Edit: RossYou"re my starlightCậu định cất điện thoại vào túi, lại có một cuộc gọi tới. Đôi lông mày của thiếu niên liền nhíu chặt lại, lộ rõ vẻ cáu kỉnh, đang định trực tiếp treo, thì liếc phải cái tên Hạ Nham. Động tác tạm thời dừng lại một chút, đầu ngón tay khẽ chạm vào màn hình, kết nối. “Này, Kỳ ca,buổi sáng tốt lành nha!” cách màn hình liền có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của Hạ Nham. Kỳ Hạ không có hứng thú tán gẫu,lãnh đạm nói:”Có việc gì?” Hạ Nham đau lòng:”Này, này” Kỳ Hạ vô cảm:”Cúp máy. ” “Đừng, đừng, đừng có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với ngài đây!” Hạ Nham kịp thời ngăn lại,giọng điệu bỗng chốc trở nên nghiêm túc,”Hôm qua, tao cùng anh họ đi chơi,nhìn thấy em trai mày……à, nhìn thấy An Thần, thân thể hắn có vẻ phục hồi rất nhanh,khí sắc cũng khá tốt. ” Vốn nghĩ Hạ Nham sẽ nói chuyện liên quan tới cậu,không ngờ vòng tới vòng lui vẫn là An Thần,Kỳ Hạ”ừm”,cũng không còn thừa bao nhiêu kiên nhẫn. “Tao đang trong giờ học, cúp máy____” Hạ Nham đánh gãy lời cậu,”Tao chỉ muốn nói với mày, ngộ nhỡ mày không biết gì lại khó chịu,đúng rồi, còn thấy cả mẹ mày, tao cũng không nói gì cả,nói tóm lại mày ở chỗ đó học tập cho tốt là được rồi!” Lần này Kỳ Hạ không nói gì, trực tiếp cúp máy. Gió lạnh thổi tới làm rối tung mái tóc của cậu, nheo mắt,vừa định đưa tay lên vuốt mái tóc rũ xuống,nghiêng người liền bắt gặp một thân ảnh đi ra từ tòa nhà dạy học. Thiếu nữ mặc bộ đồng phục thể dục màu trắng sữa,giống như một bông hoa nhỏ chợt xuất hiện giữa bầu trời u ám. 10:30 là lúc mặt trời rực rỡ nhất. Cô đứng ở nơi có nhiều ánh sáng,cả người đều nhuộm một tầng hào quang. Mái tóc ngắn rối ban đầu giờ đây được buộc lên,một nửa búi lại thành quả bóng, nửa còn lại thả sau tai,lưa thưa trên cần cổ trắng như tuyết, có vài sợi rũ xuống xương quai xanh. Kiểu tóc này khiến vành tai của cô lộ ra,cổ thon gọn,khuôn mặt sạch sẽ thanh tú. Đồng thời đôi mắt lấp lánh bị mái che lấp giờ đây cũng lộ ra. Trong nháy mắt, còn rực rỡ hơn cả mặt trời. “Trời ơi, Chúc Nam Tinh bỏ mái ra còn xinh hơn nữa!” “Làn da trắng quá!” “Huhu trên Baidu nói không phải có tóc mái mới xinh đẹp sao,ai giải thích cho tôi tại sao Tinh Tinh bỏ mái ra còn lộng lẫy hơn cả lúc có mái thế này?” “Mặt nhỏ quá!” Chốc lát liền có rất nhiều tiếng thảo luận. Tôn Dương ngày thường thích bắt lấy Chúc Nam Tinh khen lấy khen để,lúc này hận không thể đem cô lên tới tận trời xanh:”Ngôi sao nhỏ! Cậu làm sao lại xinh đẹp như vậy! là Tiên nữ hạ phàm à!” Lý Hạo xúc động phụ họa:”Mắt tôi, về sau để tóc dài đi, tung bay tung bay. Chậc chậc” Mọi người thân nhau như gia đình,tuy Chúc Nam Tinh bình thường rất an tĩnh, nhưng cô cũng không có nhỏ nhen, mặc dù có rất nhiều người xung quanh, cô vẫn không hề sợ. Chu Thư Đồng nắm tay Chúc Nam Tinh cùng nhau đi