“Ồ, hôm nay lại ga lăng thế nhỉ?”, ngay khi thấy hai nhân viên của mình chở nhau cùng đến quán, người chủ quán, cũng chính là hàng xóm của Vũ Lục Hàn, chạy ra trêu ghẹo. Cô bước xuống xe, tháo mũ đưa trả nam nhân viên Thái Bảo và gượng gạo đi vào. “Anh ấy tình cờ gặp em trên đường thôi!”, cô phân bua. Nam nhân viên kia cười hớn hở bước vào quán, đặt mũ của mình lên trên giá để giày gần cửa. “Chị trêu như vậy, sau này muốn ga lăng cũng khó!”, chàng trai đi qua, nháy mắt với Vũ Lục Hàn rồi bước vào trong thay đồng phục nhân viên. Chủ quán Lý Tâm Tâm nở nụ cười tươi như hoa, quay sang thì thầm nhỏ với cô: “Nghe nói cậu Thái Bảo đó vẫn còn độc thân đấy…” “Vâng…”, cô đáp lại một cách ngượng ngùng, biết rõ ý đồ của chị chủ nhưng vẫn cố lờ đi. “Em chưa có mảnh tình nào vắt vai, hay cứ ‘tới’ đi!”, Lý Tâm Tâm nhìn cô háo hức. Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ, nhìn chị với khuôn mặt chắc-chị-đang-đùa. Cô vừa cười, vừa lắc đầu nguầy nguậy, với chiếc khăn lau qua quầy nước. Thái Bảo bước ra với bộ đồng phục nhân viên, cầm quyển sổ của mình rồi bước ra ngoài phục vụ khách. Lý Tâm Tâm nhìn theo từng động thái của cậu ta, huých nhẹ vào người cô: “Trông cũng được đấy chứ! Cái tóc kia hơi lờm xờm một chút nhưng tỉa tót đi, vuốt keo vuốt sáp, trông cũng ưa nhìn. Em nhút nhát vậy có cần một “cú đẩy” không?”, chủ quán chống tay lên quầy, nhìn nam nhân viên Thái Bảo rồi liếc mắt sang Vũ Lục Hàn chòng ghẹo. Cô đỏ mặt, chỉ biết nói không liên tục, rồi lảng tránh bằng cách chui tiệt vào phía trong thay đồng phục nhanh chóng và bước ra. Thái Bảo đang pha cà phê, không nhìn cô, nói rất nhanh: “Bàn ba một cà phê phin sữa, bàn mười hai hai expresso, bàn tám yêu cầu thêm đường, còn đây là của bàn một kia kìa!”, rồi cậu đặt từng thứ một lên hai khay nhựa lớn. Vũ Lục Hàn nhanh chóng chạy lại, miệng lẩm bẩm nhắc lại từng lời cậu vừa nói, đến từng bàn với nụ cười thân thiện. Trở về quầy, trong tay Vũ Lục Hàn đã có thêm hai lượt yêu cầu nữa. Nam nhân viên Thái Bảo thay phiên cho cô, nhanh nhẹn chạy ra thu dọn những bàn trống trong lúc chờ cô pha chế đồ uống. Lý Tâm Tâm lại một lần nữa lướt qua cô gái nhỏ, trên tay là túi đường dự trữ. “Cậu ta cũng nhanh nhẹn nữa đó! Trong hai nhân viên nam thì Bảo Bảo làn việc nhanh gọn nhất, chị em nào cũng sung sướng khi được làm cùng ca với cậu ấy, một mình cũng gánh hết việc!”, chị thì thầm trong khi đang cắt đường. “Không mà chị!”, Vũ Lục Hàn nở nụ cười méo xẹo, “Anh ấy tốt nhưng có lẽ em không hợp gu của anh ấy…” “Thôi nào, giờ này rồi còn ngại!”, chị chủ cười hớn hở trong khi dốc đường vào lọ, “Quán có bảy người thì chỉ mỗi em và cậu ta còn độc thân, không làm quen đi mà để làm gì nữa!” “Chị, đừng trêu em nữa!”, cô ngúng nguẩy từ chối, xoay người qua kệ gỗ, với lấy lọ bột cà phê trên cao. Một bàn tay nhấc lọ bột xuống ngang tầm cô, Vũ Lục Hàn cười mỉm lịch sự khi thấy nam nhân viên Thái