“Phế vật!” Trình Khác ngồi ở bậc thang bên vệ đường, hứng gió Bắc, rút từ đâu đó ra một điếu thuốc ngậm vào miệng. Hai chữ kia là câu cuối cùng hắn nghe được trước khi ra khỏi nhà, có lẽ là cha hắn nói. Không, chắc hẳn là một câu chốt đồng lòng nhất trí của cả nhà về hắn. Đồ bỏ đi. Trình Khác gật gật đầu, chính hắn cũng cảm thấy câu đánh giá này hết sức đúng trọng tâm. Sau khi thử cúi đầu, lấy tay bao lấy mặt, dùng áo khoác che mặt, quay người đứng khuất gió, thử hết đủ mọi tư thế cũng không thể nào châm nổi điếu thuốc, hắn vung tay ném luôn bật lửa vào bụi cỏ nào đó ven đường. “Cút mẹ mày đi.” Trình Khác chửi. Đúng là đồ bỏ đi, đến một điếu thuốc cũng không châm nổi. Nhưng thuốc thì vẫn muốn châm, dù sao đồ bỏ đi như hắn, suốt hai năm nay chẳng cai thuốc nổi, đương nhiên lúc này càng không thể. Trình Khác nhìn bụi cỏ nơi cái bật lửa vừa biến mất. Cỏ khô có vẻ dày. Cũng chẳng biết là thứ cây quái quỷ gì. Hắn tưởng tượng ra cảnh mình ngồi xổm mò mẫm trong bụi cỏ, sau đó một tay sờ vào một thứ đến đoán cũng không muốn đoán là thứ gì. Trình Khác nhìn bốn phía, lúc này người đi lại vẫn còn đông, lá vàng bị cuốn bay tán loạn theo bước chân người vội vã qua lại. Hắn vốn luôn nhàn rỗi, cho nên vẫn chưa từng được trải nghiệm loại cảm giác đi trên đường mà đến thời gian liếc mắt nhìn người đối diện cũng chẳng có. Qua tầm năm phút, hắn rốt cuộc cũng may mắn chạm mắt một thằng nhóc vừa mới ném tàn thuốc đi. “Người anh em.” Trình Khác ngăn tên nhóc lại, “Cho xin tí lửa nào.” “À.” Thằng nhóc kia lấy bật lửa ra. Tách. Xoẹt. Phụt. Tách. Thằng nhóc kia chăm chú bấm bật lửa, Trình Khác yên tĩnh ngậm điếu thuốc, nín thở hi vọng. Vào lúc hắn cảm thấy mình sắp nín đến không chịu nổi rồi, đầu cái bật lửa văng vèo một cái ra ngoài. Trình Khác ngước mắt nhìn thằng nhóc. “A…Thật xin lỗi.” Thằng nhóc kia lúng túng. “Lúc nãy tôi vẫn châm được mà.” “Vất vả rồi.” Trình Khác gật đầu, thở ra vài hơi, “Cám ơn.” Thằng nhóc kia rời đi, Trình Khác thả điếu thuốc lại vào túi. Nhân tiện mò trong túi hai phát, xác định chắc chắn trong túi ngoài bao thuốc lá này, cũng chẳng còn thứ gì nữa. Điện thoại di dộng, ví tiền, tất cả đều cùng hai chữ “Phế vật” kia, ở lại nhà. Cái chốn chắc cũng chẳng bao giờ quay về nữa. Hắn quay lại đứng cạnh bụi cỏ, ngó đầu nhìn vào bên trong bụi cây kia tầm một phút, cũng chẳng thấy cái bật lửa ném vào lúc trước, chỉ thấy hai nhúm giấy ăn. Hắn quay người, đi về phía siêu thị nhỏ bên cạnh. Trình Khác cũng không hẳn là nghiện thuốc lá nặng, nhưng con người chính là kỳ lạ như vật, lúc trong tay có lửa có thuốc, hắn có khi cả ngày chẳng thèm đụng vào, chỉ lúc nào muốn hút một điếu cũng không hút nổi, lại không thể nhịn được, cứ như bị bệnh. “Chào buổi tối.” Em gái quầy thu ngân hỏi thăm. “Chào