tới bên cạnh Lý Hạo Tôn Dương. Chúc Nam Tinh nghiêng người sờ viên tròn tròn trên đỉnh đầu, mặt hơi nhíu lại, than thở:”Cột tóc thật phiền phức!” Tôn Dương đi tới:”Nhưng trông rất đẹp nha!” Chúc Nam Tinh chớp chớp mắt, “Thật sao?” Lý Hạo sợ Chúc Nam Tinh thấy phiền toái lại đem tóc đi cắt, vội vàng nói:”Đương nhiên! Nhất định!Khẳng định! Rất đẹp! cực kỳ cực kỳ đẹp!” Chúc Nam Tinh bị bọn họ nói cho ngây ngẩn cả người, cười khanh khách, mắt tròn cong lên,hàng mi đen dày quẹt một bóng nhẹ trên mí mắt, khiến đôi mắt càng trở nên linh hoạt. Cô đảo mắt,liền nhìn thấy Kỳ Hạ đang im lặng một góc. Chu Thư Đồng cũng để ý tới ánh mắt của cô,giơ tay gọi:”Kỳ ca, mau ra đậy tụ họp đi!” Tôn Dương có nhãn lực liền thấy:”Ở đâu ở đâu,chỗ này rộng như vậy có gì vui, chỗ Kỳ ca có thanh ngang, đi đi” Dứt lời,ba người cùng đi tới. Chúc Nam Tinh bắt gặp ánh mắt sâu thăm thẳm của Kỳ Hạ,bỗng nhiên toàn thân có chút không thoải mái. Gió nhẹ lướt qua khuôn mặt,không có tóc ngăn cản cảm xúc càng lộ rõ ràng. Đột nhiên không có cảm giác an toàn,giống như vô luận thế nào cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của Kỳ Hạ. Chúc Nam Tinh vô thức sờ tóc, nghĩ thầm hôm nào nên đi cắt tóc thôi, như vậy mới có thể che đậy đi cảm xúc. Giờ giải lao tiết thể dục vốn không quá dài,chưa được bao lâu thầy Liêu liền thông báo:”Tập hợp!” Chúc Nam Tinh nhớ tiết tiếp theo là Toán, tức khắc bữa trưa liền cảm thấy ăn không vô. Cô khẽ thở dài, Chu Thư Đồng nhất thời vui vẻ:”Cậu sắp xong rồi,giáo viên Toán còn chưa bước vào, đã vội than thở”. Từ khi lên cao trung, thi Toán chưa bao đạt điểm cao,trước kia ngẫu nhiên cô còn có thể chạm đến vạch tiêu chuẩn,sau khi lên cao trung, mọi thứ quá xa tầm với. Cô cũng không phải là không học,nhưng chính là học không vào,hiện tại nghe thấy hai chữ “Toán học” liền cảm thấy đau não. Cô xua tay, bộ dáng giống như từng trải:”Cậu không hiểu!” “Ừm, tôi không hiểu,không hiểu sao cậu học gấp đôi thời gian, mà điểm vẫn không cao hơn một nửa” Kỳ Hạ đi qua, tổng kết rất đúng trọng tâm. Chúc Nam Tinh: “……” Tôi không nghe, không nghe thấy gì hết,vương bát niệm kinh. Cô trừng to đôi mắt, bất mãn nhìn Kỳ Hạ. Kỳ Hạ đi tới bên cạnh cô một lúc,nhìn chằm chằm Chúc Nam Tinh hai ba giây,ngoắc ngoắc ngón tay, trầm giọng nói:”Lại đây. ” Chúc Nam Tinh: “?” Trung thực mà thò lại gần. Một giây tiếp theo, “quả bóng” trên đầu cô bị nắm lấy, Cô khẽ”A”, hai tay ôm lấy đầu “Cậu làm gì vậy?” “Muốn nắm một chút” trả lời đúng là hợp tình hợp lý quá. Dứt lời, thiếu niên chân dài bước đi,vậy mà đi rồi?!! Chúc Nam Tinh nhìn theo bóng người cao gầy kia,nghĩ thầm hôm nào nhất định phải cắt,bằng không sẽ lại giống hồi nhỏ mất! Sau khi xem toàn bộ quá trình, Tôn Dương im lặng cúi đầu, bịt tai lại, thầm lẩm bẩm: Tôi không nhìn thấy gì, tôi không biết gì cả, và tôi