Bảo, toan nói lời cảm ơn thì một người khách nữa bước vào. “Xin chào quý khách!”, chủ quán Lý Tâm Tâm bỗng sáng rực đôi mắt, chạy ngay lại cửa vào cúi đầu chào người khách. Vị khách đó lạnh lùng lướt qua, tiến thẳng đến quầy pha chế mà không thèm đi tìm ghế ngồi. “Xin chào, quý khách cần gì ạ?”, Thái Bảo nhanh nhẹn đến gần hỏi chuyện khi nhận thấy vị khách đó nhìn chằm chằm vào mình. Trái với thái độ hiếu khách của hai người còn lại, Vũ Lục Hàn chỉ mở to mắt nhìn, không nói được một câu nào. Vị khách đó, không ai khác chính là Hàm Vũ Phong. “Một đen, không đường, không sữa. Cảm ơn”, hắn yêu cầu bằng tiếng Anh, nhìn thẳng vào cô, không bận tâm đến lời của hai người còn lại, quay lưng ngồi vào bàn trống nhìn thẳng vào quầy. Chủ quán Lý Tâm Tâm lần đầu cầm khăn đích thân chạy tới lau sạch bàn hắn ngồi, đôi mắt dính chặt vào hắn, nhưng rồi cũng nhận ra ánh mắt ấy chỉ nhìn vào duy nhất một chỗ. Ngay cả nam nhân viên Thái Bảo cũng quay lại nhìn Vũ Lục Hàn, khi để ý đến vị khách khó hiểu ấy. Duy chỉ có Vũ Lục Hàn, cúi gằm mặt ôm hộp cà phê đến nơi phin pha cà phê, gác lên cốc thủy tinh sáng bóng và xúc từng thìa đổ vào phin. Xong xuôi, cô rót nước nóng vào đầy phin, rồi đặt lên khay, kéo áo Thái Bảo để cậu bê ra cho hắn. Cô đã sợ đến mức cuống lên, quên cả thìa và giấy ăn. Lý Tâm Tâm thấy vô cùng lạ, vị khách ấy ngồi rất thoải mái, ngắm nhìn Vũ Lục Hàn như đang thưởng thức một kỳ quan thế giới. Chị chạy lại chỗ cô, kéo cô đi sâu vào quầy khuất với khách, rồi ghé tai cô rì rầm hỏi: “Em có biết anh tây đó cứ nhìn em mãi không?” “Chị… nhìn nhầm đấy!”, cô lúng túng phủ nhận dù biết chắc chắn điều đó. “Chắc chắn không nhầm! Em làm gì anh ta đều nhìn không rời một li! Này, cẩn thận không gặp người có ý đồ xấu!”, chủ quán nheo mắt cảnh báo. Vũ Lục Hàn bật cười bởi nỗi lo của chị hàng xóm, quay sang thì thầm. “Anh ta chỉ lạnh lùng vậy thôi, không phải người xấu đâu!” “Sao em biết chứ! Xã hội đầy loại người ra, tây thì tây chứ vẫn có người nọ, người kia mà!”, Lý Tâm Tâm đáp lại, khuôn mặt vô cùng căng thẳng. Ôi, nếu là Vũ Lục Hàn của vài ngày trước đây, thì đúng, hắn ta là kẻ vô cùng xấu, muốn cô “sống không bằng chết”, đang tâm cướp cô khỏi bố mẹ. Nhưng bây giờ, khi trong cô đã xuất hiện những cảm xúc khó gọi tên đối với hắn, thì hắn không bao giờ là kẻ xấu nữa. “Này, tí nữa chờ Thái Bảo đưa về nhé! Rủi nhỡ anh ta là người xấu định bám theo em thì còn có người đi cùng bảo vệ rồi!”, chủ quán đảo mắt nhìn nam nhân viên của mình và thì thầm với cô gái. Vũ Lục Hàn mỉm cười nhẹ nhàng, đặt tay lên bàn tay chị trấn an: “Cảm ơn chị đã lo cho em, em sẽ tuyệt đối an toàn mà!” Hàm Vũ Phong thản nhiên ngồi tại quán cà phê, thậm chí mang cả điện thoại và máy tính ra làm việc mà không bận tâm đến số khách đang ngày một giảm, trời bên ngoài đã nhá nhem tối. Vũ Lục Hàn đã mang cho hắn ly cà phê thứ ba, trong lòng hơi sốt ruột vì hắn đã uống cà phê quá