, “Cô bé, cô bé nhận phòng số năm, sát cửa sổ hướng ra biển. Thích chứ?”
Vũ Lục Hàn bối rối nhìn nàng, thấy mình thật nhỏ bé trước vẻ đẹp ấy, lúng búng cảm ơn, gật đầu lia lịa. Nàng tặng cho cô một nụ cười nhẹ nhưng không hề truyền tải cảm xúc, rồi lại đeo kính vào mắt, quay lưng bước vào khoang lớn.
“Tiệc tùng thôi!”
“Này, khoan đã!”, Vũ Lục Hàn giữ lấy tay Hàm Vũ Phong khi hắn bước ra khỏi hành lang phòng cho khách, toan rẽ sang phía phòng số hai, “Anh cầm đồ dùng của tôi mà, tôi sẽ lấy đồ kiểu gì?”, Vũ Lục Hàn thì thầm nhẹ. Hắn liếc cô, nhìn quanh không có ai, liền cúi xuống nói thầm vào tai cô gái nhỏ.
“Tôi không khóa cửa. Thích thì cứ sang nhé!”
Câu nói ấy của hắn khiến cô đỏ mặt. Vũ Lục Hàn đứng như trời trồng nhìn kẻ trước mặt đang cười thích thú đi vào phòng, đóng cửa. Cô rùng mình, tự lắc đầu nguầy nguậy để thoát khỏi hơi thở ám muội và hương thơm thanh mát còn phảng phất trong tâm trí, rồi quay phắt người lại chạy về phòng mình. Căn phòng của cô nằm cuối hành lang, trước cửa phòng có một chậu cây cảnh. Vũ Lục Hàn lúng túng một lúc để mở cửa phòng, ngay khi bước vào, cô cảm giác mình đã bước sang một thế giới khác. Căn phòng vô cùng sang trọng mà cô nghĩ chỉ có trên phim ảnh, sàn nhà bằng thảm lông trắng mềm mại khiến cô không nỡ làm bẩn, lập tức tháo đôi giày đặt lên chiếc giá cách điệu treo thấp bên cạnh cửa. Tường phòng được dán bằng lớp vải nhung đỏ, vô cùng sang trọng nhưng cũng muôn phần ấm áp. Căn phòng có duy nhất một chiếc đèn chùm trắng phía trên trần, xếp thành những lớp tròn rủ xuống, bóng đèn xen kẽ hai màu trắng và vàng tạo nên không khí vô cùng hài hòa, ấm áp. Đối diện cửa vào là chiếc giường đơn hình tròn màu trắng với lớp ra màu đỏ rượu Rum, phía trên là rèm bằng ren trắng trong suốt được buộc gọn cẩn thận. Hai bên đầu giường là hai chiếc tủ gỗ được sơn trắng với một đường viền đỏ, đặt lên đó hai chiếc đèn ngủ cao, cách điệu. Toàn bộ phía tay trái của cô, sát với chiếc tủ đầu giường là phần tường bọc vải nhung đỏ cao đến hông, phía trên là hàng cửa kính trong suốt nhìn ra biển, với lớp rèm cửa màu đỏ ngắn chạm đến tường nhung phía dưới. Căn phòng mở rộng về phía bên phải, với một chiếc tivi màn hình lớn treo trên tường ngay bên phải cửa vào, bên dưới là kệ dài đến hết chiều dài tường, bằng gỗ sơn trắng, trên đựng dàn âm thanh nổi với hai chiếc loa đứng màu đen. Có một buồng tắm nằm ở góc phía trên bên trái, chiếm một phần ba diện tích căn phòng. Buồng tắm được quây bằng kính mờ, với vòi tắm photon chế độ nóng lạnh kèm vệ sinh phía sâu trong và bồn rửa mặt bằng kính. Sát bên cạnh buồng tắm là tủ quần áo cũng được đóng bằng gỗ sơn trắng, và kế đó là một bàn trang điểm cách điệu vô cùng tinh tế. Phía trên tủ quần áo là điều hòa hai chiều đang làm mát. Căn phòng thơm ngát mùi hoa oải hương, Vũ Lục Hàn không thể tin mình sẽ được trải nghiệm một đêm ở nơi tột cùng xa hoa như thế này. Cô rón rén bước vào, tiến về phía cửa sổ, nhoẻn miệng cười vô cùng thoải mái trước khung cảnh biển khơi đang chuyển màu xanh ngát khi trời đang dần sáng. Cô lùi lại, cảm nhận không khí mát mẻ, dịu dàng đang bao trùm, mơn man lấy mình, đôi mắt lại trĩu nặng, và cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Cô ngồi xuống chiếc giường mềm mại, tự nhoẻn cười. Cô muốn, rất muốn một lần được đưa bố mẹ đi trải nghiệm tất cả những thứ cô đang được cảm nhận ngay bây giờ, nhưng lại không thể, cô là một đứa trẻ nói dối. Một nỗi buồn thoang thoảng lướt qua đôi mắt Vũ Lục Hàn khi cô nghĩ về hiện tại của mình, thực chất, trước mắt thứ tiền gì cô cũng nợ: nợ bố mẹ, nợ hắn. Không biết đến bao giờ cô con gái bất hiếu mới đưa bố mẹ đến hưởng thụ những thứ xa hoa này cho thỏa những năm tháng tuổi già? Vũ Lục Hàn thở dài, nằm xuống. Cơ thể cô thả lỏng, tận hưởng sự mềm mại dịu dàng bao quanh ru mình trở lại giấc ngủ đã bị gián đoạn.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
88 chương
6 chương
5 chương