Việc Hàm Vũ Phong dừng lại trước con ngõ quen thuộc khiến Vũ Lục Hàn vô cùng ngạc nhiên. Cô ngồi im trên xe, hai tay túm vào hai vạt áo bên hông hắn, nhìn chằm chằm vào ngõ nhà mình mà không nhúc nhích. Hắn nghiêng nửa người về phía sau, tháo mũ, vuốt lại tóc, nhìn cô nhếch miệng cười: “Sao vậy, lạnh quá đóng băng luôn rồi hả?” “Anh… đưa tôi… về nhà?”, cô tròn mắt hỏi. Hắn phì cười, quay người lại tháo mũ cho cô, vừa cười vừa nói: “Không lẽ về nhà tôi?” Vũ Lục Hàn vô cùng ngạc nhiên, chỉ biết tròn mắt nhìn hắn. Cô cũng không hiểu cảm xúc trong người mình bây giờ là gì nữa. Lúc cô muốn về nhà, hắn làm cô tổn thương bằng những câu nói vô tình. Lúc cô muốn bên cạnh hắn, kẻ đó lại đưa cô về nhà! “Có xuống được xe không vậy?”, hắn lại trêu chọc. Vũ Lục Hàn lúng túng gật đầu, túm vào áo hắn trượt xuống. Cô cúi đầu ngượng ngùng, không biết phải nói gì. “Tôi không thể chiến đấu với bố mẹ cô để giữ cô được”, hắn một lần nữa chọc ghẹo. Vũ Lục Hàn liếc nhìn hắn, bối rối vô cùng, tim cô đập mạnh. “Tôi nghĩ rằng đêm nay cô hãy ngủ ở nhà, như thỏa thuận, ngày mai cô mới được về”, hắn tiếp tục, nhoẻn cười. “Nhưng… anh… sao không nói trước”, cô lúng búng trong miệng, chỉ biết cúi đầu. Hắn nhìn cô, ánh mắt vô cùng phức tạp, đưa tay lên xoa đầu cô gái nhỏ. “Cái gì gây bất ngờ cũng sẽ thích hơn.” Cô gật nhẹ. Bỗng dưng cô thấy lòng mình thật khó hiểu. Không muốn ở lại với hắn, nhưng cũng không muốn vào nhà. Kẻ khốn kia rất giỏi trong việc xoay cô như chong chóng. Một kẻ dường như sở hữu bộ óc vượt ra khỏi vũ trụ này rồi! “Vào nhà đi, quá khuya rồi”, hắn giục. Cô lại gật đầu, ngước lên nhìn, rồi lại cụp mắt xuống. “Cảm ơn”, cô nói lí nhí. Hắn chỉ cười, đưa tay vẫy chào. Vũ Lục Hàn cúi đầu tạm biệt, đi dần về phía nhà mình, thỉnh thoảng còn ngoái lại. Hàm Vũ Phong vẫn đứng đó, nhìn theo cô, không hề có ý định di chuyển. Vũ Lục Hàn bấm chuông cửa nhà, vài phút sau đèn sáng, bố cô đã mở cửa. Bố mẹ cô tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi Vũ Lục Hàn về nhà vào lúc này, cô chỉ cười nói anh trai cô bạn gái cùng phòng đến ở lại một đêm mừng sinh nhật em gái, vì cô ngại có con trai trong nhà nên anh ấy đã gợi ý đưa về. Bố mẹ cô rất đơn giản tin tưởng vào lý do ấy, vui mừng khi thấy con gái về nhà. Cho đến khi cô tắt bóng đèn ngoài sân, Vũ Lục Hàn mới nghe thấy vang lại từ xa tiếng động cơ motor phóng đi mất hút. Sáng hôm sau, Vũ Lục Hàn lại dậy rất sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho bố mẹ, viết vài mẩu note nhỏ dán vào tủ lạnh như gia đình cô trước kia vẫn làm, nhắc nhở bố mẹ có đồ ăn trong tủ vì trưa cô sẽ về luôn ở cùng “cô bạn gái”, rồi xách cặp đi học. Bây giờ cô mới nghĩ ra, cặp sách cô để ở nhà, nếu hôm qua đi cùng Hàm Vũ Phong về căn nhà cô đơn ấy thì bây giờ cô sẽ không có gì để mang đi học. Nghĩ đến căn nhà lẻ loi một mình trên con đường cao tốc vắng vẻ, Vũ Lục Hàn nhớ lại câu nói mà hắn đã thầm thì tối qua. “Tôi thật sự rất nhớ cô”. Hắn chính xác đã nói như