buổi tối.” Trình Khác đi đến, lấy một chiếc từ trong hai hàng đầy bật lửa đặt ngay quầy thu ngân. Lúc em gái thu ngân còn chưa kịp phản ứng hỏi hắn có muốn mua không, hắn đã kịp châm điếu thuốc, trả lại bật lửa, rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Nước chảy mây trôi. Cả đời này, chắc là lần đầu tiên mặt dày suôn sẻ đến vậy. Ngồi trên ghế sắt rìa đường hút xong một điếu thuốc, Trình Khác đứng lên, hơi lạnh xuyên qua mông khiến hắn thở dài. Hắn liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hơn chín giờ. Hắn không có thói quen đeo đồng hồ, cái đồng hồ Jaeger* này là tháng trước Trình Dịch đưa cho hắn. Hắn lúc đấy cũng bất ngờ, cho rằng từ nay quan hệ giữa bọn họ sẽ dịu đi, liền đeo. Chỉ là không nghĩ tới, chuyện bất ngờ vẫn còn ở phía sau, một tháng sau hắn đã bị cha tự mình đuổi ra khỏi cửa. Mà suy đoán trước đó của hắn, chỉ là hiểu lầm. Bên trong chuyện này có bao nhiêu công lao của Trình Dịch, lại có bao nhiêu thứ tồi tệ đổ lên đầu hắn, hắn nghĩ cũng không muốn nghĩ, hắn thậm chí còn không hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Giống như cha hắn nói. Mày chưa từng làm thì thôi bỏ đi, nhưng sao đến cái chuyện đi đâu hỏi cũng không biết. À. Đúng vậy. Hắn chẳng có hứng thú với chuyện làm ăn, bắt hắn cùng làm việc với Trình Dịch, hắn cảm giác, trước mặt Trình Dịch mình chẳng khác gì một tên chạy việc vặt, cũng chỉ là một tên bỏ đi nhiều năm như vậy cố làm vừa lòng cha hắn chút mà thôi. Hắn thật sự không biết đi đâu hỏi, chỉ là cảm thấy bất ngờ. So với việc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hiện giờ vấn đề cấp thiết hơn chính là toàn thân hắn từ trên xuống dưới chẳng có gì, giờ nên đi chỗ nào trú tạm đây. Trình Khác thuận đường đi về phía trước, hiện giờ Lưu Thiên Thành hẳn là vẫn ở cửa hàng đi, cũng không xa đây, trước đây từng đi bộ tới, chắc cũng mất khoảng… một tiếng? Đi được một đoạn, trời bắt đầu trở gió, người trên đường cũng thưa thớt dần, hai bên đường, mấy trò ăn chơi trác táng đã bắt đầu nhộn nhịp lên. Phía sau vang lên tiếng còi xe. Trình Khác không quay đầu lại, vẫn cứ đi tiếp, một con xe thể thao màu đỏ lái qua cạnh hắn, đến hai ba mét phía trước thì dừng lại. Là con Maybach của Trình Dịch. Xe này hắn luôn lái, cũng thường xuyên cho tài xế nghỉ, thế nên hắn hết sức quen thuộc, chẳng cần nghe tiếng động cơ, cũng không cần nhìn biển số, ngửi khói xe là biết, bí bách. Cửa kính bên ghế phụ hạ xuống, Trình Dịch hé ra nửa khuôn mặt:”Đi đâu vậy?” “Thiên đường.” Trình Khác trả lời, thẳng bước về phía trước. “Em đưa anh đi?” Trình Dịch nói. “Đừng có tự tin quá.” Trình Khác dừng lại, “Biết đâu ngài lại đang đi xuống đó.” “Không sao,” Trình Dịch cười, đưa một cái ví tiền qua cửa kính xe. “Đưa cho anh, sót trong nhà.” Trình