Tối Chung Lưu Phóng
Chương 6
Đại đội đóng quân trong thung lũng, bởi vì thực sự không tài nào hành quân được nữa.
Chất đất ở vùng núi đảo Tháp xốp, bị xối mấy trận mưa lớn trở nên vô cùng trơn trượt, khu núi E chỗ họ đứng đã xảy ra mấy trận lở đất nhỏ, Lương Thượng Quân tạm đổi tuyến đường mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn bị ngăn ở thung lũng. May mà địa hình ở thung lũng này khá an toàn, họ có thể nghỉ ngơi ở đây một đêm, chờ sáng sớm mai chỉnh trang trở về căn cứ.
Đúng như dự đoán, Kỷ Sách bắt đầu phát huy bản lĩnh đày người điêu luyện của mình: “Nghỉ ngơi cũng được, toàn đội không được dựng lều, tự tìm nơi núp cho tôi!”
Trời vầy mà không cho người ta dựng lều, chẳng phải bắt người ta phải chịu lạnh cả đêm sao. Trong lòng các binh sĩ có ý kiến, giống như đã hẹn trước, tất cả đồng loạt quăng ánh mắt về phía Lương Thượng Quân, không chỉ mỗi lính đại đội 7, mà ngay cả lính ở đại đội 1 cũng đều nhìn anh. Lương Thượng Quân cảm giác được từng ánh mắt thành khẩn đang chiếu sáng gương mặt mình, trong lòng cũng rất áy náy.
Lương Thượng Quân đề khí, mắng bọn họ trong màn mưa tầm tã: “Nhìn tôi làm gì! Trời vậy mà còn muốn dựng lều, không sợ nửa đêm bùn đất chôn tiệt cả ổ sao! Còn không mau chuẩn bị vải chống nước, tìm nơi nào đó thành thật núp vô! Lính gác vực dậy tinh thần cho tôi, nếu đêm nay xảy ra chuyện, các anh một người cũng đừng hòng chạy thoát! Được rồi, giải tán!” Lúc này các binh sĩ mới phấn chấn đi thu xếp việc đóng trại.
Kỷ Sách tới đứng bên cạnh Lương Thượng Quân, lạnh nhạt nói: “Đại đội trưởng Lương, xem ra cậu được lòng người hơn tôi đấy. Ngó mấy tên lính đó xem, thiếu điều muốn kêu cậu bằng mẹ luôn”
Lương Thượng Quân vừa nghe mấy câu tào lao này liền liếc hắn trắng mắt: “Ai kêu anh không nói rõ lý do với họ, trách sao họ đều coi anh là tên lòng dạ biến thái”
Kỷ Sách nhún vai: “Tôi chỉ muốn bọn họ dầm mưa thôi chứ nào có lý do gì”
Lương Thượng Quân thấy các binh sĩ đã sắp xếp ổn thỏa, hơn nữa mưa cũng dần dần ngớt, tảng đá trong lòng anh cũng được dỡ xuống, chuẩn bị điểm nhân số rồi chợp mắt một lát. Lạng tới lạng lui mấy vòng nhưng anh cứ cảm thấy không đúng, anh kêu ba Trung đội trưởng qua báo nhân số, Lỗ Đạt Minh và Chu Khải đều nhanh chóng báo cáo tình hình trong đội với anh, chỉ duy nhất Vưu Vũ trung đội 1 là không thấy tung tích. Anh lại tìm Đại đội phó Đỗ Đằng hỏi có thấy Vưu Vũ không, Đỗ Đằng đáp mới thấy thằng nhóc đó vác trang bị chạy ra ngoài rồi, y muốn cản nhưng cản không được.
Trong lòng Lương Thượng Quân đánh bộp một tiếng, tiêu rồi. Không phải thằng nhóc đó muốn chạy 20km thật đó chứ? Bình thường ban đêm chạy việt dã 20km cũng đủ ác lắm rồi, huống hồ là dưới tiết trời ác liệt như vầy. Lương Thượng Quân cầm đèn pin lên, ngẫm nghĩ rồi lại mang theo ít lương khô, đội mưa lên núi tìm.