nhiều. Chủ quán Lý Tâm Tâm cũng thường xuyên để mắt đến hắn, lo cho cô bé hàng xóm là một chuyện, chuyện khác nữa là do hắn… ưa nhìn một cách quá đáng! Nam nhân viên Thái Bảo của hay liếc qua hắn mỗi khi dọn một bàn xung quanh. Duy chỉ có hắn là thản nhiên làm việc của mình, chẳng cần biết giờ giấc, nhưng vẫn luôn để tâm đến cô gái Vũ Lục Hàn. “Này, anh ta ngồi đây gần ba tiếng đồng hồ rồi đấy!”, Lý Tâm Tâm thì thầm với hai nhân viên của mình, mắt vẫn liếc nhìn hắn. Vũ Lục Hàn im lặng một lúc, rồi hít một hơi dài. “Em… sẽ ra nói chuyện một chút…”, rồi cô bước nhanh về phía hắn, sau lưng cô hai người vội vã toan kéo cô gái trở lại nhưng bất thành. “Sao vậy cô gái?”, hắn không ngẩng đầu lên nhưng vẫn lên tiếng hỏi khi cô chỉ cách hắn vài bước chân. Hắn luôn luôn như thế, cứ như thể hắn cảm nhận được cô vậy. “Mọi người… thắc mắc bởi anh… ngồi hơi lâu!”, cô ấp úng một câu nói, ngay lập tức thấy mình vô duyên. “Cô đã hết ca làm việc đâu”, hắn đưa mắt lên nhìn cô, nở nụ cười tươi rói. Vũ Lục Hàn ngay lập tức ngừng thở, thấy tim mình đã bắt đầu đập rất nhanh. “Anh… chờ tôi?”, cô lúng túng hỏi lại. Hắn chỉ cười, lại cúi xuống làm việc mà không hề đáp. “Anh… không cần phải làm thế đâu!”, Vũ Lục Hàn ngay lập tức xua tay, nhìn hắn e ngại, nhưng trong lòng cảm thấy vui khôn xiết. Hắn đã mang cả công việc đến đây, chỉ để chờ đợi đưa cô về! “Cho tôi thêm đường nhé?”, hắn nói một câu vô cùng không liên quan và ngay sau đó nhận điện thoại. Vũ Lục Hàn lầm lũi quay lại quầy pha chế, múc từng thìa đường ra cốc đựng gia vị nhỏ rồi mang ra cho hắn, trong cái nhìn sửng sốt của người chủ quán và chàng nhân viên. Lý Tâm Tâm ngay lập tức chạy lại chỗ cô khi cô quay lại quầy, tròn mắt nhìn về phía chàng trai ngoại quốc đang sử dụng tiếng Anh nói chuyện điện thoại, rồi lại sốt sắng nhìn cô gái: “Em nói anh ta có hiểu gì không?”, chị hỏi. Nam nhân viên Thái Bảo cũng dừng lại nghe ngóng. “Anh ấy… là con lai mà! Anh ấy hiểu chúng ta đấy!”, cô ngượng ngùng giải thích. Hai con mắt của Lý Tâm Tâm trợn to sửng sốt, nam nhân Thái Bảo cũng tỏ rõ sự bất ngờ. Nhìn qua, chẳng ai biết hắn là một người lai. Thậm chí, nếu Vũ Lục Hàn không ra hỏi chuyện, họ thậm chí đã nghĩ hắn là một người nước ngoài không biết tiếng quốc gia mình. “Anh ta đã nói những gì vậy? Giới thiệu với em mình là con lai à? Hay bày tỏ điều gì không? Chị nghĩ là cần nơi ở nhờ đó…”, Lý Tâm Tâm nói một lèo, cô đã ngẩn người ra trước những suy nghĩ đó nhưng rồi mỉm cười nhẹ nhàng. “Anh ấy… cần chỗ yên tĩnh để làm việc thôi ạ”, cô nói, trong khi thừa biết ở nhà hắn có không gian yên tĩnh gấp bao nhiêu lần. Lý Tâm Tâm gật đầu ra vẻ hiểu, ngay lập tức sáng mắt, chống tay lên quầy nhìn hắn mơ màng. “Không biết anh chàng đẹp trai ấy còn độc thân không nhỉ?” Vũ Lục Hàn cúi đầu, cười nhẹ. Chắc là không, cô nghĩ, cô chưa thấy hắn cưng chiều cô gái nào. Cô nghĩ đến Chu Bạch Thảo, nhưng dù nàng đẹp như