Hướng mặt qua bạn cùng bàn của em Khách quan mà nói, Bát Trung ở thành phố A tuy rằng không phải là trường học tốt nhất gì, nhưng cũng coi như nằm trên cái đuôi của tuyến trọng điểm, cũng thuộc về hàng ngũ trường học mà mỗi năm có rất nhiều cha mẹ học sinh ra sức vung tiền nhét con mình vào. Hơn nữa cái trường này vô cùng có tiền, số lượng sách cất trữ trong thư viện nhiều kinh khủng, ký túc xá học sinh được xây như kiểu khách sạn cao cấp, tầng cao nhất của nhà ăn thế mà còn có món Ý, tuy rằng cơ bản chẳng có ma nào đi, so với nhà hàng cao cấp thì mọi người lại càng thích ra ngoài trường ăn mì Bản* với lẩu cay hơn. (*) 板面: Tên dịch từ tiếng anh là Banmian: một loại mì phổ biến ở Trung Quốc. Khu vực bên trong lại còn chiếm diện tích kinh người, tỉ lệ học lên còn vượt hơn phân nửa. Lưu Phúc Giang quả thật có vốn liếng để tự hào, trường học của chúng ta lớn đúng hông! Trường học của chúng ta Còn! Có! Tiền! Mà việc cấp độ nhân vật phong vân như Thẩm đại gia đây học trong trường nổi danh kiểu này, Lâm Ngữ Kinh cũng đã sớm dự đoán được, dù sao trong thời kì thanh xuân xáo động, vẫn hay mọc ra một khuôn mặt giang hồ ca như vậy. Vấn đề nằm ở chỗ, thành phố A có nhiều trường cấp ba như vậy, cậu ta hà cớ gì lại học ở Bát Trung, lại còn ở lớp 10 cao nhị nổi danh nữa chứ. Có vài thời điểm Lâm Ngữ Kinh cảm thấy kì quái đến khó tin, cô với Thẩm Quyện quả thật có thể xem là hữu duyên, cô đến cái thành phố này được một tuần, gặp người này ba lần, so với số lần gặp người anh trai ở chung một nhà với cô kia còn nhiều hơn. Lúc cô nhìn thấy cậu, Thẩm Quyện cũng nhìn thấy cô. Thiếu niên thoạt nhìn không có phản ứng gì quá lớn, chỉ hơi chau mày rồi hạ mày, lại khôi phục bộ dạng hờ hững uể oải vô cùng đặc trưng của cậu, mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào cô. Một. Hai. Ba. Bốn. Năm. Nhìn năm giây, Thẩm Quyện ban cho cô một cái ngáp thật to. Lâm Ngữ Kinh: "..." Chẳng nhẽ tôi nhìn cực kì thôi miên hay sao hả? Cô đảo mắt nghiêng đầu, quyết định làm lơ phần duyên phận tuyệt vời không tả nổi này. Lưu Phúc Giang lúc trước dạy lớp mười hai ở tòa nhà phía bắc bên kia, mỗi ngày ru rú trong nhà, trừ chuyện giáo án với lên lớp ra thì cái gì cũng không quan tâm, càng không hiểu được những tiểu thiếu niên thời nay cả ngày ở trong trường đánh đánh giết giết này. Ông không biết Thẩm Quyện, chỉ nhìn thấy thằng nhóc mặc đồng phục chỉnh tề, nói chuyện thong thả ung dung, còn rất khiến người khác ưa thích. Lớn lên cũng tốt, cao gầy, lúc buông thỏng tay đứng ở đằng kia trông có điểm lười, nhưng lưng lại rất giống thân cây trúc, thẳng tắp, trông như một tiểu nam tử hán. Chỉ là không mang cặp sách. Hả? Không mang cặp sách sao? Lưu Phúc Giang nói: "Đến trễ à, ngày đầu tiên khai giảng, muộn hai phút thì muộn hai phút, không sao đâu." Thẩm Quyện khom người chào: "Cảm ơn thầy." Lưu Phúc Giang hòa ái nhìn