Tối Chung Lưu Phóng
Chương 5
Thấy người bên đại đội 1 cởi sạch chỉ còn độc cái quần lót, đại đội 7 đành phải làm theo, thật ra như vầy lại mát mẻ hơn nhiều. Gió biển thổi vào từng trận, ai không biết chuyện còn tưởng bọn họ đang mở party bãi biển, đương nhiên, nếu có thêm vài mỹ nữ mặc bikini thì càng tuyệt vời hơn.
Lương Thượng Quân ném áo khoác trên người đi, anh cũng cởi quần đi tới đứng ở hàng đầu đại đội 7, kiên quyết tập cùng lính của mình.
Kỷ Sách nhìn anh, lắc đầu thở dài, tên Lương Thượng Quân này thực sự quá mềm lòng, bên ngoài thì ác mồm ác miệng chửi bọn họ, nhưng trên thực tế lại bao che hết mực, sợ họ chịu uất ức gì. Hắn bước thong thả tới trước mặt Lương Thượng Quân, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, nói: “Đại đội 7, hàng thứ nhất, người đầu tiên bên trái, bước ra khỏi hàng làm mẫu!”
Lương Thượng Quân sửng sốt, sao đây, lôi đầu tôi ra khai đao hả? Tên Kỷ Sách này có phải quá coi thường anh rồi không?
“Ở hướng 3h cách đây 300m phát hiện hỏa điểm của kẻ địch, gánh trang bị trườn tới trước!”
Lương Thượng Quân dùng sợi dây thừng cột chặt balo lên người rồi trườn trên bãi cát đầy đá nhọn, tốc độ rất nhanh, hơn nữa dọc đường không ngừng biến hóa tư thế, tứ chi hoàn toàn không có dụng cụ bảo vệ nào, nhưng anh luôn có thể tài tình tránh né đầu đá sắc nhọn, linh hoạt hệt như con rắn nước.
Kỷ Sách nhìn thân thể nhanh nhẹn xốc vác của anh vượt qua đoạn đường 300m, bấm đồng hồ tính giây: “Một phút mười bốn giây” Khóe miệng hắn nhịn không được nhếch lên, hài lòng, hắn rất hài lòng, thân thể ngoan cường này thậm chí còn vượt quá tưởng tượng của hắn.
Hắn kêu Lương Thượng Quân mặc quần áo vào, sau đó lại ra lệnh cho đại đội 7: “Đây chính là hiệu quả tôi muốn, dùng thời gian một phút mười bốn giây làm thành tích cơ bản, huốt một giây hít đất 100 cái, tất cả mọi người, ở hướng 3h cách đây 300m phát hiện hỏa lực địch, gánh trang bị trườn tới!”
Cả đám trào lệ, trời thần ơi, vầy cũng được sao? Bò trên cái bãi đầy đá nhọn này, bụng và tứ chi không máu thịt lẫn lộn mới sợ. Đám lính lén lút ngó phần da lộ ra ngoài của Lương Thượng Quân, phát hiện trên mình người ta một chút thương tích cũng chả có, đúng là da dầy thịt thô chính tông.
Mọi người không khỏi quăng ánh mắt kính sợ và phẫn nộ về phía Lương Thượng Quân, kính vì anh là người mạnh mẽ, bất kể huấn luyện kiểu gì anh cũng đều vượt qua một cách hoàn mỹ, giận vì tự dưng anh rảnh rỗi cởi trần bò nhanh vậy làm gì, hại mỗi người bọn họ khó tránh khỏi kết cuộc phải hít đất mấy trăm thậm chí cả ngàn cái.
Chạng vạng triều lên, cuộc huấn luyện kết thúc, Kỷ Sách mắng mấy tên “Già yếu bệnh tật hết xài” một trận, rồi tuyên bố hôm nay đóng quân dã ngoại. Không tính tới vài thằng bé đáng thương còn đang chống đẩy trên bờ cát, trên cơ bản toàn đại đội 7 đều “Tử trận”, nằm la liệt, đá cũng không tỉnh.
Đội chữa trị chỉ lo cho số bất tỉnh nhân sự, chả thèm đếm xỉa tới mấy người “Còn sống”, Lương Thượng Quân đành lật thân thể từng người lính của mình qua kiểm tra, xác định họ không có bị thương tích gì nghiêm trọng. Thấy trên bụng và trên cánh tay của vài người lính bị rách da chảy máu, anh xin đội y tế một ít cồn và băng gạc, cẩn thận rửa cát dính trên vết thương, rồi dùng cồn tiêu độc kỹ càng cho họ, sau đó quấn kín lại.