vậy hắn cũng không có biểu hiện đặc biệt cưng chiều. Có vẻ như bọn họ vẫn chỉ là bạn. Hắn cũng đi chơi, nhưng phong cách ăn mặc những lúc đó khó có thể là hẹn hò, rất phủi bụi, rất… cuốn hút. Bạn gái hắn mà chịu để bạn trai mình “phơi hết vốn liếng” như vậy… ừ, chắc hắn còn độc thân thật. Bất giác, Vũ Lục Hàn cũng liếc nhìn hắn. Hàm Vũ Phong đã nói xong chuyện qua điện thoại, đang nhấp một ngụm cà phê và không ngừng rời mắt khỏi màn hình máy tính, biểu hiện vô cùng tập trung. Khuôn mặt hắn, đúng là rất khó để cưỡng lại. Một khuôn mặt lai vô cùng hoàn hảo, dường như mọi gen đẹp nhất của phương Đông và phương Tây đều là gen trội, thể hiện toàn bộ ra bên ngoài. Vũ Lục Hàn xem rất nhiều chương trình nước ngoài, đã thấy rất nhiều diễn viên nam đẹp trai, nhưng cô không nghĩ sẽ được tiếp xúc với một người cũng đẹp không kém họ. Nhất là đôi mắt, đôi mắt vô cùng sắc lạnh, nhưng cuốn hút đến chết người. Vũ Lục Hàn luôn hâm mộ đôi mắt rất đẹp của Miley Cyrus, và giờ cô đã biết thế nào là “chìm trong ánh mắt”. Không rõ đôi mắt nâu của hắn là thừa hưởng từ người bố châu Á hay người mẹ Anh Quốc, nhưng màu nâu khói ấy như một thứ thuốc gây mê khiến tâm trí người chiêm ngưỡng nó như u muội. Vũ Lục Hàn đã nghĩ mắt xanh của Miley Cyrus là đôi mắt đẹp nhất, cho đến khi thấy màu nâu khói ấy, cô có thể khẳng định rằng màu nâu mắt hắn sâu thẳm như một đại dương xanh mà cô luôn sẵn sàng đắm chìm trong đó. Buồn cười thật, Vũ Lục Hàn đã ở cạnh hắn khá lâu, tại sao đến bây giờ cô mới nhận ra vẻ đẹp của hắn? “Này, Vũ Lục Hàn!”, tiếng gọi của chủ quán Lý Tâm Tâm khiến cô gái giật nảy mình, nhìn sang chị với ánh mắt hoang mang. Chị chủ quán nhìn cô nheo mắt, nở nụ cười bí hiểm, giở giọng trêu chọc: “Chà, cũng bị người ta hớp hồn rồi hả?”, Lý Tâm Tâm chống cằm, tặc lưỡi, “Vậy còn Thái Bảo, cậu ấy sẽ nghĩ gì đây?” “Thôi nào chị!”, cô đỏ mặt xua tay, “Em đâu có…” “Rõ ràng là có nhìn nha!”, chị đưa tay vẫy Thái Bảo, nói hơi lớn ý trêu chọc cô, bất kể cô đã ngăn chặn chị, “Tiểu Bảo, bạn gái tương lai của em không nhìn thấy em nên nhìn tạm người khác rồi này!” “Chị cứ đùa như vậy, cô ấy sẽ ngại đấy”, Thái Bảo đang lau bàn, quay lại nhìn hai cô gái nở nụ cười rồi lại tiếp tục công việc. “Vũ Lục Hàn”, người khách kia đột nhiên đứng dậy, thu gọn hết đồ dùng của mình và tiến về phía quầy pha chế. “Tôi đợi em bên ngoài. Cảm ơn”, hắn chỉ nhìn cô, thái độ không mấy thoải mái và đặt tiền lên trước mặt Lý Tâm Tâm, không cần đợi trả thừa, quay lưng đi thẳng. Cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt khiến chủ quán Lý Tâm Tâm tròn mắt nhìn cô, rồi lại nhìn theo hắn, sửng sốt thốt lên: “Anh ta quen em sao?” “Cũng… khó nói…”, Vũ Lục Hàn ấp úng, không biết nên giải thích thế nào, liền cúi đầu lẩn tránh. “Trời, quan hệ thế nào, sao em không nói rõ!”, Lý Tâm Tâm phụng phịu, “Hay em sợ chị về kể với hai bác sao?” “Chị!