vậy. Thế thì, đêm qua cô ở nhà, hắn có nhớ cô? Hắn có uống ba tách cà phê và ba lon bia lạnh? Hắn có hút thuốc đến cạn khói, ngậm khói trong miệng và thở ra cùng với một nụ cười? Hắn có ngủ không? Đêm qua, cô đã tự nhủ phải nhắn tin để hỏi xem hắn bao lâu thì về tới nhà, rốt cuộc đi đánh răng xong vào giường lại ngủ quên mất. Sáng nay cũng không có một tin nhắn nào từ hắn, một cuộc gọi cũng không. Có vẻ như hắn vẫn thích tận hưởng sự lẻ loi một mình. Vũ Lục Hàn đứng chờ xe buýt. Không rõ sáng nay cô đi quá muộn hay ngày đầu tuần mọi người đi làm sớm hơn cô đi học, bến xe chẳng có ai chờ đợi cùng. Mọi lần, ít ra cũng có khoảng một, hai người cùng chờ đợi. Vũ Lục Hàn ngồi nhìn mọi người qua lại trên đường, thở dài, làm sinh viên rồi vẫn phải phụ thuộc vào xe buýt. Xe đạp không biết đi, xe máy càng không biết. Từ nhỏ đến giờ, hoặc là bố cô đưa đi học, hoặc là Vũ Lục Hàn làm quen với xe buýt và đeo cặp đi bộ. Vũ Lục Hàn không biết cô đã tự lập được những cái gì, khi mà mọi thứ cô làm đều phụ thuộc vào người khác. “Cô gái, không biết cô có muốn sử dụng phương tiện miễn phí để đi học không?” Giọng nói vô cùng quen thuộc khiến tim cô như nhảy vọt lên, lập tức ngẩng đầu nhìn chàng trai đeo kính râm ngồi bên trong chiếc Aventador đen bóng. Hắn đáp lại ánh nhìn của cô, nhếch môi cười và ra khỏi xe ngay lập tức. Hắn không mặc suit, vẫn công thức phối đồ quen thuộc: áo phông trơn – jacket da đồng gam màu – quần jeans cùng màu với jacket – và những đôi giày sneaker hợp bộ. Dạo này hắn thích kiểu faux hawk vuốt rối, mà theo cô nhận thấy, hắn là hình tượng điển hình của mọi thanh niên châu Âu khác – từ style ăn mặc, kiểu chăm sóc tóc, cho đến thần thái và dáng vóc. Phong cách đơn giản nhưng vẫn vô cùng nam tính và thoải mái mà nam giới châu Á rất ít khi sử dụng. Có lẽ vì hắn cũng đã sống trong khí hậu lạnh ẩm thất thường của London suốt mười bảy năm, nên tính cách của hắn ấm lạnh vô cùng thất thường, và gu thời trang cũng vậy. Trong tủ đồ của hắn chỉ có hai gam màu trung tính: đen và xám, với sắc độ và kiểu dáng khác nhau, nhưng chung đặc điểm rất đơn giản mà vô cùng tôn dáng vóc khỏe mạnh, góp phần thể hiện thần thái nam tính, quyến rũ. Khi tâm trạng của hắn khá hơn, hắn sẽ mặc toàn màu xám. Chỉ khi nào hắn vào trạng thái lạnh lùng – vô cảm – khinh khỉnh, Hàm Vũ Phong sẽ chọn một màu đen. Hắn luôn có những bộ suit được đặt may riêng vừa vặn cơ thể, và luôn đồng màu. Hàm Vũ Phong cho thấy mình là con người ưa thích sự đơn giản, trầm lạnh, nhưng vô cùng chỉnh chu. Ngay bây giờ đây, trên người hắn là gam màu xám nhạt vừa mắt. “Anh đến tận đây đón tôi?”, Vũ Lục Hàn, sau khi thoát khỏi vẻ hào nhoáng trong chốc lát, sửng sốt hỏi lại. Cô có một niềm phấn khích nho nhỏ khi nghĩ đến chuyện hắn vẫn dậy sớm buổi sáng, tràn đầy năng lượng, vui vẻ đến đón mình. “Bởi vì tôi sắp đóng phim Transporter”, hắn cười nửa miệng, nói đùa. Vũ Lục Hàn cũng chiêm nghiệm một điều: Hàm Vũ Phong là con người có khiếu hài hước, và