Nhóm lính đau rát la oai oái, nhưng vẫn bất tỉnh, thực sự mệt muốn chết.
Ban đêm doanh trại rất yên tĩnh, lính gác thay phiên đổi vị trí, cầm súng trường loại 3, trên thân súng thon dài còn treo máy phóng lựu đạn, đồng thời lắp thêm thiết bị nhìn ban đêm, rõ ràng có thể sánh bằng M16. Đây chính là tác phong “Đại gia vênh váo” của Hara.
Đáng thương cho Khỉ Còi tới nằm mơ cũng mơ thấy Kỷ Sách, bị hù tỉnh giấc, mơ mơ màng màng dụi dụi mắt, từ trong áo khoác lính chui ra, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng sóng biển dạt dào, nghe kỹ lại thì có tiếng đối thoại khẽ lọt vào tai.
Từ góc độ của cậu vừa khéo có thể nhìn thấy bờ biển ven doanh trại, nơi đó có hai người đứng, người cao cao gầy gầy là Đại đội trưởng của bọn họ, người còn lại tay đút túi quần, dáng vẻ lười nhác, kỳ quái là dù như vậy nhưng trông hắn vẫn rất hiên ngang, đó chính là Kỷ Sách vừa mới đánh thức cậu.
Họ đang nói gì thế? Khỉ Còi nghĩ.
Cậu không biết phải làm sao, nhìn hai người nọ, nhìn một hồi liền không muốn ngủ nữa, hình như trên người họ có một loại sức mạnh nào đó khiến người ta phấn chấn.
Cậu y như con sâu xê dịch vài cái, tới gần bọn họ chút. Cậu thấy đôi mày cau chặt của Đại đội trưởng Lương, thấy đôi mắt đen kịt của Kỷ vương bát.
“Con nít ấy mà, không bị chút thương tích làm sao lớn được, cậu băng bó cho họ, chẳng lẽ muốn họ vĩnh viễn ỷ vào cậu sao? Có thể sao? Hả Đại đội trưởng Lương ngây thơ” Kỷ vương bát nói.
“Họ vẫn chưa được trui rèn nhiều, cần phải từ từ, anh không thể ép họ như vậy, nếu vết thương họ nhiễm trùng, hơn nữa lại đang ở cái nơi hỗn loạn này, rất có khả năng sẽ chết người” Đại đội trưởng Lương phản bác.
“Thì có sao, trong tay chúng ta có danh ngạch tử vong mà” Kỷ vương bát nói tỉnh rụi.
“Kỷ Sách sao anh có thể làm thế! Họ là con người! Nhân mạng như trời, chính anh cũng bảo họ là chiến sĩ, không phải tử sĩ, cần gì phải vậy!” Đại đội trưởng Lương căm phẫn sục sôi nói.
“Họ là người, nhưng, tôi không coi họ là người” Kỷ vương bát lướt mắt nhìn binh sĩ khắp doanh trại, chậm rãi nói: “Chỉ khi nào họ vượt qua chiến trường đồng thời sống sót trở về, mới được tính là người trong mắt tôi”
Lương Thượng Quân nói: “Vậy xin lỗi Đại đội trưởng Kỷ, tôi vô phương câu thông với anh, tôi cũng chưa từng ra chiến trường chân chính, tôi cũng không phải người”
Kỷ Sách bật cười, ánh mắt nhìn anh thoáng mang sự trêu tức, còn ẩn chứa gì đó Khỉ Còi nhìn không hiểu, giống như một loại tham lam tanh nồng mùi máu: “Cậu thì phải. Tôi ngửi ra được, cậu từng giết người, giết rất nhiều người”
Lương Thượng Quân không lên tiếng nữa, trong lòng Khỉ Còi quay cuồng một trận, vì cái câu “Không phải người” kia, vì cái câu “Từng giết người” kia. Cậu chợt cảm thấy mình và hai người họ không cùng một thế giới, cậu chợt hiểu ra cuộc huấn luyện hôm nay là vì cái gì.