… Đừng kể…”, Vũ Lục Hàn ngay lập tức giật mình, xua tay liên tục. Lý Tâm Tâm như bắt được điểm yếu của đối phương, nở nụ cười gian xảo. “Thế… anh ta là ai vậy?” “Em… em kể sau có được không?”, Vũ Lục Hàn lại đỏ mặt cúi xuống, len lén nhìn chủ quán. Lý Tâm Tâm nhướn mày nhìn cô, rồi vờ thở dài. “Được thôi… Nhưng đã hứa rồi đấy nhé!” Vũ Lục Hàn khẽ gật đầu, cười gượng gạo. Nam nhân Thái Bảo dọn xong bàn của hắn, bước vào phòng thay đồ: “Chị Lý, người khách vừa rồi để quên bao thuốc này!”, cậu đặt bao Marlboro trước mặt chủ quán và thay lại đồ. Vũ Lục Hàn ngập ngừng nhìn bao thuốc, có phải hắn định hút thuốc, nhưng rồi lại thôi? Lần đầu ra nói chuyện với hắn, Vũ Lục Hàn không hề thấy bao thuốc. Ngay khi Thái Bảo bước ra, Vũ Lục Hàn nhanh chóng chạy vào thay đồ thật nhanh. Cô thấy Lý Tâm Tâm đang đếm lại tiền thừa để trả hắn, rồi kẹp xuống phía dưới bao thuốc. Chị bắt đầu khoác áo, đeo túi và tắt đèn toàn bộ phía trong quán. Khi cả ba người bước ra bên ngoài, Vũ Lục Hàn đã thấy chiếc Aventador quen thuộc đỗ ngay ngắn ven đường, và Hàm Vũ Phong đang tựa vào thành xe chờ đợi cô. Lý Tâm Tâm trợn to mắt khi thấy hắn tiến lại gần: trong bóng tối, sự quyến rũ của hắn tăng lên gấp bội. Hắn tiến đến phía Vũ Lục Hàn, khựng lại khi cô chủ quán đưa ra bao thuốc cùng tiền thừa của hắn, nở nụ cười rạng rỡ. Hắn nhìn chị, mỉm cười lịch sự, nhưng chỉ lấy lại bao thuốc và nhét vào túi áo da. Hắn quay lại nhìn cô, ánh mắt vô cùng phức tạp. “Đi về thôi.”, và hắn chìa tay ra trước cô. Chờ đợi một bàn tay đặt vào đó. Vũ Lục Hàn tần ngần một lúc. Về… nhà hắn, hay về nhà? Thấy cô gái đứng ngây ngô nhìn chằm chằm vào bàn tay hắn, Lý Tâm Tâm đẩy nhẹ cô em hàng xóm về phía hắn, cười giả lả: “Cũng muộn rồi, hai người đi về cẩn thận! Rảnh cứ qua chỗ mình uống cà phê nhé!” Hàm Vũ Phong gật đầu cười đáp lễ rồi nắm tay cô dẫn đi. Vũ Lục Hàn ngoái lại nhìn chủ quán, chỉ kịp cúi đầu chào hai người. Ngay khi chiếc Aventador rời đi, Lý Tâm Tâm nhìn theo tiếc nuối, thở dài: “Thật may mắn, còn trẻ mà đã có anh bạn vừa đẹp trai, vừa giàu như vậy. Chả bù cho tôi, chừng này tuổi vẫn về gặp ông chồng đã xấu còn lẹt đẹt!” “Chị nói anh như vậy anh buồn đấy nhé!”, Thái Bảo dắt xe, quay sang nhìn chủ quán: “Chị có muốn đi nhờ về không?” “Tất nhiên là có rồi!”, chủ quán Lý Tâm Tâm lật đật chạy lại, đội mũ bảo hiểm lên đầu và nhanh chóng ngồi lên xe của nam nhân viên Thái Bảo. Chiếc Aventador dừng lại trước ngõ vào nhà Vũ Lục Hàn. Cô không ngạc nhiên khi thấy hắn biết nhà mình, hắn còn đến được cả chỗ cô làm thêm mà! Đã gần mười giờ đêm, con ngõ vắng vẻ và tối tăm, chỉ có những ánh đèn phát ra từ cửa sổ các ngôi nhà, cũng chưa đủ làm sáng cả con ngõ. Hàm Vũ Phong vẫn ngồi yên trên xe, quay sang nhìn cô, cười nhẹ. “Không định vào nhà hả?”, hắn hỏi. Vũ Lục Hàn như bừng tỉnh, vội vàng tháo dây an toàn, lúng túng mở cửa bước ra. “Cảm ơn anh!”, cô cúi đầu chào xã giao, rồi lúng túng toan chạy vào nhà. Chợt, hắn