Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết
Chương 25
Bước vào phòng mình, Vũ Lục Hàn vẫn chưa hết run, tim vẫn đập rất mạnh và mặt đỏ hồng lên khi nghĩ lại cảnh tượng vừa xảy ra. Hàm Vũ Phong đã hôn cô! Nụ hôn đầu tiên cô được nếm thử, lần đầu tiên cô đã hôn một người khác giới!
“Nghỉ ngơi chút rồi xuống ăn không đói nhé!”, bố cô vọng lên từ dưới lầu. Vũ Lục Hàn đáp lại nhanh chóng, chợt nhớ ra bọc giấy đựng tiền lương đầu tiên của cô. Hắn là người giữ chính xác lời hứa, thậm chí còn gói lại rất cẩn thận. Một nửa trả hắn, một nửa cho mẹ có được không? Vũ Lục Hàn lẩm bẩm tính, chạy lại bàn học của mình giật đại một tờ giấy từ quyển sổ, viết vào hai từ rất to: Cho Mẹ. Rồi sẽ phải mua con lợn tiết kiệm khác thôi, cô nghĩ, nhưng tạm thời cứ kẹp vào một chỗ đã. Vũ Lục Hàn mở bọc giấy. Hắn sử dụng tiền mệnh giá to nhất, mới và phẳng phiu, y như tiền mới rút từ ngân hàng vậy. Thế nhưng, điều khiến cô chú ý chính là hàng chữ trên tờ giấy bọc, phía dưới những tờ tiền. Một dòng chữ ngay ngắn, thẳng tắp.
“Tôi nhớ em”
Trái tim Vũ Lục Hàn như ngừng đập ngay lúc ấy, cảm giác ngọt ngào lan toả khắp cơ thể cô. Như vậy, có phải là, Hàm Vũ Phong cũng có tình cảm với cô rồi không?
Ngay lúc đó, điện thoại của Vũ Lục Hàn vang lên một tin nhắn.
“Hi vọng chiều mai cô rảnh. Có một bữa tiệc đang chờ đợi chúng ta”
Từ Hàm Vũ Phong. Vũ Lục Hàn bất giác mỉm cười, ngay lập tức nhắn lại.
“Hãy báo cho tôi trước khi anh đến”
Vũ Lục Hàn cảm thấy một niềm háo hức vô cùng lớn khi chờ đợi một tín hiệu từ hắn. Cô đi qua đi lại, điện thoại cầm mãi trên tay. Kể cả đi ăn cơm, Vũ Lục Hàn cũng không để điện thoại lại trên phòng như mọi lần. Đôi mắt cô liên tục liếc vào màn hình điện thoại, nhưng không thấy phản hồi. Cho đến nửa đêm, Vũ Lục Hàn vẫn thỉnh thoảng nhìn điện thoại. Cô thở dài, hắn có lẽ sẽ không đáp lại đâu. Nhưng hắn đã nói nhớ cô, không lẽ đó chỉ là hành động nhất thời? Một tin nhắn “được thôi” đáp lại cũng khó nhắn vậy sao? Hay là… máy điện thoại hết tiền vậy!
Vũ Lục Hàn ngồi bó gối trên giường, nhìn mông lung vào khoảng không phía trước. Cô thừa nhận bỗng nhiên cô có cảm xúc với hắn, những cảm xúc đến quá nhanh. Cô không hiểu vì sao mình lại bị hấp dẫn bởi tính cách thất thường ấy, nhưng cô biết lí do cô hoàn toàn gục ngã trước nụ cười. Bởi nụ cười ấy như làm sáng bừng cả không gian, như đánh thức toàn bộ các giác quan trên người cô gái. Trái tim cô chưa bao giờ đập mạnh đến thế khi nhìn thấy nụ cười của một người, đôi má cô chưa bao giờ ửng đỏ vì ngượng khi nhận sự quan tâm đầy dịu dàng nào khác, cô chưa từng nhớ hình dáng ngọt ngào nào trong tâm tưởng, kể cả Từ Thiên… Mọi điều mới lạ đang ùa đến cùng một lúc, và Vũ Lục Hàn vô cùng thích cảm giác dễ chịu này. Cảm giác rung động mãnh liệt, rất mãnh liệt trước một chàng trai. Cảm giác mà, không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, cũng không phải tình yêu sét đánh. Thứ tình yêu bỗng dưng xuất hiện, không biết phải gọi tên thế nào!
