Anh, ngã rẽ của hạnh phúc!!
Chương 1
Anh\_ Trần Mạc Kiên, trai trưởng nhà họ Trần. Tính tình khá bốc đồng, khó chịu và lạnh nhạt.
Cô\_ Tiểu Nhiên Nhiên, thân thế không quá nổi trội thuộc tầm trung, vừa xinh đẹp lại vừa hòa đồng.
Tiếng chuông trường vang lên, Mạc Kiên cực soái trong bộ đồng phục nam sinh, ánh mắt sắc lạnh tự tin bước vào cổng trường. Chỉ tiếc là anh chẳng thể vào khi trước mặt anh, một cô gái với tấm băng sao đỏ trên tay, gương mặt không mấy hòa nhã nhìn anh
\-Mạc Kiên, 12a5!!
Vừa nói cô vừa ghi chép vào cuốn sổ của mình khiến Mạc Kiên nhăn mày
\-Xong chưa? Xong rồi thì né ra cho tôi đi!!
\-Ừa, mời vào!! Lần này tôi tha cho cậu không có lần sau đâu!!
Mạc Kiên nhếch môi một chút nhìn cô
\-Tôi mới không cần cậu tha cho tôi, Tiểu Nhiên Nhiên...có phải hay không cậu đang u mê nhan sắc của tôi?
Nhiên Nhiên đứng ngơ ra đó nhìn anh một chút rồi đưa tay lên vuốt vuốt ngực mình, ọe lên một cái nhìn anh khinh bỉ
\-Tôi là sợ thành tích lớp đi xuống, cậu bình thường không ngắm mình trong gương sao? Rất tệ đó!!
Anh khẽ nhếch môi nhìn cô gái trước mặt, liếc mắt về phía cửa, một cô gái đang lén lút vào trường vì sợ bị ghi sổ. Tay anh đưa lên búng một cái cô gái liền ngơ ngác tiến lại
\-Mạc Kiên...cậu gọi tớ sao...
\-Tôi hỏi cậu, tôi thế nào??
\-Aaa cậu cực đẹp trai đó, nhà giàu lại còn học giỏi. Cậu chính là cực phẩm!!
Đáy mắt cô gái đã nở rộ trái tim, Nhiên Nhiên chép môi liếc nhìn chỗ khác. Mạc Kiên gật gật đầu, khóe môi nhếch lên
\-Cậu tên gì, lớp mấy?
\-Phương Anh, 12a1
Mạc Kiên nhướn vai ra ý đã hiểu khiến cô gái đỏ mặt chạy vào lớp vì ngỡ rằng được anh để ý. Ngược lại, anh khá lạnh nhạt nhìn Nhiên Nhiên
\-Nghe tên, nghe lớp rồi đó!!
Nhiên Nhiên tự biết khắc ghi vào trong sổ của mình. Mạc Kiên cho tay vào túi tiến lại gần phía cô khiến cô lùi lại
\-Làm gì?
\-Ban nãy cậu nghe cả chứ?
Nhiên Nhiên lập tức hiểu ý anh, ánh mắt chao đảo cũng nụ cười khinh miệt nhìn anh, tay cô vươn ra nắm lấy cà vạt anh kéo anh lại gần mình, ghé qua tai anh với giọng khinh bỉ
\-Cậu có thể là gu của bất kì ai nhưng tuyệt đối chẳng phải là tôi!!
Tiếng chuông thứ hai vang lên, Nhiên Nhiên vui vẻ bước vào lớp khiến Mạc Kiên vẫn mặt ngơ ở đấy. Qua vài giây mới định hình lại mọi thứ mà xách balo đi theo cô trở về lớp.
Nhiên Nhiên đặt cuốn sổ lên bàn, hếch mặt ra ý cho anh vào trong. Mạc Kiên bước qua liền liếc một cái một cái mới chịu yên vị ở chỗ mình. Tiếng guốc lạch cạch vang lên, giáo viên Ngữ Văn tiến vào khiến cả lớp ngao ngán. Nhiên Nhiên chớp chớp mắt nhìn cô rồi nhìn Mạc Kiên
\-Cậu còn không mau hô lớp nghiêm!!
\-Tại sao?
\-Này, cậu là lớp trưởng đấy!!
Mạc Kiên vẫn chẳng thèm ngó ngàng tới khiến cô muốn bốc hỏa. Đành bật dây hô lớp nghiêm nếu không sẽ tuột thành tích lớp mất. Anh nhìn cô môi khẽ nhếch lên
\-Xem ra cậu cũng rất có tố chất làm lớp trưởng. Hay tôi nhường cho cậu?
