Bờ mông ngạo nghễ vểnh lên Mỗi vùng khí hậu nuôi dưỡng ra một kiểu người, Lâm Ngữ Kinh giờ này phút này, cảm thấy người ở vùng này thật sự hiếm thấy quá rồi, đây phải là dạng khí hậu gì mới có thể dưỡng thành người như vậy? Cô vốn cho là, chuyện khó xử nhất lúc nhập học là tự giới thiệu, kết quả Lưu Phúc Giang dùng hành động thực tế nói cho cô biết, không đâu, tôi còn có thể làm cho em lúng túng hơn. Cho em giới thiệu bạn ngồi cùng bàn lần đầu tiên gặp mặt, hắc hắc, xem tôi cơ trí chưa kìa? Lâm Ngữ Kinh phải kiềm chế rất lâu, mới ngăn được tâm hồn thiếu nữ bất lương sắp quên từ lâu bắt đầu rục rịch nổi dậy. Đặt vào quá khứ, thời điểm cô còn non trẻ, lúc này có lẽ đã bỏ gánh không làm. Nhưng lúc này dù sao cũng không phải là quá khứ. Không ai có thể một mực nghĩ về quá khứ, một mực sống trong quá khứ. Cô hít một hơi thật sâu, bắt đầu nhớ lại người tên Thẩm Quyện này. Lần thứ nhất nhìn thấy cậu ta là lúc nào nhỉ? Ba ngày trước. Thiếu niên đầu trùm cái thảm, nằm trên ghế sô pha ngủ đến mơ mơ màng màng. Chân dài, bờ mông ngạo nghễ vểnh lên, hướng giới tính còn đang làm người ta nghi vấn. Hết rồi. Khẳng định không thể nói như vậy. Thế là Lâm Ngữ Kinh, người vừa quyết định từ hôm nay trở đi, cô sẽ trở thành một người bình thường, một nữ sinh cấp 3, chuyển đến trường học mới, mới ngày đầu tiên khai giảng, tổ chức phía trên đã phân ngay cho cô một giáo thảo* cấp bậc đại soái uy bức làm bạn cùng bàn. (*) Người đẹp trai nhất trường. A, đây thật là khiến người ta hưng phấn. Lâm Ngữ Kinh mặt không biểu cảm nghĩ. Lần này Lưu Phúc Giang có ý để mọi người trực tiếp tự giới thiệu nhằm tăng thêm ấn tượng đầu tiên với bạn ngồi cùng bàn, tuy nhiên vì Lâm Ngữ Kinh là học sinh chuyển trường, cô vừa đứng phía trước tự giới thiệu rồi, nên ông liền thêm một hạng mục, giới thiệu bạn ngồi cùng bàn mà cô không biết rõ, lão đại thanh danh vang dội giáo phách* giáo thảo. (*) Bá chủ trong trường Trên bục giảng, Lưu Phúc Giang nhấc tay một cái: &quot;Tốt, ba phút qua rồi, chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh bạn học Lâm Ngữ Kinh.&quot; Bộp bộp bộp bộp bộp, dưới lớp vang lên một loạt tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Lâm Ngữ Kinh đứng lên, xoay đầu nhìn thoáng qua, Thẩm Quyện rốt cuộc đã thay đổi tư thế, thẳng lên dựa vào tường nhìn cô. Thấy cô quay đầu, đại khái tưởng rằng đang đợi bạn cùng bàn là cậu ta cổ vũ ủng hộ, do dự hai giây, Thẩm Quyện nâng hai móng vuốt thon dài của cậu lên, cũng lười biếng vỗ theo hai cái. Vô cùng cho cô mặt mũi. Lâm Ngữ Kinh: &quot;...&quot; Tôi cám ơn cậu nhá. Cô đi đến trước bục giảng, dưới lớp hoàn toàn yên tĩnh, nhìn ánh mắt của cô thậm chí có điểm đau thương, thật giống như sau khi cô nói xong xuống khỏi bục, Thẩm Quyện sẽ rút trong hộc bàn ra một thanh đại dao thái đem cô xắt thành từng miếng. Lâm Ngữ Kinh trầm mặc vài giây, mở miệng: &quot;Bạn ngồi cùng bàn của tôi —— &quot; Cô suy nghĩ một chút: &quot;—— rất ham học tập, một ngày trước khai giảng vì bổ sung bài tập mà không chỉ thức cả đêm dẫn đến đi trễ, lại còn bị cảm nặng.&quot; Một mảnh yên tĩnh, trong lớp chỉ còn âm thanh hô hấp. &quot;Xong bài tập còn quên đem theo.&quot; Lâm Ngữ Kinh cuối cùng vẫn không nhịn được bổ sung. &quot;...