hắn vẫn luôn thích chòng ghẹo người khác như vậy. Chỉ có điều, hắn đã luôn kìm nén điều đó mà tạo cho mình vỏ bọc lạnh băng. “Đi thôi, muộn học cô sẽ phải gặp đám canh cổng. Mà tôi hoàn toàn không thích bọn họ”, hắn đưa tay và chờ đợi cô gái nhỏ nắm tay mình. Vì hắn đeo kính râm nên Vũ Lục Hàn không nhìn ra ánh mắt mỉa mai của hắn. “Tôi có việc phải đi, không thể theo cô vào lớp như lần trước được” “Chẳng ai yêu cầu anh vào”, cô lầm bầm khi chui vào xe. Hắn đóng cửa, lại đi vòng qua đầu xe để bước vào bên ghế lái của mình. “Tôi có lí do riêng để đi vào”, hắn nhìn cô cười, “Bất cứ điều gì tôi làm, luôn luôn có lí do” Hắn buông một câu nói chứa đầy ẩn ý rồi lên số phóng đi. Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ. Rõ ràng IQ của cô, dù có bao nhiêu kiến thức từ sách vở đi nữa, cũng không thể nào giải mã được hắn. ********** Hàm Vũ Phong đánh thức cô dậy vào lúc năm giờ mười lăm phút sáng. Vũ Lục Hàn vặn vẹo người, nhìn ra ngoài trời vẫn còn tối, hai mắt díp lại cau có, muốn cằn nhăn nhưng lười biếng muốn ngủ. Hàm Vũ Phong đến gần cô, ghé ngồi xuống chỗ trống trên cái giường đơn bé nhỏ dành cho cô gái, đưa tay nắm lấy bàn tay cô kéo dậy. Vũ Lục Hàn nhăn mặt, phụng phịu không muốn mở mắt. Cô là con người “thức khuya dậy sớm”, mọi ngày quen đi ngủ lúc mười hai giờ, buổi sáng đặt đồng hồ bảy giờ thức dậy, sớm nhất muốn làm đồ ăn sáng cho bố mẹ thì thức dậy từ sáu giờ sáng. Cô luôn tính toán để thời gian ngủ của mình duy trì bảy tiếng, buổi trưa đi học về sẽ ngủ nửa tiếng, và cơ thể quen dần sẽ không thấy quá mệt. Tuy nhiên không phải lúc nào cô cũng theo được “công thức chung” đã đặt ra đó. Bây giờ khi luôn có kẻ đưa đi buổi sáng, không phải chờ xe buýt, Vũ Lục Hàn luôn tự thưởng cho mình thêm nửa tiếng mỗi sáng. Đến trưa, cô gái cũng ngủ suốt một tiếng đồng hồ mới chịu tỉnh dậy. Tối hôm qua cô mải mê với một quyển sách về hội họa, chỉ đến khi hắn nhắc nhở mới giật mình đi ngủ, khi đó đã gần một giờ sáng. Với việc ngủ muộn như vậy, lại bị đánh thức chỉ hơn bốn tiếng sau đó, Vũ Lục Hàn vô cùng chán ghét. Cô cúi đầu, nghiêng ngả, hai mắt nhắm nghiền không thể mở ra, thậm chí gục xuống người hắn mà không buồn thấy ngại. Hàm Vũ Phong sửng sốt cười, con bé này lúc buồn ngủ đúng là không thể chống lại! Hắn đẩy hai vai cô lùi ra, lắc lắc vài cái. Vũ Lục Hàn trở nên cáu kỉnh, khi đó mới chịu lên tiếng. “Anh bị điên à?”, Vũ Lục Hàn to gan lớn tiếng. Khi muốn ngủ, người ta chỉ muốn ngủ, chẳng thiết tha cái gì nữa! Vậy mà kẻ kia không chịu hiểu cho… “Dậy nào, cô có thể ngủ tiếp trên tàu”, hắn bật cười. Sau câu nói này, Vũ Lục Hàn tỉnh ngủ ngay lập tức “Anh định bán tôi?”, cô trợn to mắt nhìn hắn, vẻ hoang mang sợ hãi phảng phất cơn ngái ngủ khiến hắn không thể nhịn cười. Hắn lại cúi đầu che giấu nụ cười, hai vai run lên bần bật, và phát ra những tiếng cười nhẹ dù cố kìm nén. “Tôi có thể bán cô để lấy tiền uống một tách cà phê”, hắn chọc trong tràng cười, “Nhưng rất tiếc, con thuyền