gọi tên cô. “Khoan đã”, hắn nói, cùng lúc mở cửa xe bước ra. Hắn tiến gần về phía cô, đôi mắt nâu khói nhìn cô không rời. “Tôi… chưa trả lương cho cô!”, hắn thì thầm. Vũ Lục Hàn cảm thấy tim đập mạnh, vội vàng cúi đầu ấp úng. “À… hãy… để sau cũng được….” “Không, tôi đã mang theo rồi”, hắn nở nụ cười nửa miệng. Trong bóng tối mờ nhòe, nụ cười ấy đẹp một cách ma mị, hoàn hảo. Hắn rút trong túi áo khoác da một bọc giấy gói cẩn thận, đưa cho Vũ Lục Hàn. Cô lúng túng đón lấy, vặn vẹo bọc giấy trên tay. Cô chỉ biết cúi gằm, bởi nếu cô nhìn hắn, chắc chắn cô sẽ không thể rời mắt được mất! Hàm Vũ Phong cũng rơi vào trạng thái tĩnh lặng, nhìn cô với ánh mắt vô cùng phức tạp. Hắn đưa một tay lên, vuốt những lọn tóc ra phía sau tai cô. Hành động ấy khiến Vũ Lục Hàn rùng mình, trái tim cô đập mạnh tới mức cô nghĩ rằng hắn sẽ nghe thấy. Hàm Vũ Phong cười nhẹ, lần thứ hai luôn tay vào tóc cô, nâng khuôn mặt cô gái lên cho đến khi nhìn thấy đôi mắt cô. Trong đó có sự ngượng ngùng quen thuộc, một sự chờ đợi không tên, và một ánh nhìn giống với ánh nhìn của Chu Bạch Thảo. Hắn lặng đi nhìn cô, tệ thật, hắn có thể điều khiển được điều này sao? Không, tất nhiên là không, Hàm Vũ Phong chỉ là một con người mà thôi. Vũ Lục Hàn thấy vô cùng khác lạ, cảm giác khi ngồi trên chiếc motor quay trở lại, thậm chí còn mãnh liệt hơn khi ấy. Nếu bây giờ cô để yên, liệu cô còn đường quay đầu lại nữa không? Nếu mọi chuyện đi xa quá, cô phải làm gì? Không chần chừ, một lần nữa, đôi môi hắn chạm vào môi cô gái. Vũ Lục Hàn hơi run lên, nhưng không hề kháng cự. Cô chưa bao giờ hôn ai. Cô đã từng bị hắn cưỡng hôn, khi đó say mềm, vị của nụ hôn ấy cô còn chẳng nhớ. Nhưng cô nhớ nó rất ngọt ngào. Hắn đã từng chạm môi cô, trong xe ô tô, vào buổi trưa đầy ngượng ngùng, nhưng nó qua đi rất nhanh, cảm giác ấy tê rần nơi đầu môi, không thấy ngọt ngào, không thấy yêu thương. Bây giờ, Vũ Lục Hàn cảm nhận vị ngọt ấy đang truyền sang cô, cảm nhận vị tê tái chạy khắp cơ thể, không chỉ là trên môi. Hắn đã hôn cô. Rất chậm rãi, nhưng vô cùng say đắm. Cô như cảm thấy cả thế giới xung quanh đang bùng nổ, và tay cô đã vô thức tóm lấy vạt áo hắn. Hàm Vũ Phong trở nên tham lam, dường như lúc này, chính hắn cũng không muốn nghĩ gì nữa. Lý trí của hắn từng rất mạnh, cho đến khi bị cô gái này làm lu mờ. Mười năm trước, nụ hôn đầu tiên trong xe ô tô cũng không có gì ngoài sự ham muốn. Nhưng bây giờ, ngay lúc này, nụ hôn khiến cơ thể hắn ngây dại. Cô gái này như tiếp thêm ngọn lửa bùng phát trong từng thớ cơ của hắn, người hắn nóng rực, trái tim hắn đập mãnh liệt, không hề mệt mỏi. Hắn vòng tay qua eo cô, ôm ấy cơ thể bé nhỏ, dường như ham muốn hòa làm một với cô gái nhỏ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hắn đã ôm cô rất chặt, rất chặt. Vũ Lục Hàn vòng tay ôm lấy cổ hắn, cảm nhận hương thơm thanh mát đang ôm trọn lấy mình. Vũ Lục Hàn, cô đã lỡ đi quá xa mất rồi!