Cậu còn nghe Kỷ Sách nói rằng: Chiến tranh là một bài toán nhị phân. Là 1 thì cậu sống, cậu có tất cả; là 0 thì cậu trắng tay, cậu chẳng còn cái gì hết.
Đại đội 1 của tôi, cái gì họ cũng chịu làm, bất kể huấn luyện có gian nan cỡ nào họ đều chịu đựng được, hơn nữa họ còn tự nguyện. Cậu có biết vì sao họ tự nguyện không?
Bởi vì họ biết, trên chiến trường, tất cả mọi người bên cạnh mình đều là nhân tài, đều là anh hùng mà họ có thể phó thác tính mạng mình, họ tin tưởng tuyệt đối.
Loại tín nhiệm này đối với người khác, đối với chính mình đều là một nguồn sức mạnh tột bậc…
Khỉ Còi không có tâm tư ngủ tiếp nữa.
Trong não cậu giờ đầy ứ 0 với 1 chạy qua chạy lại lặp tới lặp lui, còn có đôi mắt tràn đầy ánh sao trời của Đại đội trưởng Lương nữa.
Sau đó Đại đội trưởng Lương nằm ngủ không xa cạnh cậu, cậu cảm giác được hô hấp tinh tế khi say giấc của người nọ, cảm giác được không khí chấn động khe khẽ khi anh thì thầm.
Anh gọi: Tiểu đội trưởng.
Còn có: Kỷ khốn nạn.
Cuộc huấn luyện như thế kéo dài suốt một tuần.
Bắt đầu từ tuần thứ hai, Kỷ Sách sắp xếp khóa học lý luận chiến tranh thông tin hiện đại, nguyên do là vì mấy ngày nay thời tiết tốt, nắng không mấy gắt, cũng không có mưa, không thích hợp để huấn luyện.
Trời tốt thì cho nghỉ, trời xấu thì bắt tập, đây là quy tắc ngầm của Hara do Kỷ Sách lập ra, mọi người hết sức phiền muộn.
Kỷ Sách đã hiểu đại khái năng lực tri thức của Lương Thượng Quân, tuy ngoài miệng hắn không nói, nhưng trong lòng tấm tắc khen giỏi. Thực sự không thể không bội phục thằng nhóc này, gần như là nhân tài toàn năng. Vốn là một sinh viên đại học chuyên ngành thông tin, cộng thêm rèn luyện thực chiến nhiều năm, căn bản không gì làm khó được cậu ta.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ và nhàm chán, Kỷ Sách hỏi anh một câu: “Lương Thượng Quân, có thứ gì khiến cậu sợ hãi không?”
Lương Thượng Quân bị hỏi vậy thì hơi khó hiểu, anh thu dọn đấu dây trên bàn xong, thờ ơ trả lời hắn: “Đương nhiên có” Anh thuận tay chỉ dẫn cho vài người bên cạnh, sau đó quay đầu lại nói: “Nhưng sao tôi phải nói cho anh biết chứ?”
Ăn nói lớn lối như vậy khiến Kỷ Sách rất khó chịu, thế là một khoảng thời gian dài sau đó, Kỷ Sách đều lẳng lặng thăm dò rốt cuộc Lương Thượng Quân sợ cái gì, điều này trở thành một trong những sở thích nghiệp dư của hắn. Nhưng đến cái ngày hắn chân chính biết được, hắn liền hối hận. Chuyện này nói sau, tạm thời không nhắc tới.
Thời tiết mấy hôm nay biến thái y chang Kỷ Sách. Ban ngày đầy mây, gió cũng không lớn, rất mát mẻ, nhưng tối đến lại phát điên nổi bão táp, sấm vang chớp giật mưa trút rào rào.
Đương nhiên, Kỷ Sách rất phấn khởi.
Tập hợp khẩn cấp! Huấn luyện đêm!
Mọi người kêu khổ thấu trời, ban ngày bị một đống thông tin, mật mã, ám hiệu nhồi nhét muốn váng đầu, vậy mà ban đêm còn không được nghỉ, phải chạy việt dã tới cái xó âm u ẩm ướt nào đó cũng chả biết, sau đó mới được ngủ giữa cơn mưa tầm tả và đám cộc gỗ chạy dài tít tắp.