Vũ Lục Hàn, lần đầu thiếp đi cùng với hình ảnh một chàng trai lai tây lịch lãm, mái tóc vàng hoe vuốt rối, cùng nụ cười rạng rỡ ngọt ngào, và ánh mắt nâu khói sâu thẳm.
Hàm Vũ Phong thức dậy lúc ba giờ bốn mươi lăm phút sáng. Hắn với tay mở đèn, chạm vào điện thoại. Hắn nhăn mặt đưa tay vuốt mắt, đêm qua hắn phải tham gia một cuộc họp trực tuyến, ngay khi kết thúc cảm thấy mỏi mệt, liền ra giường nhắm mắt một lát, không ngờ ngủ quên đến tận giờ này. Hắn thở vào thật sâu, dạo này hắn đã sinh hoạt có giờ giấc, khoa học hơn trước, nên trưa nay mới không nghỉ ngơi một chút, đến tối đã mệt mỏi rồi. Hắn trước kia, tuy là một người luôn bận rộn với vô số dự án, nhưng đến đêm luôn không nghỉ ngơi, cùng bạn bè ngồi khắp các vũ trường, tham gia hầu hết mọi bữa tiệc; đến rạng sáng mới chợp mắt một hai tiếng ít ỏi, rồi lại lao đầu vào công việc với rất nhiều cà phê và bia lạnh. Hắn ăn uống theo chế độ kiêng dành cho người tập gym, tuy ít nhưng đủ bù đắp năng lượng, và thỉnh thoảng đi ăn cùng đối tác. Hắn gần như duy trì nếp sinh hoạt ấy, đôi khi quá mệt mỏi, nhiều lần ngủ gục tại nơi làm việc, nhưng rồi công việc lại gọi hắn dậy. Hắn không hề cảm nhận được tác hại của kiểu sinh hoạt ấy, cho đến khi gặp cô gái khiến hắn phải theo lối ăn ngủ của người bình thường. Bên cạnh ăn kiêng, hắn vẫn ăn cả đồ ăn cô nấu, một ngày hai bữa, dù thường chỉ ăn rất ít để ép cô gái phải ăn nốt phần còn lại. Hắn chăm ngủ trưa hơn, thường xuyên sắp xếp công việc sao cho chừa lại ít nhất nửa tiếng buổi trưa và luôn lái xe về nhà ngủ. Đến tối, vì phải ở chung với người khác nên hắn phải đi ngủ sớm theo cô ấy, thỉnh thoảng có công việc thất thường mới buộc phải thức khuya, nhưng không bao giờ làm qua đêm như trước kia, và hoàn toàn tạm dừng mọi cuộc chơi buổi tối. Hắn cũng phải thức dậy buổi sáng theo giờ cô gái ấy đến trường đi học, nhưng đó lại là khoảng thời gian rất thuận lợi để hắn có một bữa sáng thoải mái trước khi đến nơi làm việc, hoặc hẹn gặp đối tác kí kết một hợp đồng quan trọng. Việc ngủ đều đặn khiến hắn tỉnh táo hơn, làm việc có thêm hiệu quả và tất nhiên, thừa nhiều thời gian rảnh rỗi bởi công việc thường được giải quyết nhanh gọn. Giờ hắn mới nhận ra, một giấc ngủ đầy đủ cũng góp phần đánh bóng bộ não sắc sảo của hắn, khai thác mọi khả năng tiềm ẩn và tăng năng suất làm việc lên gấp bội. Về điều này, Hàm Vũ Phong luôn thầm cảm ơn cô gái ấy, dù cô ấy chỉ là vô tình giúp hắn hình thành thói quen sinh hoạt lành mạnh.