ấy của Chu Bạch Thảo, và con bé không thèm mua cô đâu!” Phải mất vài giây để não xử lí thông tin, Vũ Lục Hàn mới chợt nhớ ngày hôm nay là sinh nhật của cô gái đẹp Chu Bạch Thảo. Nàng đã công khai mời cô đến dự tiệc, vậy mà cô hoàn toàn không nhớ. Nó đồng nghĩa với việc cô sẽ phải nghỉ học hai ngày và lênh đênh trên biển để đến một hòn đảo. Nghe như một chuyến phiêu lưu mạo hiểm vậy, cô thầm rên rỉ. Vũ Lục Hàn chưa bao giờ nghĩ các cậu ấm, tiểu thư nhà danh giá có thể tổ chức sinh nhật một cách xa hoa và hoang phí như vậy. Mọi năm, sinh nhật cô, bố sẽ mua một cái bánh sinh nhật rất to, kèm theo ba chai nước giải khát mà cô thích, và cả nhà sẽ ăn bánh sinh nhật bù cho bữa cơm tối. Đến khuya, Vũ Lục Hàn sẽ nấu một nồi mì trứng thịt rất lớn, và cả nhà sẽ “ăn tiệc” lần thứ hai. Vũ Lục Hàn chưa bao giờ thấy chán những bữa tiệc vui vẻ đó. Và bây giờ, cô có phần cảm thấy nuối tiếc khi chưa đến sinh nhật mình mà đã đồng ý ở lại đây với hắn. Cô chỉ thầm mong sinh nhật cô rơi vào một ngày cuối tuần để được về nhà đón sinh nhật cùng bố mẹ. Hắn sẽ khiến ngày sinh của cô trở nên vô vị, buồn tẻ khi nhốt cô trong cái lồng bằng vàng xinh đẹp này. Mà, cô cũng nhận ra, cô không hề biết sinh nhật hắn. Nhưng ngay bây giờ Vũ Lục Hàn hoàn toàn không muốn biết. Điều cô muốn chính là được nằm xuống trở lại và tiếp tục giấc mơ bị gián đoạn mà thôi! “Đứng dậy đi nào cô gái”, hắn đứng dậy và kéo cô đứng lên, “Sáu rưỡi sáng nay con tàu sẽ di chuyển. Hãy sẵn sàng, và xinh đẹp!” Vũ Lục Hàn nhìn theo hắn khó hiểu. Chỉ đến khi đó, cô mới nhận ra hắn mặc duy nhất chiếc áo choàng tắm! Dường như hắn đã đi tắm, trên người hắn còn thoảng qua mùi hương thanh mát vô cùng nam tính, và mái tóc mềm mại mới chỉ khô được một nửa. Vũ Lục Hàn ngay lập tức mặt đỏ rần rần. Vậy mà khi nãy cô đã gục mặt vào ngực hắn, không nhận ra đó là ngực trần. Thật kinh khủng! Từ bây giờ, dù có ngái ngủ, cũng phải mở to mắt ra nhìn đối phương! Căn nhà thơm nức mùi cà phê đắng. Hàm Vũ Phong đang soi mình giữa căn phòng lớn đựng quần áo, dù không có gì khác ngoài công thức mặc đồ quen thuộc, hắn vẫn tỏ ra phân vân. Mọi tủ đồ hắn đều kéo ra, dường như chẳng ưng ý thứ gì cả. Vũ Lục Hàn từ trên đi xuống, mặc đơn giản áo len cao cổ màu tím nhạt có hình một con thỏ, và quần jeans đen vẫn mặc đi học. Cô quyết định đi đôi Converse mua ở chợ, bởi cô không muốn làm hỏng đôi giày búp bê mẹ mua khi phải di chuyển quá nhiều. Ngay khi thấy bóng cô qua chiếc gương lớn trước mặt, Hàm Vũ Phong gọi cô ngay lập tức. Vũ Lục Hàn quay vào nhìn. Hắn đang mặc một cái áo phông bằng vải len màu xám lông chuột cổ tròn, với tay áo xắn lên hai nấc đến khuỷu, kèm theo quần jeans màu ghi đậm có những vết rách từ đùi đến ngang ống đồng. Hắn chưa chọn được cho mình đôi giày nào cả, và đang nhìn cô với ánh nhìn vô cùng đăm chiêu. “Cô không có cái áo nào màu xám à?”, hắn hỏi. Vũ Lục Hàn đỏ mặt, nghĩ hắn chê chiếc áo len con thỏ của mình trẻ con, cúi đầu lắc bất mãn. Thực chất cô