cậu: "Vậy bài tập của em đâu?" "..." Thẩm Quyện trầm mặc hai giây: "Em quên đem theo." Lưu Phúc Giang: "..." Mọi người: "..." Lâm Ngữ Kinh: "..." Huynh đệ, lời này của cậu nói ra làm người ta không biết phải dùng cách nào để tiếp lời cậu đâu đó biết không. Bổ sung bài tập suốt một đêm nói quên mang liền quên mang, cậu cũng quá chân thật rồi. Lâm Ngữ Kinh cũng không biết nên bày ra biểu cảm nào cho tốt, cái này nếu đổi thành chủ nhiệm lớp tính khí nóng nảy của cô lúc ở Phụ Trung, thì hai người hẳn là đã đánh nhau rồi. Cũng may Lưu Phúc Giang là một người tính tình Phật gia, hơn nữa còn vô cùng vui vẻ tin tưởng học sinh, nói em ngày mai nhớ mang đến rồi bảo cậu tự tìm chỗ ngồi ngồi đi, Thẩm Quyện đi vào phòng học đứng trước bục giảng, quét mắt một vòng tìm kiếm chỗ trống. Lớp mười một phân ban tự nhiên xã hội, các lớp đều được chia lại một lần nữa, vì vậy hiện tại bạn học mỗi lớp cơ bản đều là một nửa của một nửa, có chút quen thuộc có chút lạ lẫm, chỗ ngồi cũng là tới trước ngồi trước, tùy tiện hỗn loạn, hai người một bàn, chiếu theo hàng dọc chia làm bốn tổ mỗi tổ sáu hàng, một lớp bốn mươi tám người. Thẩm Quyện là người đến cuối cùng, phần lớn vị trí cuối cùng bên cạnh cửa sổ đều đã bị chiếm hết, ngay phía trước bục giảng là học sinh tốt nhiệt tình yêu học tập, chỉ còn hàng đầu tiên thừa lại một vị trí sát tường, bên cạnh đó cách lối đi nhỏ còn một chỗ nữa. Thẩm Quyện chọn lấy chỗ sát tường kia, cúi đầu đi tới nhìn nam sinh ngồi bên ngoài, thanh âm rất bình tĩnh, vô cùng có lễ độ: "Nhường một chút, cám ơn." Từ sau khi Thẩm Quyện đi vào, đám người lớp 10 vừa nãy còn khí thế ngất trời chợt như một lũ gà con bị bóp nghẹt họng, nửa điểm thanh âm cũng không có. Lúc này mọi người đều đang hướng mắt nhìn theo, yên tĩnh chăm chú nhìn nghi thức nhập tọa của lão đại, ngay cả Lưu Phúc Giang cũng bị bầu không khí này lây nhiễm, không nói lời nào, cũng không kể tiếp những chuyện làm người ta hoài niệm trong cuộc đời dạy học nữa, cùng nhìn theo một lúc. Lâm Ngữ Kinh cũng không biết đây rốt cuộc có gì hay mà nhìn, nhưng nếu tất cả mọi người đều nhìn, thôi thì cô cũng nhìn đi. Sau đó, cô liền nhìn thấy người nam sinh ngồi bên ngoài kia, dưới cái nhìn chằm chằm của Thẩm Quyện và tất cả mọi người, há miệng run rẩy móc cặp sách ra từ hộc bàn, cầm bình nước nhỏ trên bàn lên, đứng dậy đi đến bàn bên cạnh ngồi xuống vị trí cách lối đi nhỏ. Lâm Ngữ Kinh:? Lâm Ngữ Kinh thử nhớ lại một lát, ban nãy Thẩm Quyện đúng là nói "Nhường một chút, cám ơn." chứ đâu phải "Cút ra, cám ơn." nhỉ. Cho nên mới nói Thẩm Quyện này ở Bát Trung rốt cuộc là có cái dạng truyền kỳ gì, mà làm cho người ta sợ đến như vậy, đến dũng khí ngồi cùng bàn với cậu ta cũng không có? Thẩm Quyện trái lại không có phản ứng gì, rất bình tĩnh đi vào, ngồi xuống vị trí sát tường ở hàng đầu tiên. Nguyên cả lớp, đại khái chỉ có một mình Lưu Phúc