Hắn nhìn vào màn hình điện thoại. Có vài cuộc gọi nhỡ không quan trọng, và một tin nhắn của Vũ Lục Hàn, gửi đến ngay sau tin nhắn hắn gửi đi. Khi kết thúc cuộc họp, hắn đã nhận lời tham gia bữa tiệc của đối tác, nên ngay lập tức nhắn tin cho Vũ Lục Hàn. Hắn chẳng biết tin nhắn đến, lấy một lon bia lạnh và nốc cạn rất nhanh, điều đó khiến hắn đột nhiên bị say và cảm thấy cơ thể đã đình công rồi. Hắn nằm xuống, tự nhủ chỉ nằm một lát thôi, không ngờ ngủ luôn. Hắn đọc tin nhắn của cô, khuôn mặt không thay đổi, nhưng ngần ngừ giữa nhắn tin trả lời hoặc mặc kệ. Nếu nhắn bây giờ, cô chắc cũng ngủ rồi, mà còn lòi đuôi bản thân thức khuya, dù sự thật không phải thế. Mà nếu không nhắn, hắn, lại thấy… nhớ Vũ Lục Hàn. Hắn không biết tối nay cô làm gì, không biết tối nay cô ăn gì, không biết cô ngủ có ngon không, hay cứ đạp chăn ra như mọi hôm,… Hắn rùng mình khi trong đầu chợt hiện lên nụ hôn buổi tối, nụ hôn xảy ra trong một giây hắn không biết kìm lòng. Một cảm giác như là hối lỗi hiện lên trong hắn. Cô gái ấy… liệu có cảm thấy căm ghét hắn khi vô cớ hôn cô? Cô gái ấy liệu có hoang mang khi một người không có quan hệ thân thiết lại bao nhiêu lần cưỡng hôn mình? Cô gái ấy… liệu có nảy sinh tình cảm với hắn không? Nếu có, thì đó, là điều tồi tệ nhất hắn từng phải trải qua!
Vũ Lục Hàn tỉnh dậy do ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ. Hôm nay là chủ nhật, vào mọi chủ nhật khác, cô thường thức dậy sớm để đi chợ mua đồ cho bữa sáng và bữa trưa, sau khi ăn sáng sẽ đến thư viện. Căn nhà im ắng, chắc chắn bố mẹ cô vẫn còn đang ngủ. Vũ Lục Hàn vươn vai ngồi dậy, nhìn vào điện thoại, đôi mắt ánh lên một tia vui vẻ khi nhận được một tin nhắn từ Hàm Vũ Phong: “Hãy ăn sáng. Tôi sẽ đón lúc ba giờ chiều”
Ba giờ, lại là ba giờ. Vũ Lục Hàn đứng dậy, tinh thần đột nhiên sảng khoái vô cùng. Cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt, chọn bộ vây suông đơn giản, thoải mái, và rất phấn khởi đi ra khỏi nhà. Cô bước nhanh ra chợ, chọn những nguyên liệu vô cùng đơn giản. Vũ Lục Hàn sẽ làm bánh. Không có món gì phù hợp hơn một miếng bánh kem ngon lành cho bữa sáng. Và vì tâm trạng rất tốt nên Vũ Lục Hàn cũng trở nên thoáng hơn.
Vũ Lục Hàn bước vào nhà với rất nhiều túi sách khệ nệ trong tay. Căn nhà vẫn im ắng, đã gần chín giờ sáng mà bố mẹ vẫn chưa dậy. Không sao, Vũ Lục Hàn tặc lưỡi, người già cần ngủ thoải mái. Cô cất đồ để nấu bữa trưa vào tủ lạnh, rồi lấy trong tủ gỗ bộ đồ cân bánh. Vũ Lục Hàn nhận thấy, mình nấu ăn khá được mà không biết làm bánh sẽ là một thiếu xót. Bởi thế, cô đã chịu khó dành tiền mua ngay một bộ đồ đong bột bằng nhựa, bởi cái cân đắt hơn khả năng khi đó của cô, mua về mà ít làm để sẽ rất lãng phí. Vũ Lục Hàn còn tìm hiểu rất nhiều thông qua những cuốn sách dạy làm bánh, và đã học thuộc cách đong bột dựa vào những chiếc cup nhựa ấy. Cô đã thử một lần với công thức làm bánh bông lan đơn giản, lần đó bị cháy xém đế bánh và hơi mặn, nhưng bố mẹ cô rất thích. Cô đã tự rút được kinh nghiệm, có lẽ lần này sẽ tốt hơn. Vũ Lục Hàn tráng qua bộ dụng cụ bằng nước sôi, đã lâu cô không làm bánh. Cô lau khô bằng khăn bông sạch, và bắt đầu lấy hai gói bột ngô và bột đa dụng, cẩn thận nhẩm tính từng gam và bắt đầu rây bột. Ngay khi cô vừa rây xong đám bột đầu tiên, một cánh tay to khỏe ôm lấy eo cô từ phía sau. Vũ Lục Hàn hoảng hồn quay lại, khuôn mặt trắng bệch. Mùi hương thanh mát ngay lập tức sộc vào mũi. Và cô thấy nụ cười nửa miệng thích thú của Hàm Vũ Phong.