Khác không nói gì, đưa tay nhận lấy ví tiền. Chỉ có ví tiền, không có điện thoại di động. “Di động của anh ở trong phòng, em chưa đi vào.” Trình Dịch nói. “Hả,” Trình Khác liếc mắt nhìn, “Vậy ví tiền của anh chắc là tự đi bộ từ trong nhà ra rồi?” “Ví tiền là em lấy từ trong áo khoác anh để ở phòng khách,” Trình Dịch nói, “Anh còn muốn lấy gì nữa, cứ nói với em một tiếng, lúc nào ba không ở nhà, em cùng anh về lấy.” Câu nói này nghe thật săn sóc, Trình Khác không nhịn được muốn cười lạnh, mà nâng khoe miệng lên lại chẳng thể cười nổi. “Trước tiên cứ tìm nhà nghỉ ở tạm cái đã,” Trình Dịch nhìn hắn, bên miệng vẫn cười như cũ, ánh mắt lại hơi lạnh, “Mấy thằng bạn nhậu không tiền đồ của anh, lúc này cũng chẳng ai dám nhận anh vào đâu.” Trình Khác vẫn không nói gì, chỉ nhìn Trình Dịch. “Tự mình bắt đầu lại từ đầu đi,” Trình Dịch nói, “Đừng chuyện gì cũng muốn dựa vào gia đình.” Trình Khác tiếp tục trầm mặc, giờ hắn thật sự không nói nổi câu gì, trong nhà này ngoại trừ cha, có nổi một người có thể coi là “Bắt đầu lại từ đầu” sao? Hắn không hiểu Trình Dịch nghĩ gì mà có thể dùng phong thái đàng hoàng trịnh trọng nói với hắn lời này. “Lái xe đi.” Trình Dịch nói với tài xế, kéo cửa kính xe lên. Trình Khác không thể nói rõ tâm trạng của mình hiện giờ, sững sờ nhìn theo hướng xe đi mãi một lúc lâu mới mở ví tiền ra. Chứng minh thư. Trình Khác nhíu mày. Ngoài ra chẳng có thứ gì tương tự nữa, một đống thẻ hội viên ăn uống chùa cùng với thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng đều không có. “Được lắm.” Trình Khác liền lật qua lật lại vách ngăn. Lúc nãy Trình Dịch bảo hắn tìm nhà nghỉ, hắn còn nghĩ Trình Dịch hẳn là đang chọc tức hắn, hiện giờ nhìn thấy tiền bên trong ngăn ví, hắn cuối cùng đã hiểu. Trình Dịch lúc đó nói thật. Một-trăm-đồng. Muốn ở nhà nghỉ, chắc cũng chỉ có thể ở loại nhà nghỉ có phòng tập thể, cách xa đường lớn cả trăm dặm. Hơn nữa, bình thường hắn cũng không để tiền mặt trong ví, thế nên một trăm đồng này là Trình Dịch cố ý bỏ vào. Trình Khác rút tờ tiền màu đỏ ra, có thể nhìn rõ ngón tay mình tức giận đến run lên. Hắn hoàn toàn có thể nhìn thấy cảm xúc mờ mịt trước mọi thứ của mình, từ lúc nhìn thấy tờ tiền mệnh giá lớn đến trăm đồng này, tích tụ từng chút từ đầu ngón tay, dần dần lan ra toàn cơ thể. Cơn giận như vậy, cho dù lúc trước bị em trai tính kế, bị cha đẻ đuổi ra khỏi nhà, bạn bè nhờ đến cũng không nhận, thậm chí đến lúc muốn hút thuốc mà không thể châm lửa, hắn cũng chưa từng cảm nhận được. Thế nhưng ở giờ phút bị người kia mang theo tư thái thắng lợi tới làm nhục, lửa giận lại bốc lên ngùn ngụt. “Đệt!” Trình Khác cắn chặt răng chửi một tiếng, tàn nhẫn ném thứ trong tay vào thùng rác. Mỗi lần hắn ném đồ vào thùng rác, chỉ cần khoảng cách lớn hơn một mét là phải ném đến lần thứ hai mới trúng, vậy mà hiện giờ thùng rác cách đến hai ba mét, ví tiền lại vô cùng chuẩn xác bay vèo vào trong. Chỉ còn tờ tiền to một trăm đồng kia rơi trên mặt đất. Trình Khác đi tới, nhặt tờ tiền lên, lần thứ hai ném thật mạnh, đến mức tay cũng thấy đau. Sau đó quay người bỏ đi. Đi thẳng đến giao lộ, nhìn thấy đèn tín hiệu người qua đường đang xanh, Trình Khác mới dừng lại. Vốn là hắn định đến chỗ Lưu Thiên Thành, nhưng giờ hẳn là không đến được rồi. Hắn tin lời Trình Dịch nói, có bản lĩnh làm hắn bị đá ra khỏi nhà, giờ chặt đứt đường lui của hắn, đối với Trình Dịch cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn. Hắn không có người bạn nào thật tâm thân thiết, tất cả đều là gặp dịp phóng túng thì quen biết. Cái kiểu quan hệ gặp dịp thì chơi, vào lúc không chơi bời gì như bây giờ, bạn bè cũng chẳng dựa dẫm vào được. Thế nên, hiện giờ tình trạng của hắn đúng như Trình Dịch mong muốn, không nơi để đi. Cho nên… Trình Khác nhìn đèn tín hiệu bên kia đã chuyển sang đỏ một lúc, cuối cùng thở dài, quay người trở về đường cũ. Tối hôm nay kiểu gì cũng phải có chỗ trú qua đêm, ngày mai lại nghĩ cách sau. Một trăm đồng tốt xấu gì cũng ứng phó được đêm nay. Phải quay lại lấy. Thùng rác là thùng to màu xanh lục. Hai cái đứng cạnh nhau. Hai cái nắp thùng vốn mở ra, chẳng hiểu đã được vị công dân gương mẫu nào đậy lại. Thân thùng phản ra ánh đèn neon từ phố quán bar đối diện, cực kỳ nổi bật giữa đám người, hình người nhỏ màu phía trên đang làm tư thế như đang chà đĩa. (đoạn này chém chém thôi chứ mình cũng không hiểu hic) Trình Khác vẫn đứng im một lúc lâu. Một là vì có người đang đi ngang qua. Hai là hắn vẫn không nghĩ tới có ngày mình lại phải đi bới rác, nội tâm đang bận giãy dụa lăn lộn đầy đất. Ba là hắn quên mất mình rốt cuộc ném ví và tờ tiền vào thùng nào, là cùng vứt vào một thùng, hay là mỗi thứ ném vào một nơi. Má nó! Cuối cùng hắn chọn bừa cái thùng bên trái, đi tới, dùng ngón tay cẩn thận nhấc nắp lên, liếc mắt nhìn vào trong. Thùng rác không đầy, cũng chẳng nhìn rõ ra bên trong có những gì, thế nhưng một cái thùng rác dù bên ngoài trông có sạch sẽ thế nào, đứng lại gần vẫn tỏa ra mùi không thể chịu nổi. Trình Khác nhấc tay trái lên, lại thả xuống, lại nhấc tay phải lên, rồi lại thả xuống. Lặp lại hai động tác này một lần nữa, hắn ngừng lại, cảm thấy nhịp thở cũng chậm đi, viền mắt sưng đến khó chịu, thậm chí còn cảm nhận được số lần mạch máu bên huyệt thái dương giật lên. Lửa giận vốn đã bị dập đi, từ lúc nghĩ tới phải đi bới lại tiền từ thùng rác, nháy mắt liền bốc lên đỉnh đầu nổ ầm ầm. Trình Khác lùi lại một bước, đùng cái đưa chân đá một phát vào thùng rác. “Oành,” nghe rất đã giận, mấy thứ trong thùng rác cũng rất có tinh thần hợp tác, ào ào