&quot; Một mảnh tĩnh mịch, lúc này ngay cả tiếng hô hấp cũng không có. Trà hoa cúc biểu lộ vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ cùng kính nể, nhìn cô như nhìn một dũng sĩ lưng đeo thuốc nổ, chuẩn bị đi phá lô-cốt. Lúc này không ai dám vỗ tay nữa rồi, đều sợ không cẩn thận đâm chọt trúng chỗ nào đó mà đối nghịch với lão đại. Lâm Ngữ Kinh vô cùng bình tĩnh đi xuống dưới trong ánh mắt khâm phục của mọi người. Thứ hai vốn là Thẩm Quyện, kết quả Lâm Ngữ Kinh vừa ngồi xuống, có một giáo viên gõ cửa phòng học, Lưu Phúc Giang đi ra ngoài nói chuyện với cô ấy hai phút. Đợi đến khi trở lại: &quot;Tiếp theo là ai?&quot; Không ai cử động, cũng không ai nói chuyện, tầm mắt mọi người đều đã rơi vào người Thẩm Quyện. Thẩm Quyện cụp mí mắt, bình thản lại lười nhác ngáp một cái: &quot;Em vừa nói xong rồi.&quot; Nói rồi, cậu nghiêng đầu, ánh mắt xéo qua liếc Trà hoa cúc ngồi phía sau một cái. Trà hoa cúc nhanh chóng hiểu ngầm, vẻ mặt mang nặng trọng trách đứng lên: &quot;Thầy giáo, đến em.&quot; Vạn sự khởi đầu nan, Lâm Ngữ Kinh mở đầu xong, tất cả mọi người phía sau trôi chảy không ít, đợi mọi người trong lớp trải qua trăm nghìn đắng cay giới thiệu xong mình và bạn cùng bàn, hai tiết buổi sáng cũng qua đi, chuông tan học vang một tiếng, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, như ong vỡ tổ chạy ra khỏi phòng học. Lúc hoạt động giới thiệu bạn cùng bàn tiến hành được một nửa, Thẩm Quyện cũng đã gục xuống bắt đầu ngủ, khi tan học Lưu Phúc Giang tới đây nhắc nhở Lâm Ngữ Kinh nói cô đừng quên đến tòa nhà nghệ - thể lĩnh đồng phục, lại sợ cô tìm không ra, tiện tay túm lấy Trà hoa cúc đang định chạy ra ngoài, sai cậu ta đi cùng, thuận tiện giới thiệu sơ môi trường và cơ sở của Bát Trung. Trà hoa cúc tên Lý Lâm, con người thật ra rất tốt, chỉ là nói... quá nhiều. Bát Trung quả thực rất lớn, xanh hoá rất tốt, bên trái cổng chính còn có hồ nước riêng. Lý Lâm trước tiên mang cô đến thư viện dạo qua một vòng, thư viện hai tầng, số lượng sách lưu trữ rất lớn, tầng một là phòng mượn đọc và phòng tự học, trên cửa chính thẳng đứng đặt khối đá tự nhiên cực lớn, trên bề mặt có khắc tám chữ to bằng bút lông đen &quot;Đôn phẩm lệ học, hoằng nghị trí viễn&quot; *. (*) Thành tâm cố gắng học tập, ý chí sắt đá vững vàng. Ra khỏi thư viện đi tới phía trước là nhà ăn, so với thư viện, Lý Lâm rõ ràng quen thuộc với nhà ăn hơn một chút, lúc này còn là buổi sáng, trong phòng ăn không có người nào, Lý Lâm đưa cô tạt vào bên trong: &quot;Bên này là nhà ăn, tầng một đều như thế này, kỳ thực tôi cảm thấy mùi vị đồ ăn đã bị cháy sạch rồi, có điều cũng không có quá nhiều người ăn, chỉ có hồi lớp mười mới nhập học bị nhà trường lừa đến đây thôi, sau này mọi người đều ra ngoài ăn cả.&quot; Hai người từ nhà ăn đi đến tòa nhà nghệ - thể, băng qua một khu xanh hoá lớn cùng sân bóng rổ, có ba sân bóng rổ ngoài trời nối tiếp nhau, mỗi sân đều có nam sinh đang chơi bóng, phía sau khung đỡ rổ bóng* và hai bên sân bóng có vài đám con gái ngồi đó, có người đang nhìn, có người chỉ tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm. (*) Kiểu như thế này: <img data-original-width=852 data-original-height=835 