có, nhưng cô quyết không thay. Hắn lại thở dài. “Vậy thì làm sao giống nhau được?” Câu nói ấy khiến Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ. Cô luôn luôn hiểu nhầm ý của hắn, và rất muốn lên tiếng chữa lại rằng mình có áo, nhưng rồi xấu hổ không nói được. Hàm Vũ Phong suy nghĩ một lúc, quay người sang bên lấy xuống từ móc áo một cái áo len được đan thủ công bằng tay, gam màu giống hệt chiếc hắn đang mặc, nhưng cổ cao. Có vẻ hắn không thích áo cao cổ, vì chỉ duy nhất chiếc áo này có cổ cao. Đây là áo hắn được tặng, vì thời tiết ở nơi đây không lạnh khô như ở đất nước của hắn, hắn cảm thấy chịu được cơn lạnh và không cần đến áo cao cổ. Hắn đưa cho cô, lần này không cần hắn nói, Vũ Lục Hàn cũng biết hắn muốn gì. “Tôi… cũng có mà, không cần đâu!”, cô nhanh chóng xua tay. Hàm Vũ Phong như không màng đến, trợn mắt lên, và thế là cô gái chịu khuất phục. Cô chậm chạp đi vào vệ sinh, tuy vậy, trong thâm tâm, cô vô cùng thích được mặc thử áo của hắn. Dù chưa bao giờ cô nghĩ mình dám mặc áo của một người khác giới, nhưng bây giờ chính cô lại có ham muốn được mặc áo của hắn, để cảm nhận mùi hương thanh mát bao tỏa lấy mình. Áo của Hàm Vũ Phong phủ kín mông cô, dài đến hơn nửa đùi, tuy hơi to, nhưng rất ấm. Tay áo quá dài, che lấp bàn tay nhỏ bé của cô, nhưng cô thích như vậy. Vũ Lục Hàn nhìn mình trong gương, cười tủm tỉm, tự thấy xấu hổ trước hành động quái lạ của mình, liền đỏ mặt, lắc đầu rồi đi nhanh ra ngoài. Cô cúi gằm đi đến trước mặt hắn, vẫn ngại đến nỗi không dám nhìn thẳng vào gương mặt lai điển trai. Tuy vậy cô vẫn nhận ra hắn đã thay sang chiếc quần jeans đen đơn giản, giống như quần cô đang mặc. Dường như hắn rất thích thú khi cả hai giống nhau. “Cô thật đáng yêu”, hắn đã nhìn cô cười và thốt lên như vậy. Vũ Lục Hàn cúi gằm đỏ mặt, nhưng cô đã mỉm cười. Hắn gọi cô lại, và nhìn về phía treo toàn áo khoác da. Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ, lắc đầu. “Anh đừng bắt tôi mặc, trông tôi sẽ vô cùng ngớ ngẩn!” “Không phải cô, mà là tôi”, hắn nhoẻn miệng cười, ánh mắt nheo lên hài hước. Hắn nhanh chóng chọn lấy một chiếc motor jacket đơn giản, và kéo tay áo lên đến khuỷu, để lộ một chút phần áo bên trong. Vũ Lục Hàn tần ngần không biết nên làm gì, liền chữa cháy: “Tôi sẽ… đi lên cất tiếp đồ!” Và cô đi thẳng. Áo của hắn vô cùng ấm, chất len được lựa chọn vô cùng tinh tế, chắc chắn là loại len đắt tiền. Chưa kể áo đan tay, giá trị của nó không thể nào coi thường. Và cô cũng tự nhất trí một điều: tủ quần áo của hắn không hề diêm dúa, đơn giản, đơn sắc, nhưng giá trị nằm ở chỗ giản đơn và hợp người, đắt nhưng đáng. Cô đã thấy rất nhiều siêu sao, nghệ sĩ ăn mặc vô cùng phức tạp, rối rắm, nhưng đôi khi không thể hơn được những người đơn giản mà hài hòa. Những nhà mẫu điển hình như Coco Chanel, vô cùng đơn giản, nhưng vô cùng tinh tế, đẳng cấp, và vô cùng đắt. Vũ Lục Hàn gấp áo len tím của mình lại, tìm chỗ trống dúi vào trong chiếc balo đi học. Cô chưa bao giờ đi đâu trong hai ngày, nên hoàn toàn không biết phải mang gì, cứ tưởng tượng một ngày của mình từ khi thức dậy, rồi mang đi tất. Hàm Vũ Phong bước lên, nhìn cô tần ngần tính toán, nhoẻn miệng cười bước đến. Hắn túm lấy balo của cô nhấc lên làm cô giật mình, vội vàng chạy theo định lấy lại nhưng hắn đã mang thẳng về phía giường của hắn. Cô ngập ngừng không dám bước tiếp. Trên giường hắn có một vali kéo cỡ trung màu đen, đang mở. Hắn đặt balo của cô xuống bên cạnh, vẫy tay gọi cô gái nhỏ lại gần. Vũ Lục Hàn líu ríu bước đến. “Tự tay lấy đồ ra nào. Chúng ta để chung với nhau, chỉ đi hai ngày, cô nghĩ rằng cần nhiều thế sao?” “Tôi… thật ra tôi cũng có vali đựng đồ, nhưng mà… nó to quá… nên tôi dùng tạm…”, cô lúng túng giải thích. Hàm Vũ Phong bật cười, vẫn nhất định gọi cô lại. Vũ Lục Hàn đành lòng ngồi xuống, ngập ngừng lấy đồ ra khỏi balo. Hàm Vũ Phong lấy từng cái áo của cô, cẩn thận gấp lại và cuộn tròn. “Quan trọng là cô mang vừa đủ quần áo. Cô có thể mặc áo của tôi liền hai ngày, nhưng nên có áo phông mỏng mặc lót bên trong và mỗi ngày thay một cái. Quần jeans chỉ nên mặc khi tham gia tiệc, còn không có thể mang theo váy hoặc quần vải cho thoải mái. Mang theo một bộ đồ thay đi ngủ, và ngoài đôi tất cô đang đi kia, mang theo hai đôi nữa, một đôi để tối đi ngủ, đôi còn lại để dự phòng. Áo len này cô có thể mang đi đề phòng muốn thay, và tôi khuyên cô nếu mặc áo mỏng như thế này thì hãy mang thêm áo khoác, còn để tránh cồng kềnh thì thay bằng một áo len dày. Không cần mang đồ dùng cá nhân nhiều, cô không phải lên tàu đi ra khỏi nền văn minh hiện đại đâu. Hãy mang sạc điện thoại, và tiền. Còn…” Hắn đang nói liền dừng lại. Sau khi nhét hết quần áo của cô gọn gàng vào vali của mình, còn lại dưới đáy balo của cô chính là… đồ lót. Vũ Lục Hàn ngại ngùng nên đã dúi xuống tận đáy, và khi hắn thấy, cô vô cùng xấu hổ. Vũ Lục Hàn đỏ mặt, tuy nhiên chưa kịp làm gì thì hắn đã tỉnh bơ… cầm lên, và tiếp tục nói. “Để tránh làm hỏng bra khi cất trong vali, hãy cho… cho… hãy gấp nhỏ lại và để như thế này, rồi cất”, hắn không thể nói ra, bản thân hắn cảm thấy người hơi nóng. Tuy thế, khuôn mặt hắn vẫn rất bình thản khiến cô nghĩ hắn là kẻ… vô cùng biến thái khi thấy đồ lót phụ nữ lại không ngại ngùng như vậy. Hắn gấp nhỏ quần lót của cô, đặt vào lòng chiếc bra đã gấp đôi, rồi nhanh chóng cất vào bên cạnh vali. Vũ Lục Hàn ngượng chín mặt, không dám nhìn hắn. Cô không sở hữu bộ đồ lót nóng bỏng như Victoria Secret, nhưng dù nó có đẹp như vậy, cô cũng không muốn để cho ai nhìn thấy, huống hồ kẻ này còn thản nhiên chạm vào. Hàm Vũ Phong thấy tim đập thình thịch, hắng giọng và kéo vali, rồi nhanh chóng đổi chủ đề. “Cất balo đi và xuống nhà ăn sáng. Đồ ăn của cô trên bàn, phải ăn bằng hết, và cà phê còn trên máy, bơ đường sữa để ngay bên cạnh. Đi xuống ăn nhanh đi!”, hắn nói thật nhanh, giục giã cô để xóa tan không khí ngượng ngập. Vũ Lục Hàn không nói một lời, làm theo hắn với tốc độ nhanh nhất cô từng có!