đổ ra. Bao bì rách, báo nát, hộp đồ ăn nhanh còn chảy nước tong tong, que tre còn dính thịt nướng… Trình Khác đang muốn đứng từ xa ngưng thần tụ khí, nhìn xem trong đống rác kia có cái ví tiền hay tờ một trăm đồng kia không, trong đống lung tung hỗn hợp kia bỗng có cái gì xao động, tóc gáy hắn dựng hết lên. Chuột, nhện, rắn – ba thứ hắn sợ nhất. Là chuột? Không đợi hắn buồn nôn mà lùi lại, giữa một mảng tăm tối trong thùng bỗng xuất hiện một cái bóng, Trình Khác còn chưa kịp nhìn rõ là thứ gì, mặt đã trúng một đấm. Ồ. Là một con người. Cú đấm bay lên đập vào mặt thật nặng, Trình Khác không có phòng bị, sau ba giây vẫn chưa thể tỉnh táo lại. Từ nhỏ đến lớn, trừ lúc huấn luyện ở trường luyện võ, đây là lần đầu tiên hắn không mang bảo hộ gì, bị người trực tiếp đấm lên mặt, lại còn trên đường. “Mày bị điên à!” Trình Khác quay đầu lại nhìn rõ người kia, rống lên một câu. Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu hắn, đụng phải một tên bị bệnh thần kinh rồi. “Mày có bệnh đúng không?” Người này dường như cùng lúc rống lên. Trình Khác chịu đau trên mặt, giờ mới bắt đầu tỉnh táo được một chút, hắn lại suýt nữa tưởng mình vì quá đau mà nghe nhầm rồi: “Ơ?” “Mẹ nó, ai cho mày đá?” Người này nhìn hắn chằm chằm. “Tao đá…” Trình Khắc rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, lửa giận tưởng trốn được rồi lại chạy về lồng ngực, “Tao mẹ nó đá phải thân thích nhà mày rồi, ngại quá!” Người kia không lên tiếng, giơ thẳng chân đạp hắn. Một cước kia rất đủ lực, nhưng nhìn qua cũng biết là công phu tự học thành tài, giờ Trình Khác đã có phòng bị, thoải mái tránh được một cú này, còn tiện tay cho một nắm đấm về phía cằm người kia. Người kia tránh được, đứng nguyên tại chỗ. Cũng được, trụ rất vững. Trình Khác nhanh chóng dựa vào ánh đèn neon đỏ lóe lên ánh sáng lục, trong nháy mắt nhìn từ trên xuống dưới kẻ đang đứng trước mặt. Người rất cao, đội mũ len, mũ kéo xuống rất thấp, trên mặt vì ánh sáng lúc xanh lúc đỏ trong chốc lát cũng không nhìn rõ dáng dấp ra sao, nhưng có thể thấy, bên huyệt thái dương trái có một vết sẹo kéo dài đến tai. Nhìn vết sẹo này, tên này hẳn là không dễ chơi. Trình Khác rút tên đứng trước mặt từ trong danh mục “bệnh thần kinh” ra, chuyển vào trong danh mục “lưu manh”. Nhưng ngẫm lại một lúc lại vẫn cảm thấy cứ nên trả về danh mục “bệnh thần kinh” kia đi. Vì dù gì với tiết trời hiện giờ, nhiều người đã mặc áo khoác lông vũ rồi, người này thế mà trên người lại chỉ có một cái áo phông ngắn tay. Nhìn trời lạnh như vậy, Trình Khác suýt nữa thì không đành lòng đánh y. Mà cái người mang vết sẹo này lại vô cùng nhẫn tâm, không chờ hắn quét một lượt từ đầu đến chân xong, một bên chân đã đá tới, Trình Khác cũng không trốn, một cú này chân đá rất cao, hắn dùng tay