“Anh… anh làm gì vậy?”, cô hoảng hốt hỏi, gần như thì thầm hết cỡ. Sao hắn có thể vào được trong nhà cô? Nếu bố mẹ cô nhìn thấy thì…
“Do cô bất cẩn không khóa cửa đấy chứ”, hắn thì thầm bên tai cô. Vũ Lục Hàn rùng mình, nổi hết gai ốc.
“Sao anh không gọi trước?”, Vũ Lục Hàn lúng túng đẩy hắn ra, đôi mắt bối rối nhìn về phía tầng hai, nơi bố mẹ cô còn say ngủ. Hắn dường như siết chặt vòng tay, tựa cả đầu lên vai cô.
“Tôi chợt nhớ cô chưa từng làm cho tôi bữa sáng nào cả, tôi đến đòi, chẳng việc gì phải báo trước”, hắn mỉm cười. Khi cho người theo dõi cô, hắn đã nắm được hoàn toàn thói quen sinh hoạt trong một ngày của cô gái. Bởi vậy, căn giờ phóng xe đến, chẳng có gì khó khăn.
“Nhưng… anh… còn bố mẹ tôi thì sao? Họ… không biết anh đâu!”, Vũ Lục Hàn đỏ mặt uốn éo nhưng không thoát ra được khỏi bàn tay hắn, cảm thấy tim mình lại bắt đầu nổi loạn.
“Bố mẹ cô đi vắng rồi, cô gái”, hắn bật cười. Chính hắn còn nhớ đã được báo cáo mọi sáng Chủ nhật hai ông bà Vũ sẽ đưa nhau đến câu lạc bộ tập dưỡng sinh, ăn bữa chay ở đó nhằm cải thiện tốt hơn bệnh tim của mẹ Vũ Lục Hàn, đến đầu giờ chiều mới về. Cô gái mới xa nhà mấy ngày đã quên mất điều đó, không khỏi khiến hắn thấy buồn cười.
Vũ Lục Hàn ngẩn người trong giây lát, sực nhớ ra hôm nay là ngày Chủ nhật, tai và má đỏ ửng gấp đôi. Cô chỉ thấy ngại ngùng mà không nhận ra điều lạ: vì sao hắn lại biết điều đó. Cô đương nhiên không biết đã bị hắn cho người theo dõi suốt hai tuần, mà lại không hề thắc mắc điều gì khi mọi thói quen, lịch trình của gia đình cô, hắn đều nắm gọn. Nếu Hàm Vũ Phong là người nguy hiểm, có tính toán với cô, hẳn cô đã tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm rồi! Việc lặp đi lặp lại mọi việc mỗi ngày cũng không phải mang đến cho cô một cuộc sống an toàn, thú vị.
“Anh.. anh bảo ba giờ mới đến cơ mà!”, Vũ Lục Hàn ấp úng, nhìn chằm chằm vào chỗ bột vừa rây. Cô ngượng đến nỗi không dám nhúc nhích tay làm bất cứ việc gì.
“Đúng vậy, tôi chỉ đến đòi bữa sáng rồi lại đi, lúc đó tôi sẽ đón cô”, Hàm Vũ Phong cười, rồi lập tức buông Vũ Lục Hàn, bước ra phía bàn ăn kéo ghế.