src="https://em.wattpad.com/08cc8f3af58fde1832b4973d0a46eb6a8905b8c8/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f636c4867677138304e512d394c413d3d2d3636333034353234382e3135366638373836646231366537646139373339343532333635382e6a7067" data-pagespeed-url-hash=1668952132 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Đồng phục Bát Trung là áo khoác thể thao cùng quần thể thao, mùa hạ thì đổi thành áo tay lở, nữ sinh cũng đều mặc quần dài đồng phục, phóng mắt nhìn khắp sân trường toàn bộ đều là áo trắng quần đen. Lâm Ngữ Kinh không có đồng phục, tuy rằng cũng là trên trắng dưới đen, nhưng phía dưới váy xếp li là một đôi chân thon dài thẳng tắp, vóc dáng thoạt nhìn gần một mét bảy, vẫn như cũ cực kì bắt mắt. Hơn nữa là, cô lớn lên nhìn cũng rất bắt mắt. Mấy nam sinh cầm bóng nhìn qua bên này, huýt sáo hai tiếng. Lâm Ngữ Kinh lười để ý đến, Lý Lâm xoay đầu liếc nhìn qua, &quot;Bà mẹ nó&quot; một tiếng, quay đầu nhỏ giọng nói: &quot;Bạn học mới, ngồi cùng bàn của cậu kìa.&quot; Lâm Ngữ Kinh ngừng một lúc, quay đầu lại. Thẩm Quyện ngồi dưới một khung đỡ rổ lưới, đĩnh đạc mà giương chân, cánh tay khoác trên đầu gối, trong tay cầm chai nước khoáng. Cậu hẳn là vừa xuống không bao lâu, ánh mắt nhìn còn chưa tập trung, mang theo cảm giác nhập nhèm lúc mới tỉnh ngủ. Bên cạnh có một nam sinh ngồi trên quả bóng rổ, mắt nhìn Lâm Ngữ Kinh, nói gì đó với cậu. Thẩm Quyện giương mắt, liếc nhìn về hướng bên này của cô. Đối mặt 1.5 giây, Lâm Ngữ Kinh xoay đầu tiếp tục đi lên phía trước: &quot;Đi thôi, tòa nhà nghệ - thể có xa không?&quot; Lý Lâm tỏ vẻ kinh thán cùng kính sợ đối với sự bình tĩnh của cô, hấp tấp đi theo cô: &quot;Bạn học mới, tôi phát hiện cậu thật sự rất trâu bò nha, cậu có biết bạn cùng bàn của cậu là ai không?&quot; Lâm Ngữ Kinh rất nghiêm túc trả lời câu: &quot;Thẩm Quyện.&quot; &quot;Ài, không phải, cậu biết Thẩm Quyện là ai không?&quot; &quot;Không biết.&quot; Lâm Ngữ Kinh đã nhìn ra ham muốn dốc bầu tâm sự của cậu ta, rất phối hợp nói, &quot;Giáo thảo?&quot; Lý Lâm gật gật đầu: &quot;À —— phải đấy.&quot; Lại lắc đầu: &quot;Có điều không được đầy đủ lắm.&quot; Hai người lúc này đã ra khỏi sân bóng rổ, Lý Lâm quay đầu nhìn lướt qua, nói: &quot;Đám vừa nãy chơi bóng bên kia á, lớp mười hai đấy.&quot; &quot;À.&quot; Lâm Ngữ Kinh gật gật đầu. Lý Lâm: &quot;Trước kia là bạn cùng lớp với Thẩm Quyện.&quot; Lâm Ngữ Kinh ngừng lại một lát, giương mắt lên: &quot;Trước kia?&quot; &quot;Đúng, đáng nhẽ hiện tại cậu ta cũng là lớp mười hai rồi, &quot; Lý Lâm thấp giọng nói, &quot;Thẩm Quyện lúc học mười một từng gây chuyện, thiếu chút nữa đem bạn cùng bàn của cậu ta đánh đến chết rồi, lúc mang ra cả người toàn là máu đấy, rất nhiều bạn học đều nhìn thấy, nghe nói ánh mắt với tinh thần của cậu ta lúc đó, cực kì khinh khủng luôn á.&quot; &quot;Ồ, vậy sao, &quot; Lâm Ngữ Kinh nhớ tới bộ dạng của thiếu niên lúc đánh nhau, thuận miệng hỏi một câu, &quot;Vì sao thế?&quot; &quot;Tôi cũng không biết vì sao, không có mấy người biết rõ nguyên nhân đâu, quan hệ tốt với cậu ta cũng không ai dám đến hỏi mà, dù sao sau đó cậu ta liền không tới nữa, tôi tưởng cậu ta đã bị đuổi học hay chuyển trường gì đấy rồi, kết quả không nghĩ tới chỉ nghỉ học một năm, còn cùng một lớp với tôi, còn ngồi đằng trước tôi, tôi nói xấu cậu ta còn bị cậu ta mẹ nó nghe thấy toàn bộ, &quot; Lý Lâm vẻ mặt tâm như tro tàn, &quot;Bạn học mới, cậu cảm thấy tôi còn có thể sống qua đoan ngọ hay không?