đẩy chân người này sang một bên, tay lại bổ một nhát vào phía trong đùi y. “Đệch!” Y rống lên. “Cái đệt!” Trình Khác nhíu mày, người này vẫn trụ được, vậy mà lại không ngã ra. Lúc Vết sẹo định đá hắn một lần nữa, Trình Khác chỉ vào người y: “Không để yên đúng không? Mẹ nó, đây là thùng rác nhà mày à?” “Mày bới rác mà cũng quản xem là thùng rác nhà ai à?” Vết sẹo cũng chỉ vào hắn, “Nếu không mày thử nói xem, thùng rác nhà ai mày không bới?” “Ông nội mày!” Trình Khác tự mình cũng cảm nhận được lời này từ kẽ răng phun ra mang theo dao. Giận dữ trong lòng còn chưa dịu lại, câu nói này đã lập tức làm hắn nổ tung, nhào đến Vết sẹo. Vết sẹo cũng rất dứt khoát, giơ một nắm đấm về phía này. Ẩu đả từ lúc này đã loạn cào cào, chính Trình Khác cũng cảm nhận được mỗi động tác của mình đều không đúng kỹ thuật, thế nhưng với tâm tình của hắn hiện nay, chỉ có thể xuất chiêu lung tung. Mà lúc này, hắn cũng phát hiện ra mình đã xem thường Vết sẹo, đúng là loại học bờ học bụi, nhưng ra tay rất tàn nhẫn, chân cũng có lực; khóa, vặn, bổ, dưới con mắt của hắn mà nói, không có động tác nào đúng tiêu chuẩn, thế nhưng cũng không động tác nào thất bại. Trình Khác không biết ý chí chiến đấu của hắn vì sao lại sục sôi, dùng chiêu thức không phân cao thấp với Vết sẹo, trong nháy mắt, công phu quyền cước tiêu sái đã trở thành hội đấu vật. Mãi cho đến khi đằng sau liên tục vang lên tiếng còi xe, Trình Khác mới bình tĩnh lại. Hắn hiện giờ cũng không để ý xem liệu có người qua đường vây xem, hay có cảnh sát đến không, hiện giờ điều duy nhất hắn để ý… là không thể để Trình Dịch nhìn thấy cảnh này. Hắn đẩy mạnh Vết sẹo ra, quay đầu lại liếc mắt nhìn. Trong lòng vẫn đang căng thẳng, nhìn rõ rồi mới thả lỏng, là một con Land Rover trắng. Hắn đột nhiên cảm thấy khó chịu, bản thân chỉ mới qua hai tiếng đã loạn thành thế này. Một người từ trên xe nhảy xuống, tay cầm không biết là gậy sắt hay gậy gỗ gì, chỉ vào hắn: “Con mẹ nó, mày muốn tìm chết à?” “Tao con mẹ nó tìm mày đấy.” Trình Khác nhìn kẻ kia. “Nói nhảm gì đấy,” Vết sẹo đứng bên cạnh, giọng lạnh lẽo nói, “Áo của tao đâu.” “À.” Tên cầm gậy kia trừng hai mắt Trình Khác, xoay tay lấy ra từ cửa kính xe một cái áo khoác ném cho Vết sẹo, “Chuyện gì thế này? Tao đi gọi thêm mấy đứa…” “Đi lấy con mèo ra đi,” Vết sẹo ngắt lời gã, quay đầu liếc mắt nhìn thùng rác bên kia. “Cái đệch!” Trình Khác cũng liếc mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, nhanh như chớp lột áo khoác của mình ra, rồi run như cầy sấy. Thùng rác bị đá ngã lăn, thân đầu đã rời ra, bị đè nát không còn hình dạng ban đầu. Trình Khác không muốn nhớ lại xem hắn đã lăn lên thùng rác như thế nào, từng trận buồn nôn trào lên, cảm giác cả người đều dính mùi vị kinh tởm. “Meo meo?” Vết sẹo lại không hề