\-Tôi mới không cần!!
Cả hai chí chóe nhau mà không nhìn đến khuôn mặt bắn ra lửa kia trên bục giảng. Giọng có chút nghiêm nghị vang lên khiến cả cô và anh thóp tim
\-Mạc Kiên, Nhiên Nhiên lên đây trả bài cho tôi!!
Mặt Nhiên Nhiên đã tái nhợt, nhìn qua anh khó chịu
\-Là cậu hại tôi đó!!
\-Tôi hại cậu khi nào? Tôi mượn cậu nói chuyện với tôi chắc!!
\-Yaaa tôi chưa có học bài đâu!!
Mạc Kiên nhìn cô im lặng rồi bình thản bước lên bục giảng. Nhiên Nhiên cũng lê bước theo sau, mặt cúi gằm xuống đất. Giọng nghiêm nghị lại có chút điệu vang lên một lần nữa
\-Nhiên Nhiên, em trả bài trước đi!!
\-Em...dạ...em...
Mạc Kiên từ phía sau đã vẽ vẽ gì đó lên lưng cô. Nhiên Nhiên như hiểu ý liền gật gù
\-Dạ thưa cô...à...bài thơ sóng của tác giả Hồ Quỳnh Hương với...
\-Em nói gì cơ?
Mạc Kiên thở dài phía sau, tay đưa lên khẽ nguệch ngoặc hai chữ Xuân Quỳnh, có vẻ như lúc nãy cô đã cảm nhận được chữ Quỳnh rồi thì phải. Nhiên Nhiên nhắm mắt lại cố cảm nhận ở phía lưng mình
\-Aaa...là Xuân Quỳnh...bài thơ với...với...với hai hình tượng....
Cô đang cảm nhận cái vòng tròn bên trong có dấu chấm kia là ý gì. Tiếng thở dài vang lên trước khi cô kịp hiểu ra
\-Em chưa học bài?
\-Dạ...dạ...dạ...
\-Nói!!
\-Dạ vâng thưa cô!!
\-Ra ngoài!!
Nhiên Nhiên cúi mặt bước ra ngoài, cô không phải là không học giỏi. Nhưng với môn văn cô thật sự rất lười học, bài nào bài nấy trên dưới chục trang nó khiến cô khó có thể nhồi nhét hết vào đầu. Vừa đi cô vừa lẩm bẩm trách mình làm ảnh hưởng tới lớp.
Về phía Mạc Kiên, anh chỉ đảo mắt nhìn theo Nhiên Nhiên rồi bước lên một bước đứng ở vị trí ban nãy của Nhiên Nhiên
\-Em xin lỗi, em chưa học bài!!
\-Cái gì vậy Mạc Kiên, hôm nay em cũng không học bài sao? Em là kì vọng của cô đấy em biết không? Thật là...
\-Em xin lỗi!!
\-Ra ngoài đi!!
Anh khẽ cúi đầu bước ra ngoài cửa đứng cạnh cô. Nhiên Nhiên thấy anh liền trợn tròn mắt
\-Không phải cậu học rồi sao?
\-Ừm, nhưng cô bực cậu nên không cho tôi trả bài lập tức đuổi ra ngoài đây!!
\-...xin lỗi...
\-Ban nãy cái vòng tròn cùng dấu chấm kia là trung tâm, cậu đúng là đồ ngốc!!
\-Này, tôi sao hiểu được ý cậu chứ, đừng có mà vô lí!!
\-...
Cả hai im lặng một chút. Tiếng guốc lạch cạch vang lên, cô chớp chớp mắt nhìn anh ám hiệu sự sát khí
\-Hai em mau xuống sân chạy 2 vòng cho tôi!!
Nhiên Nhiên vâng dạ lụi cụi bước xuống sân, Mạc Kiên khẽ cười đi theo sau. Quay qua quay lại anh đã hết một vòng mà cô chỉ mới được một nửa. Đi ngang anh còn cố ý trêu chọc cô khiến cô muốn nổi đóa.
Xong hai vòng, Nhiên Nhiên cúi người ôm bụng thở dốc. Sự lạnh lạnh từ má truyền tới khiến cô khẽ rùng mình. Mạc Kiên đưa nước trước mặt cô
\-Uống đi rồi lên lớp!!
Dứt câu liền quay lưng đi để Nhiên Nhiên một mình ở đấy. Cô chề môi nhìn bóng lưng anh, đưa tay mở chai nước tu một hơi lớn.
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
53 chương
10 chương
10 chương
24 chương
13 chương
20 chương