Lương Thượng Quân dẫn đội leo núi, trang bị 30kg bị mưa thấm ướt càng muốn đoạt mạng hơn, thỉnh thoảng có người trượt xuống sườn núi, ngã chổng gọng hệt con khỉ đất. Lương Thượng Quân kéo họ lên, đỡ mông đẩy họ lên núi.
Gần đây Trung đội trưởng trung đội 1 Vưu Vũ cũng đã tém bớt tính nết rất nhiều, không dám trợn mắt dựng mày với Lương Thượng Quân nữa, bởi vì trong lòng cậu hiểu giữa sĩ quan Kỷ và Đại đội trưởng Lương, rốt cuộc ai xót bọn họ hơn.
Vưu Vũ thấy Kỷ Sách đang phát uy với đại đội 1 trước mặt, bèn nhích nhích nhích tới cạnh Đại đội trưởng nhà mình: “Báo cáo!”
Lương Thượng Quân thay cậu liếc trộm Kỷ Sách bên kia, sau khi xác định hắn không để ý tới tình huống bên này mới thấp giọng nói: “Chuẩn tấu”
Vưu Vũ nói: “Tại sao đại đội 7 chúng ta lại phải chạy đêm 20km như đại đội 1? Trong khi mấy đại đội khác đều được ngủ ngon, Kỷ Sách dựa vào cái gì mà cướp đoạt thời gian nghỉ ngơi của chúng ta?”
Trong não Lương Thượng Quân có một đống đạo lý lớn đủ để thuyết phục cậu, nhưng anh không muốn nói, chỉ hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ sao?”
“Tôi cảm thấy sĩ quan Kỷ bài ngoại, hắn căm ghét đại đội 7 chúng ta” Vưu Vũ thành thật nói ra suy nghĩ của mình.
Lương Thượng Quân cười cười: “Cậu quá đề cao mình rồi Vưu Vũ. Đại đội 7 chúng ta vẫn chưa xứng để hắn ghét”
Vưu Vũ hơi tức giận: “Cái gì mà kêu không xứng? Đại đội trưởng Lương, chẳng lẽ anh cũng nghĩ đại đội 7 chúng ta vô dụng sao? Đây là đại đội của anh, sao anh có thể tự ti như vậy?”
Lương Thượng Quân mặc kệ cậu bùng phát lòng tự tôn, chỉ lạnh lùng đáp một câu: “Cậu có biết khi nào chúng ta mới đủ tư cách nói chuyện trước mặt hắn không?”
Vưu Vũ không trả lời, cậu đang suy nghĩ rất nghiêm túc.
Lương Thượng Quân đáp thay cậu: “Chờ chừng nào chúng ta tiêu diệt được đại đội 1”
Anh vừa nói ra câu này, tất cả binh sĩ trong đại đội 7 lập tức phấn chấn lên, trên khóe miệng ai cũng treo nụ cười âm hiểm, ý chí chiến đấu sục sôi. Cặp mắt to của Vưu Vũ lập tức sáng ngời ngời, cậu nắm quyền nói: “Tiêu diệt đại đội 1!”
Lương Thượng Quân không kịp bịt miệng cậu lại.
Kỷ Sách chẳng biết đã ẩn náu sau lưng Vưu Vũ tự khi nào, hắn âm trầm nói một câu: “Mưu đồ tiêu diệt chiến hữu, can tội phản bội, trừ 10đ”
Vưu Vũ vừa nghe mình mất toi 10đ, gấp tới giậm chân, biết không thể tranh cãi với Kỷ Sách, đành yếu ớt hỏi một câu: “Báo cáo, có cơ hội cộng điểm không?”
Kỷ Sách cười tươi rói: “Có, khuya nay cậu luyện thêm 20km nữa tôi sẽ trả lại 10đ cho cậu”
Hắn vừa nói xong câu này, trên trời rất hợp tình hợp cảnh mà xẹt một tia chớp, chiếu rõ gương mặt trắng bệch của Vưu Vũ, cùng với gương mặt xanh lét của Lương Thượng Quân, kèm theo đó là một tiếng sấm rền đánh thẳng vào tim mọi người.
Vưu Vũ nói: “Vâng!”
Cậu không ngờ tiếng đáp ứng này đã cho cậu một ký ức cả đời khó quên, đến nỗi sau này cậu cứ khăng khăng treo trên miệng một câu nói rất ái muội, rằng đêm đó Đại đội trưởng Lương đã bén rễ trong tim cậu
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
102 chương