“Tiếp tục đi cô gái, tôi sẽ chờ cô”, hắn nháy mắt, cởi áo khoác vắt lên thành ghế và ngồi xuống nhìn cô. Vũ Lục Hàn ngây người ra sau cái nháy mắt ấy, rồi lập tức quay lưng lại hắn, hít lấy hít để không khí để bình thường nhịp tim. Cô tiếp tục công việc đang làm, nhưng đầu óc lại tơ tưởng đến cái ôm chớp nhoáng mạnh mẽ vừa rồi. Cô không cảm nhận được tình cảm của hắn, nhưng cô vẫn vương vấn mùi hương thanh thoát và hơi ấm bao phủ khắp người.
Hàm Vũ Phong ngắm nhìn thân hình nhỏ bé từ phía sau. Giống khôn tả! Hắn đã vô cùng sửng sốt và đã có chút rung động khi nhìn thấy bờ vai nhỏ bé kia. Không khác cô gái của hắn một chút nào! Cô gái mà hắn luôn âu yếm ôm lấy từ phía sau, thỏa thích tựa đầu lên bờ vai nhỏ, vùi vào hít lấy hương thơm vương trên cổ, và yêu thích đặt một nụ hôn nhẹ lên má… Hắn như bị ám ảnh bởi thân hình nhỏ bé ấy, ngay lập tức không thể kìm lòng mà tiến đến ôm chầm lấy hình bóng bé nhỏ. Hắn biết nếu tiếp tục như vậy, hắn sẽ phải gánh một hậu quả khó lường, nhưng không thể, không ai có thể kìm lòng khi trái tim rung lên gọi tên người mình yêu thương…
Bốn lăm phút trôi qua, cả gian bếp thơm nức mùi trứng sữa nướng chín. Vũ Lục Hàn hồi hộp chờ đợi bên nồi cơm điện, không biết liệu có cháy như lần trước không? Muối đã bớt đi nhiều rồi, bánh có mặn hay lại bị nhạt? Cô không biết liệu hắn có bận việc gì không, mà đã hơn chín rưỡi sáng vẫn ngồi đó chờ đợi. Thỉnh thoảng hắn sử dụng điện thoại liên tục, dường như đang nhắn tin cho ai đấy. Có khi có điện thoại, lại bước ra phía phòng khách nói chuyện một hồi rồi thôi. Cô nhìn theo mỗi cử chỉ của hắn, có chút nôn nao khi thấy hắn bận nhưng vẫn cố chờ đợi, còn mình thì quá chậm. Cô không có máy đánh trứng nên phải đánh tay bằng đũa, với kĩ thuật đánh trứng rán quá thuần thục, Vũ Lục Hàn đã đánh bông hỗn hợp lòng trắng trong vòng nửa tiếng. Cô muốn nhờ hắn giúp đỡ, nhưng lại nghĩ hắn chỉ đến chờ thôi mà, người không nấu cơm bao giờ, có khi còn làm chậm hơn. Hai cánh tay cô giờ mỏi nhừ vì đánh trứng, hi vọng kết quả đạt được sẽ không quá tệ.
“Không ngại nếu tôi muốn đi quanh nhà chứ?”, hắn bỗng nhiên gợi ý. Vũ Lục Hàn lúng túng, nhưng rồi lại gật đầu. Hắn ngược lại, rất điềm đạm đứng lên và đi theo Vũ Lục Hàn. Cô chỉ cho hắn phòng khách, sân sau, phòng của bố mẹ cô, rồi họ dừng lại trước cửa phòng cô. Vũ Lục Hàn tần ngần, quay lại thấy hắn còn đang mải nhìn ngắm xung quanh. Cô liền nói qua loa: “Đây là phòng của tôi”, rồi toan dẫn hắn đi xuống. Không ngờ,Hàm Vũ Phong lại nhìn cô cười bí ẩn.
“Có phiền nếu tôi muốn xem qua không?”, hắn hỏi. Vũ Lục Hàn ngẩn người ra một lúc, rồi cười gượng gật đầu. Thật ra, cô chưa dọn phòng hôm qua, mấy hôm rồi không ở chắc phòng phải bụi bặm lắm. Thế nhưng nếu không đồng ý, hai người lại ngồi nhìn nhau trên bàn ăn, còn khó xử và ngại ngùng hơn việc chưa dọn phòng. Cô rất sợ những lúc không có gì để nói với hắn, vì những lúc như vậy cô thấy bồn chồn, chân tay lóng ngóng thừa thãi, thậm chí thở thôi cũng thấy ngại!