Đường bên đây đã sớm bị giội biến hình, không thể phân rõ phương hướng theo bản đồ được nữa. Anh nghĩ thông minh như thằng nhóc Vưu Vũ chắc chắn sẽ chạy vòng qua khu vực lỡ đất, lần theo lộ tuyến dự bị thứ hai tới khu F, đánh một vòng lớn rồi quay về chỗ này cũng xấp xỉ 20km.
Thế nên anh vòng qua sườn dốc bùn nhão, tới con đường bên khu F, vì để tiết kiệm đèn pin, anh tắt nó, đi theo ấn tượng của mình. Tốt xấu gì vùng núi này anh cũng đã chạy qua mười mấy chuyến rồi, địa hình nào cần thuộc đều đã thuộc cả, quen đường quen nẻo.
Thế nhưng anh không ngờ Vưu Vũ lại là một thằng điên, chỉ vì 10đ mà ngu ngốc đi theo đường cũ, định bụng chạy tới giao giới giữa khu E và khu D rồi vòng về.
Lương Thượng Quân liên tục gọi cậu bên khu F, nhưng một bóng người cũng chả gặp, lúc này anh bắt đầu gấp, theo lẽ thường thì Vưu Vũ gánh nặng 30kg không cách nào chạy nhanh hơn anh được, anh không tìm được cậu chỉ có một khả năng_____cậu đi lối khác.
Lương Thượng Quân trở về doanh trại, y phục toàn thân ướt đến vắt ra nước, anh lau mặt, kéo Kỷ Sách ra từ sau lưng tảng đá lớn, nôn nóng hỏi: “Kỷ Sách, thấy Vưu Vũ không? Cậu ta về chưa?”
Kỷ Sách kéo vải chống nước trên người xuống, bên trong thế nhưng chỉ mặc một cái áo lót. Hắn không ngủ, dưới hoàn cảnh này hắn căn bản không ngủ được. Gạt bàn tay Lương Thượng Quân đang nắm cánh tay mình ra, hắn nói: “Chưa về” Đoạn nhìn đồng hồ, khóe miệng khẽ nhếch: “4 tiếng, có bò cũng phải bò về tới rồi”
Trước mắt Lương Thượng Quân tối đen, anh gắng sức ổn định tinh thần, nghĩ tuyệt đối không thể từ bỏ, anh lập tức quay đầu lao vào màn mưa, Kỷ Sách ở đằng sau muốn kéo nhưng kéo không được, thở dài một hơi, mặc áo khoác vào, ngậm cái đèn pin chạy theo anh.
Lần này Lương Thượng Quân lần theo con đường cũ, mặc kệ đèn pin có cạn sạch hay không, anh lùng tìm trải rộng từng chỗ, miệng luôn gọi tên Vưu Vũ. Khắp con đường này rải đầy đá vụn và sỏi lớn, mấy tảng đá đầy bùn từ trên núi lăn xuống, dọc đường va gãy bao nhiêu là cây, Thương Thượng Quân nhìn mà rét lạnh trong lòng.
Mưa ngừng, nhưng quần áo dán dính trên người lạnh thấu xương, Lương Thượng Quân gần như thể hội được cảm giác khí lạnh từ từ ngấm vào da thịt. Anh đi theo lính mình huấn luyện, tinh thần lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, cộng thêm nhiệt độ thân thể quá thấp, lòng lại nôn nóng, bước chân anh có chút run rẩy, ánh đèn pin cũng rung lắc không vững.
Ngay lúc anh hết cách, một cánh tay khoác lên vai anh, quay anh qua dùng sức lay: “Lương Thượng Quân cậu điên hả? Run ra nông nổi này rồi cậu làm sao tìm?”
Lương Thượng Quân bị hắn lay đến ngẩn người, Kỷ Sách nhìn mặt anh mà thầm giật mình, ánh đèn pin chiếu lên gương mặt trắng bệch, nước mưa còn sót lại men theo đường nét gương mặt chảy xuống, rơi vào đôi môi tím tái của anh, sau đó tụ thành giọt từ cằm nhỏ xuống.