Giang không cảm thấy khác thường, ông phi thường hài lòng xoay đầu lại, nhìn thoáng qua Lâm Ngữ Kinh, rốt cuộc đã ý thức được cô đứng ở chỗ này được chừng mười phút rồi, cười ha hả nói: "Được rồi, em Lâm Ngữ Kinh này cũng trở về chỗ ngồi đi." Nhìn thấy Lâm Ngữ Kinh gật nhẹ đầu, Lưu Phúc Giang nói tiếp: "Vị trí trước tiên cứ ngồi như vậy, nếu có học sinh ngồi ở chỗ sau không nhìn thấy tan học có thể tới tìm tôi, tôi giúp các em điều chỉnh một chút. Thật ra tôi không muốn đổi chỗ ngồi cho các em lắm đâu, bởi vì nhiều khi, lựa chọn trong đời của các em thường hay thần kỳ lắm đấy, phạm vi của sự lựa chọn này rất rộng, từ lớn đến nhỏ, thậm chí bao gồm chuyện chọn chỗ ngồi của các em lúc này nữa nha, em đã chọn ngồi ở đây rồi, thì đó đã nói lên rằng cái chỗ này, vị trí này có duyên với các em đấy, mảnh đất con này á, từ trường của nó cùng với các em, hai bên các em hấp dẫn lẫn nhau, vì vậy các em lựa chọn nơi đây..." "..." Lâm Ngữ Kinh mặt không đổi sắc ôm cặp sách vượt qua bục giảng, đi đến chỗ ngồi duy nhất trong cả lớp, không có lựa chọn nào khác ngồi xuống. Thẩm Quyện nằm trên mặt bàn mặt ủ mày chau mà nghe Lưu Phúc Giang bắt đầu một vòng thao thao bất tuyệt mới, lần diễn thuyết này của ông hoàn cảnh rất tốt, tất cả mọi người rất yên tĩnh, ánh mắt đám gà con thỉnh thoảng rơi vào gáy của lão đại ngồi ở hàng thứ nhất cùng với cái lưng vì nằm sấp mà cong lên kia, người anh em lúc nãy bảo là bị người ta đổ súp Bảo đậm đặc vào trà hoa cúc vừa vặn an vị ở phía sau Lâm Ngữ Kinh, Lâm Ngữ Kinh nghe thấy cậu dùng âm lượng rất thấp nói với bạn ngồi cùng bàn của cậu ta: "Mả mẹ nó, Thẩm Quyện cùng lớp với chúng ta kìa." Ngồi cùng bàn của cậu ta không nói chuyện. Trà hoa cúc tiếp tục nói: "Vậy thành ra đình chỉ học một năm à, tao còn tưởng là nó bị đuổi học rồi đấy chứ." Ngồi cùng bàn của cậu ta im lặng như gà. Trà hoa cúc: "Đứa lần trước xảy ra chuyện á, có phải chính là ngồi cùng bàn của nó không ta, cái lão đại này trâu vãi, ngoại trừ bạn học mới còn ai dám ngồi cùng bàn với nó, mẹ nó sợ vỡ mồm quá mà." Ngồi cùng bàn của cậu ta có khát vọng sống cực kì kiên cường, đến một cái rắm cũng không thả. Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu nhìn Thẩm Quyện một cái. Thiếu niên dựa vào bức tường lười biếng mà nửa nằm trên mặt bàn, mu bàn tay chống đỡ mặt, dựa đầu qua bờ tường, vẻ mặt không có gì thay đổi, thoạt nhìn không một gợn sóng. Trà hoa cúc rốt cuộc đã kịp phản ứng, dùng âm thanh thấp hơn nói: "Ê, chúng ta ở đây nói chuyện với âm lượng này, lão đại có nghe được không nhỉ?" An tĩnh hai giây. Thẩm lão đại thẳng người, quay đầu lại, biểu cảm bình tĩnh, ngữ khí lạnh nhạt, chỉ là giọng mũi vẫn rất nặng như cũ, nghe như bị cảm: "Được." Trà hoa cúc: "..." Trà hoa cúc mặt mũi trắng bệch, lắp bắp: "Đó đó đó không phải đâu, tôi không phải nói xấu cậu đâu, thật đó." Lão đại không lên