Vũ Lục Hàn mở cửa, lần đầu tiên cho một người lạ bước vào thế giới riêng của mình. Căn phòng của cô không lớn, kê vừa đủ một cái giường đơn khít chiều rộng cuối căn phòng, và cũng ngay dưới cửa sổ. Bên cạnh giường là bàn học của cô, bộ bàn học gỗ do bố cô tự đóng. Phía trên là giá sách cũng do chính tay bố cô làm, giá sách nhỏ treo tường, nơi cô sắp xếp gọn gàng những loại sách vở liên quan đến học hành. Đối diện giường, bên cạnh cửa ra vào là giá sách lớn bố mẹ cô tặng cô hồi sinh nhật mười ba tuổi, nơi chứa đựng rất nhiều sách, thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau. Bên cạnh chân gường là tủ quần áo đôi nhỏ, Vũ Lục Hàn có rất ít nhu cầu về ăn mặc dù cô hâm mô ngành thiết kế thời trang. Ngoài ra, trong phòng còn có một vài thứ linh tinh vụn vặt mà cô tự làm hoặc yêu thích mua về. Và đúng, vài ngày chưa quét, dù không có ai ở, sàn nhà vẫn có vài vết bụi vặt. Vũ Lục Hàn bước vào trước, cố dùng chân phủi nhẹ những vết bụi ấy đi. Hắn dường như không để ý đến những thứ đó.
“Cô lớn lên ở đây sao?”, Hàm Vũ Phong nhìn vào giá sách của cô, hỏi một câu khiến cô hơi đỏ mặt. Vũ Lục Hàn cười nhẹ, đáp một câu “Ừ” nhẹ nhàng.
“Cô thích Nghệ thuật lắm hả?”, hắn đưa tay với lấy một quyển sách. Hắn đã nhận ra điều đó từ khi nhìn thấy quyển sách Nghệ thuật đường phố mà Vũ Lục Hàn đánh rơi lần đầu gặp lại hắn,nhưng khôgn nghĩ đam mê của cô lớn như vậy. Cả tủ sách chỉ toàn sách về bộ môn Nghệ thuật, trong đó bao gồm cả Nghệ thuật Nhiếp ảnh và Thời trang. Vũ Lục Hàn một lần nữa đỏ mặt, cúi đầu gật nhè nhẹ. Hắn mỉm cười, đọc lướt qua cuốn sách vừa lấy, rồi lại đặt vào chỗ cũ. Hắn lại tiến đến bàn học của cô, liếc thấy mảnh giấy ngày hôm qua hắn đưa cô được cô gài cẩn thận dưới chân đèn bàn. Vũ Lục Hàn lập tức lúng túng, trái tim đập nhanh, thật ngại khi để hắn thấy điều đó!
Hàm Vũ Phong quay lại nhìn cô gái đang cúi gằm mặt, má và tai đỏ ửng, liền mỉm cười tiến đến. Hắn đặt hai tay lên vai cô, nhẹ nhàng xoa dịu:
“Đừng ngại ngùng khi thể hiện con người mình, Vũ Lục Hàn”, hắn gọi rõ tên cô, và rất dịu dàng đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô. Vũ Lục Hàn thấy tim mình như bùng nổ, được thế đập nhanh gấp bội. Bất cứ khi nào hắn thể hiện sự ngọt ngào chết tiệt ấy, cơ thể cô lại phản ứng vô cùng mãnh liệt. Cô không sợ hãi khi trải qua những cảm xúc ấy, cô chỉ ngại nếu hắn nhận ra. Và Hàm Vũ Phong thì luôn nhận ra điều đó, nhưng hoàn toàn không bày tỏ thái độ gì. Hoàn toàn phớt lờ, như cái cách hắn đã từng làm với Chu Bạch Thảo.
“Thôi nào cô bé”, hắn cười dỗ dành, “Cho tôi thưởng thức bữa sáng của mình đi chứ?”
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
88 chương
6 chương
5 chương