Khi nhìn rõ đôi mắt anh Kỷ Sách mới thở phào, ý thức của Lương Thượng Quân còn rất tỉnh táo, không kinh hoảng thất thố gì nhiều, chẳng qua cả thân thể đều đang lạnh run, hắn nhìn từ đằng sau mà cứ ngỡ người này sắp gục ngã rồi.
Hắn kêu Lương Thượng Quân nghỉ ngơi vài phút rồi hẳn tìm tiếp, nhưng Lương Thượng Quân bảo không được, bảo Vưu Vũ chắc chắn xảy ra chuyện rồi, một giây cũng không thể trì hoãn. Kỷ Sách hơi tức giận, mắng anh: “Có tôi ở đây, cậu sợ con mẹ gì!”
Lời này vừa thốt, Thương Lượng Quân đột nhiên trở nên cực kỳ an tĩnh, anh sững sờ nhìn Kỷ Sách, ánh mắt chợt mất tiêu cự vài giây, sau đó lại quay về điểm tụ, hít sâu một hơi, cầm lấy bình nước và lương khô nhét qua loa một ít vào miệng.
Lương Thượng Quân nói: “Tôi không có tìm bậy, tôi đang lần theo vết tích cậu ấy để lại, nhưng mưa quá lớn, rất nhiều vết tích đã bị xóa nhòa, sau khi tới đây hoàn toàn không còn tung tích nữa, ở đây một bên là núi cao một bên là sườn dốc…”
“Suỵt, đừng nói chuyện” Kỷ Sách chợt cắt ngang lời Lương Thượng Quân, đưa tay chỉ sườn dốc: “Cậu nghe kỹ xem”
Lương Thượng Quân tập trung, quả nhiên nghe được tiếng rên cực khẽ, anh vội đứng bật dậy, hô: “Vưu Vũ? Vưu Vũ cậu đang ở đâu?”
Trong vũng bùn dưới sườn dốc truyền lên một tiếng “Ơi” lớn hơn, Lương Thượng Quân không nói hai lời trượt xuống dốc, trang phục tập huấn bị đá sỏi bén nhọn cắt rách nhiều lỗ, trên người anh cũng bị thương nhiều nơi. Kỷ Sách ở đằng sau muốn đỡ anh, nhưng anh hất tay Kỷ Sách ra lao thẳng xuống dưới, mặc kệ tình hình bên dưới thế nào.
Khi xuống tới vũng bùn, anh thấy Vưu Vũ nửa người bê bết máu nằm bên dưới, tim anh muốn thót lên tới cổ họng, bèn khom người vừa cẩn thận vuốt bùn phủ trên người cậu, vừa nói với cậu: “Không sao đâu, Vưu Vũ, cậu gắng gượng cho anh, dám ngủ bố sẽ trừ cậu 20đ, nghe chưa!”
Vưu Vũ đã rơi vào trạng thái bán hôn mê, nghe thấy anh nói vẫn còn chút phản ứng, dường như đang trả lời rằng “Đừng trừ”.
Lau sạch bùn xong, vết thương của Vưu Vũ lộ ra, bên lưng trái bị một cọc gỗ nhọn đâm thủng, coi như mạng cậu lớn, vị trí đâm chếch lên, máu chảy rất nhiều, nhưng không tổn thương tim mạch. Lương Thượng Quân xé đồ mình băng bó cầm máu tạm thời cho cậu, sau đó đút cậu chút thức ăn và nước uống.
Ngoài ra, đùi phải của Vưu Vũ cũng bị một tảng đá lớn đè, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến cậu không thể cử động được. Lương Thượng Quân muốn dời tảng đá ra, nhưng sợ tổn thương xương Vưu Vũ, đang do dự thì Kỷ Sách đã lấy một nhánh cây to, chỉ nói với anh một chữ: “Nạy”.
Sau khi tảng đá bị họ dời ra, Lương Thượng Quân vội kiểm tra đùi cậu, nắn bóp theo xương một lần, anh lau mồ hôi, nói với Vưu Vũ: “Thằng nhóc cậu mạng lớn lắm, bị vầy mà vẫn không gãy xương đùi”.
Vưu Vũ cũng giỏi, mặc họ hành hạ ra sao vẫn nhất quyết không hôn mê, vì 20đ kia, cộng thêm 10đ chả biết có lấy về được hay không, cậu nguyện trả bất cứ cái giá nào.