&quot; &quot;...&quot; Lâm Ngữ Kinh đặc biệt nghiêm túc uốn nắn cậu ta: &quot;Tiết Đoan Ngọ là vào tháng năm, gần đây nhất chính là Trung thu.&quot; Lý Lâm: &quot;... À.&quot; * Sân bóng rổ, Hà Tùng Nam nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Ngữ Kinh, &quot;Đệt&quot; một tiếng: &quot;Xem ra giá trị nhan sắc của tiểu học muội lớp mười năm nay dễ gây đánh nhau lắm nha, loại này có thể gây ra ba vạn đợt sóng đấy.&quot; Thẩm Quyện không buồn phản ứng với hắn, vặn mở chai nước tự mình uống, cổ họng kéo dài, yết hầu chuyển động. &quot;Cậu thấy ánh mắt em ấy lúc vừa quay đầu không? Như một nữ vương, cả người đều bày ra một cỗ khí chất &quot;Mày tính là cái rắm ấy&quot;.&quot; Hà Tùng Nam nói rất hăng hái, suy nghĩ một chút lại kịp phản ứng, &quot;Không đúng, lớp mười lúc này không phải còn huấn luyện quân sự sao, đó là lớp mười một hay lớp mười hai? Làm sao có chuyện tôi đã thấy mà không có ấn tượng.&quot; Thẩm Quyện chậm rãi vặn cái nắp chai, tiện tay quăng ra góc, chai nước khoáng bay một vòng trên không trung, vang một tiếng nhỏ, chuẩn xác tuyệt đối rơi vào thùng rác: &quot;Lớp mười một đấy.&quot; &quot;Chuyển trường tới đây?&quot; &quot;Ừ.&quot; &quot;Bảo sao tôi chưa từng thấy, &quot; Hà Tùng Nam vỗ tay đôm đốp, &quot;Nguồn tin của cậu vẫn như cũ thập phần nhanh nhẹn nha, mới trở về ngay cả em gái xinh đẹp học khối nào cũng biết rồi, vậy học lớp nào cậu biết không?&quot; &quot;Biết, lớp 10 đấy, bạn cùng bàn của tôi.&quot; Hà Tùng Nam bình tĩnh, dùng năm giây tiêu hóa tin tức này: &quot;Bạn cùng bàn mới của cậu?&quot; &quot;Ờ.&quot; Thẩm Quyện ngửa người ra sau. &quot;Tôi fuck, cậu bị giáng cấp vậy mà vẫn rất hạnh phúc nha, &quot; Hà Tùng Nam nhìn Lâm Ngữ Kinh đã đi xa, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ, &quot;Bạn cùng bàn này của cậu có chút thú vị đó, cái chân này, ngắm cả năm nha Quyện gia.&quot; Thẩm Quyện nhìn hắn một cái. Hà Tùng Nam vẫn còn duỗi dài cổ ngó, tiện thể đưa tay ra trước phụ họa: &quot;Cậu xem kìa, phần giữa váy và tất quá gối ấy, cái chỗ đấy, cậu biết gọi là gì không —— đấy gọi là khu vực cấm kị.&quot; Thẩm Quyện bình tĩnh mà gọi hắn một tiếng: &quot;Hà Tùng Nam.&quot; &quot;Hửm?&quot; Hà Tùng Nam đáp, không quay đầu lại, tầm mắt vẫn còn lưu luyến trên khu vực cấm kị đang đi xa dần, ánh mắt dính như keo. Thẩm Quyện nhấc chân, giẫm lên quả bóng rổ đang đỡ mông hắn, đá tới một phát. Bóng rổ văng thật xa ra ngoài, mông Hà Tùng Nam liền đáp xuống đất, hắn rên ra một tiếng &quot;Oái&quot;, rốt cuộc đã chịu quay đầu, kêu thảm: &quot;Quyện gia! Ngài làm cái khỉ gì vậy!!!&quot; Thẩm Quyện nhìn hắn: &quot;Đó là bạn cùng bàn của tôi.&quot; &quot;Con mẹ nó chứ ai chả biết bạn cùng bàn của cậu, &quot; Hà Tùng Nam xoa mông đứng dậy, đau đến nhe răng nhếch miệng, &quot;Không đúng, vậy thì sao?&quot; &quot;Không phải bạn cùng bàn của cậu.&quot; Thẩm Quyện nói. Hết chương 7. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Quyện gia: Trong lòng cậu có thể nín nhịn một chút không? Là bạn cùng bàn của cậu hay sao mà cậu nhìn?