cũng không muốn nói cho người khác biết đại ca cùng “cục cưng” của lớp là…. . Giữa trưa tan học. Chu Thư Đồng vì có việc nên về sớm,Chúc Nam Tinh theo thói quen chậm chạp thu dọn đồ dùng, khi cô rời trường mọi người gần như đã về hết. Trước khi chuông tan học vang lên, Kỳ Hạ sớm giơ tay xin đi vệ sinh giờ đã hơn mười phút. Nhưng cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng đâu. Lại trốn học! Chúc Nam Tinh vừa đi vừa nghĩ tới kế hoạch cải tạo của mình, cho tới tận bây giờ, ngay cả bước đầu tiên cô vẫn chưa hoàn thành. Ai. Chúc Nam Tinh thở dài, cũng không biết Kỳ Hạ đã về nhà chưa. Đang ngơ ngẩn nhìn đi đâu đâu,trước mặt đột nhiên xuất hiện một người. Chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn người xa lạ trước mặt. “A là Chúc Nam Tinh sao?” người đàn ông cười đến khóe mắt đều nhăn, trong miệng ngâm điếu thuốc. Chúc Nam Tinh theo bản năng lùi về sau, kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Mặc dù cô không có thành kiến với mấy người côn đồ như vậy, nhưng ít nhiều cũng có chút sợ hãi. Nhất là bây giờ, cô chỉ có một mình. “Đúng vậy. ” Chúc Nam Tinh gật đầu. “Có tiện để lại thông tin liên lạc không?” Người đàn ông vẫn cười “Bạn anh thích em. Cuối tuần muốn rủ em đi chơi. Có thể tùy tiện xem phim, uống trà sữa”. Hắn dùng ngón tay hướng về phía xa,Chúc Nam Tinh nhìn lại, sững sờ. Có một bóng đen trong căng tin bên cạnh. Cậu ngồi trên ghế, hơi cúi người, khuỷu tay chống lên đầu gối, tay đang kẹp điếu thuốc. Tàn thuốc đỏ rực, đốt sáng lên đôi mắt thiếu niên. Là Kỳ Hạ. Đầu cậu hơi nghiêng, chăm chú nhìn về phía này. Mái tóc đen che khuất tầm nhìn của cậu một chút, trông có vẻ sâu thẳm khó đoán. Chúc Nam Tinh như đột nhiên có chỗ dựa,tiến lên một bước,lắc đầu chỉ vào Kỳ Hạ”Tôi không có điện thoại, tôi và anh trai dùng chung một cái. ” Người nọ quay đầu nhìn lại, có chút không thể ngờ được:”Ai là anh trai em?” Chúc Nam Tinh cắn cắn môi,giả vờ bình tĩnh:”Là Kỳ Hạ” Trong khoảng thời gian này, cái tên Kỳ Hạ ở trường đã vang danh khắp phía,Chúc Nam Tinh nghĩ rằng mấy tên côn đồ này ắt hẳn phải biết. Thậm chí còn có chút kiêng kị cậu. Cho nên khi người này nghe thấy lời Chúc Nam Tinh nói,cho dù là không tin cũng không dám không tin chút nào. Hắn do dự một chút,đi tới chỗ Kỳ Hạ, hai người cũng không biết nói gì,Chúc Nam Tinh còn thấy người nọ đưa Kỳ Hạ một điếu thuốc. Kỳ Hạ không tiếp, trầm mặc mấy giây, đứng dậy đi tới. Chân cậu dài, bước đi lớn,từng bước từng bước tới gần Chúc Nam Tinh Làm cô cảm thấy một loại áp bức đến ngột ngạt. Cậu cúi đầu, cụp mắt xuống,khóe môi cong lên cười khẽ. Cậu nhấc chân đá đá vào đầu mũi giày của cô:”Kêu một tiếng coi!” Chúc Nam Tinh ngẩng đầu, lông mi run run:”Kêu cái gì?” “Không phải nói tôi là anh trai của cậu sao?”Kỳ Hạ cười, “Kêu một tiếng Anh cho tôi nghe xem nào!”.