Lương Thượng Quân cõng Vưu Vũ trên lưng đi từng bước về doanh trại, hiện giờ anh bước đi rất vững, sợ chấn động tới vết thương Vưu Vũ, lúc đi anh còn mắng hai ba câu, càm ràm lải nhải suốt, Kỷ Sách ở một bên che chở họ nghe mà lắc đầu, chê anh lắm lời phiền muốn chết.
Vưu Vũ vẫn ráng ép mình mở mắt, cậu gục đầu lên cổ Đại đội trưởng Lương, chạm vào phần thịt mềm mại sau tai anh, ngửi được mùi hương mặn đắng không rõ là nước mưa hay mồ hôi, nhìn đôi mi đọng nước thoắt nâng thoắt hạ của người nọ.
Lời Đại đội trưởng Lương nói một câu cậu cũng không nghe rõ, nhưng cậu khắc sâu dáng vẻ của Đại đội trưởng Lương vào giây phút này, từng nét từng nét đều bỏng rát.
Rất nhiều năm sau, khi cậu giải ngũ, ngồi trên xích đu với người nhà hồi tưởng lại năm xưa, cậu bảo tất cả vết thương trên người mình đều là huân chương vinh quang, chỉ trừ vết sau lưng trái, đó là cái giá phải trả cho sự ấu trĩ.
Là sự ấu trĩ của cậu, cũng là của Đại đội trưởng Lương.
Vưu Vũ được đội y tế đưa về cứu chữa, đại đội 1 và đại đội 7 chuẩn bị nhổ trại về tổ.
Mọi người bận rộn thu xếp trong ba phút, vì thế Lương Thượng Quân có ba phút để nghỉ ngơi, anh ngồi lên một tảng đá ở trên cao, nhìn đám lính tới tới lui lui bên dưới, không biết đang nghĩ gì.
Kỷ Sách tới ngồi bên cạnh anh, bắt chéo chân châm điếu thuốc, hắn vẫn hút rất chậm.
Cơn nghiện thuốc lá của Lương Thượng Quân bị hắn khơi gợi, anh nhớ mình cũng có đem mấy điếu, nhưng tìm trên tìm dưới mấy lần mà vẫn không thấy đâu, chắc lúc đi kiếm Vưu Vũ làm rớt mất rồi. Anh thở dài, tiếp tục ngẩn người.
Một làn khói thuốc phả qua mặt anh, làm anh hơi sặc, sau đó một điếu thuốc xuất hiện trước mắt, chủ nhân của điếu thuốc hỏi: “Muốn hút không?”
Lương Thượng Quân ngơ ngác một hồi, không dám tin lời tên Kỷ Sách keo kiệt này, mắt thấy giấy gói thuốc đã bị cháy mất một vòng, anh giật qua hút mạnh mấy hơi, Kỷ Sách chỉ nhìn anh cười.
Lương Thượng Quân phun khói thuốc ra, kèm theo một tiếng thở dài. Anh nhìn ra phương xa, thầm nói cầu vồng.
Kỷ Sách nhìn theo tầm mắt anh, nhưng không thấy gì hết, lúc quay đầu lại, Lương Thượng Quân thế nhưng đã ngậm điếu thuốc ngủ mất rồi.
Đêm nay chạy gần 50km, vừa tìm người vừa cứu người, có làm bằng sắt cũng chịu không nổi.
Kỷ Sách lấy điếu thuốc bảo bối một ngày một điếu của mình từ trong miệng anh ra, rít một hơi, bản thân cũng hơi ngơ ngẩn, không phải bởi vì điếu thuốc, mà là vì xúc cảm của đôi môi còn đọng lại trên tay.
Những tưởng cứng cỏi nhưng thật ra lại rất mềm lòng, những tưởng lạnh lùng nhưng thật ra lại rất ấm áp.
“…Đúng là vô dụng, mới có một tối mà thôi” Hắn gạt tàn thuốc, hất hàm sai bảo một tên lính bên đại đội 7: “Này cậu kia cậu kia, mau vác Đại đội trưởng heo lười nhà các cậu về!”
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
98 chương
11 chương
16 chương
240 chương