để ý, tay chống trên mặt đất, nằm sấp, đầu cũng gần chui vào trong thùng rác nhìn, “Meow Meow? Meo~ Meo~ Meow~” Trình Khác lau khóe miệng, khiếp sợ nhìn y. “Meo…” Cái tên xách gậy kia cũng nằm sấp xuống định gọi cùng, mà mới vừa định thò đầu vào đã bị Vết sẹo ngắt lời. “Lấy ra đi.” Vết đao nói. Tên kia gật gật đầu, không hề do dự thò tay vào thùng rác ngã ngửa đã biến dạng nằm lăn trên mặt đất. Sau đó sục sạo một trận. Vào lúc Trình Khác cảm thấy dạ dày bắt đầu cồn cào một trận dời sông lấp biển, tên kia rút tay ra, trong lòng bàn tay có thêm một con mèo, lông đã bẩn thành màu xám tro, to cỡ nắm tay. Trình Khác sửng sốt vài giây, quay người định rời đi. Qua một trận điên đảo như thế, hắn đã chẳng rõ lửa giận ngập trời đã tan chưa, hay đã bị phân tâm, hoặc cũng bị che lại rồi. Mới đi chưa được hai bước, phía sau đã vang lên tiếng cười của Vết sẹo: “Cháu trai à, đang tìm cái này đi?” Trình Khác quay đầu lại, từ ngón tay vết sẹo chỉ xuống, giữa đống rác là tờ 100 tệ kia. Trong lòng hắn giật giật đau đau. Nhưng vẫn quyết định không nói gì, quay đầu tiếp tục đi về phía trước, sau khi đi được vài bước, đột nhiên cảm thấy rất mệt. Mệt đến mức chân cũng sắp không đứng nổi nữa. Con xe Land Rover kia lái qua bên cạnh hắn, đi về phía giao lộ, hắn nhìn chằm chằm đuôi xe một chốc, quay đầu bắt đầu trở về chỗ thùng rác. Giờ không phải lúc cậy mạnh, tuy rằng kể cả tối nay không có một đồng nào, hắn cũng không đến mức chết trên đường, nhưng lại tiện tay kiếm được 100 đồng. “Quay lại.” Giang Dư Đoạt đầu dựa vào cửa kính bên ghế phụ, vừa nói vừa lấy giấy ướt lau đám lông bẩn trên người con mèo. “Cái gì?” Trần Khánh ngẩn người, nhưng vẫn đạp phanh xe, quay đầu xe lại, “Quay lại làm gì?” “Nhìn tên kia một chút.” Giang Dư Đoạt nói. “Sao,” Trần Khánh nhìn hắn, “Một thằng đàn ông lang thang, mày đánh xong còn về nhìn cái rắm gì nữa?” “Một thằng đàn ông lang thang sẽ mặc đồ như thế à,” Giang Dư Đoạt đưa tay lấy áo khoác của Trần Khánh từ ghế sau, bọc con mèo lại rồi thả về ghế sau, “Trên tay hắn ta đeo Jaeger mày không thấy à?” “Jaeger?” Trần Khánh mờ mịt, “Đồng hồ đeo tay?” “Ừm.” Giang Dư Đoạt đã không muốn nói nữa. “Được,” Trần Khánh gật gật đầu, “Chỉ cần Tam ca mở miệng, chuyện khác cứ giao cho tao lo, giờ quay về cướp.” Giang Dư Đoạt nhìn gã. “Yên tâm,” Trần Khánh cũng nhìn lại y, “Tao mang theo đồ nghề đây, một phát là xong việc, đảm bảo…” “Câm miệng.” Giang Dư Đoạt nói. Tác giả có lời muốn nói: Đây là một câu chuyện rất phong phú. o(≧口≦)o ________________________ *: Jaeger-LeCoultre là nhà sản xuất đồng hồ và đồng hồ sang trọng của Thụy Sĩ có trụ sở tại Le Sentier, Thụy Sĩ, có niên đại từ nửa đầu thế kỷ XIX, được sáng lập bởi Antoine LeCoultre vào năm 1833. Giá tầm 150.000.000VND ~ 300.000.000 VND.