tiếng, quay đầu, khôi phục lại tư thế nằm sấp vừa rồi. Trên bục giảng Lưu Phúc Giang đại khái vô cùng mãn nguyện với khung cảnh yên tĩnh lúc này, nói đến sống động như thật, lại phát biểu thêm một đoạn nữa mới chuẩn bị kết thúc, Lưu Phúc Giang hắng giọng một cái: "Chúng ta bây giờ là lớp mới, phải không, chủ nhiệm lớp mới, bạn học mới, cũng là khởi đầu mới, về sau mọi người đều là một tập thể, là người của lớp mười. Đám các em cũng đều là những đứa trẻ có cá tính, về sau trong quá trình học tập sinh hoạt của các em, có thể sẽ xảy ra xung đột, tồn tại một ít mâu thuẫn, nhưng nếu vì cái này mà chia rẽ, thì tôi đây tuyệt đối không cho phép đâu đấy!" Lưu Phúc Giang thu lại bộ dạng tươi cười, biểu cảm đột nhiên trở nên nghiêm túc... mà bắt đầu: "Tôi biết rõ rằng giữa các em có một số bạn học quen biết nhau, có một số chưa biết, vì vậy hiện tại, tôi với tư cách là chủ nhiệm lớp của các em, yêu cầu các em phải hoàn thành bài tập đầu tiên, mọi người —— tất cả mọi người xoay người lại, hướng mặt qua bạn ngồi cùng bàn của các em, cùng em đó đối mặt một phút." "..." ??? Từ khi Thẩm Quyện bước vào đến giờ, trong phòng học vẫn luôn rất yên tĩnh, lần đầu tiên truyền đến từng trận náo động, tất cả mọi người bị cái bài tập ngu ngốc này làm kinh hoảng rồi, bùng nổ một trận bất mãn kháng nghị. "Thầy ơi em không làm được đâu!" "Lố quá rồi thầy ơi!" "Giang ca! Bỏ qua cái này được không!" "Tôi fuck! Tống Chí Minh, mẹ nó đồ đần độn nhà cậu đừng có dùng thứ ánh mắt gợi tình đó nhìn chằm chằm vào tôi như vậy!" Lưu Phúc Giang trông rất Phật thế, ấy vậy mà ngoài dự đoán của mọi người lại kiên trì với loại chuyện mà ông cảm thấy có thể xúc tiến tình cảm bạn học nhưng thật ra không có bất kỳ ý nghĩa nào như vậy, cuối cùng mọi người không có cách nào, bất đắc dĩ bắt đầu đối mặt với bạn ngồi cùng bàn. Lâm Ngữ Kinh im lặng mà xoay người, Thẩm Quyện cũng đang nhìn cô, sau khi đối diện với ánh mắt một lời khó nói hết của thiếu nữ, cậu bình tĩnh nhướng nhướng mày. Trên bục giảng, Lưu Phúc Giang bắt đầu tính giờ: "Chuẩn bị! Bắt đầu!" Lâm Ngữ Kinh mặt không biểu cảm nhìn Thẩm Quyện, tận lực làm mình trở nên thất thần. "10 giây." Lưu Phúc Giang nói. Nãy giờ mới qua 10 giây? "Hai mươi giây." Cả người Lâm Ngữ Kinh đã bắt đầu cứng ngắc. "Ba mươi giây." Lâm Ngữ Kinh bắt đầu điên cuồng suy nghĩ coi có gì có thể nói với cậu. Nếu không nói lời nào, toàn bộ cơ mặt của cô sẽ bắt đầu co quắp mất. Lại nhìn nhìn Thẩm Quyện, vẫn là tư thế như không xương lúc nãy, rất bình tĩnh dán mắt nhìn bạn ngồi cùng bàn mới của cậu ta. Thẩm Quyện không có khả năng phân biệt tướng mạo người khác phái, có đôi khi Tưởng Hàn giơ tới hỏi cậu cô gái bên nào trông xinh đẹp hơn, cậu chỉ cảm thấy đều như nhau, nhìn đều na ná nhau. Bạn ngồi cùng bàn mới của cậu này, trái lại nhìn rất có độ phân biệt. Bím tóc đuôi ngựa, váy dài, mang đôi giày da màu đen nhỏ, tất dài quá gối bao lấy đôi chân thon dài xinh đẹp. Mắt hạnh hơi xếch, mí mắt rất mỏng, làn da trắng tinh tế, khoảng cách này quá gần, Thẩm Quyện thậm chí có thể thấy rõ lông tơ nho nhỏ trên chóp mũi mịn màng của cô. Lông mi thật mẹ nó dài. Trước kia sao lại không phát hiện, đồ đần Tưởng Hàn này ánh mắt không tệ đấy chứ. "Năm mươi giây!" Lưu Phúc Giang bấm tay một cái vẫn không quên cổ vũ cho bọn họ, "Kiên trì! Sắp rồi! Thắng lợi ở ngay phía trước!" Ngồi cùng bàn mới bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: "Cậu bị cảm à?" "Hả?" Thẩm Quyện nhìn chằm chằm vào lông mi của cô, còn có một chút thất thần, không để ý "Ừ" một tiếng, "Hơi hơi." "Cái cơm nắm kia của cậu, " Ngồi cùng bàn lại nói, "Đêm hôm đó tôi quên ăn, hôm sau ngủ dậy phát hiện bị hỏng mất." "Hỏng thì hỏng thôi." Thẩm Quyện cũng không để tâm tới việc cô ăn hay không ăn túi cơm nắm đó. "Tốt! Đã hết giờ!" Ngay tại lúc Lâm Ngữ Kinh mơ hồ cảm giác mình sắp lúng túng, phương xa rốt cuộc cũng truyền đến tiếng hô cứu vớt của Lưu Phúc Giang. Lâm Ngữ Kinh thả lỏng bả vai, thở hắt một hơi xoay người lại, cảm thấy mình cuối cùng đã sống lại. Lưu Phúc Giang thoạt nhìn rất hưng phấn, ông cảm thấy bản thân rốt cuộc cũng có thể bước ra bước đầu tiên dưới tư cách là chủ nhiệm lớp, ông vụng trộm liếc qua quyển《 Lúc bạn dán mắt nhìn thiếu niên phản nghịch, thiếu niên phản nghịch cũng ở đó dán mắt nhìn bạn 》bày ra trên bục giảng: 【..... Bước thứ hai: "Nói". Khi bạn qua được bước đầu tiên: cửa ải khó khăn "Nhìn" này, bạn cũng đã thành công một nửa, dù sao bước đầu tiên vĩnh viễn là khó khăn nhất, vì vậy điều bạn cần bây giờ là làm cho bọn họ có thể mở miệng "Nói" ra thiện ý của mình. Bạn phải biết rằng, hiện tại thứ bạn đang đối mặt là một đám phản nghịch....】 Nội dung tiếp theo ở mặt giấy sau rồi, Lưu Phúc Giang quyết định nghe theo lý giải của chính mình. Ông vê viên phấn viết, quay đầu, kít kít kít viết xong bốn chữ to đẹp đẽ lên bảng đen —— Bạn ngồi cùng bàn của tôi*. (*) Nguyên là "ngã đích đồng trác" Lưu Phúc Giang phủi tay, cười ha hả mà xoay đầu nói: "Bây giờ, tôi cho mọi người thời gian ba phút, tất cả mọi người nghĩ một lát xem trong quá trình đối mặt vừa rồi, bạn ngồi cùng bàn để lại cho em ấn tượng đầu tiên là gì, chốc lát nữa từng bạn học đều phải lên phía trước đây, nói một chút về ấn tượng ban đầu của em với bạn ngồi cùng bàn mới, trong mắt em, bạn ấy như thế nào." "..." ????? Thế này vẫn chưa xong, Lưu Phúc Giang hướng tay qua bức tường bên bàn cô mà chỉ một cái: "Bắt đầu ngay từ bên này đi, Lâm Ngữ Kinh, em lên trước." Lâm Ngữ Kinh: "..." Trời ạ. Hết chương 6. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lâm Ngữ Kinh: Nói cái gì mà nói, con mẹ nó tôi biết nói cái gì đây. Bạn học Thẩm Quyện, cậu làm sao thế? Bảo cậu đối mặt với bạn ngồi cùng bàn cơ mà, cậu nhìn tất dài của bạn ngồi cùng bàn làm gì hả?