“Em thấy Vinh Quang thú vị không?” Trần Quả vô cùng nghiêm túc hỏi. “Cũng không tệ lắm.” Đường Nhu đáp. “Có cảm thấy càng chơi càng hay không?” Trần Quả hỏi tiếp. “Ừm, có chứ.” Đường Nhu nói. Trần Quả cười. Có thể tiến từng bước coi như tốt lắm rồi, hứng thú có thể từ từ bồi đắp mà. Sau khi hai người thu dọn đồ đạc xong, cả ba cùng xuống khách sạn ăn sáng. Trên bàn, Trần Quả cầm cuốn sách du lịch thành phố S được khách sạn phát miễn phí, lật xem liên tục: “Xem thử có gì thú vị không.” Diệp Tu và Đường Nhu nhìn nhau, đúng lúc bị Trần Quả liếc thấy, cô không ngẩng đầu mà nói tiếp: “Hai đứa đừng hòng ru rú trong phòng chơi game, chúng ta đi công tác nên có công chuyện phải làm.” Công chuyện… Diệp Tu và Đường Nhu vãi cả mồ hôi, rồi nghe thấy Trần Quả ngồi đấy bảo: “Phố đi bộ dọc đường Nam Tuyền là khu phố ăn uống và mua sắm lớn nhất thành phố S. Chỗ này tuyệt đấy, mấy đứa coi thử xem.” Trần Quả đẩy sách du lịch đến trước mặt hai người. Diệp Tu nhận lấy, vừa thấy vừa gật như giã tỏi, sau đó đưa ra đề nghị: “Chị chủ à, tụi mình có nên tìm mấy tiệm net lớn, đến cảm nhận thử tình hình hoạt động và cách phục vụ của họ không?” “Ý kiến hay!” Đường Nhu liên tục gật đầu. “Không cần đâu, chị lớn lên trong tiệm net từ nhỏ, đứa nào có kinh nghiệm kinh doanh tiệm net phong phú hơn chị chứ?” Trần Quả khinh thường phủ quyết đề nghị của Diệp Tu. Vừa dứt lời, cả ba bó tay phì cười. Đi công tác tất nhiên là chém bậy, khảo sát tiệm net cũng là theo đà mà chém. Ai cũng hiểu rõ suy nghĩ của nhau. “Được rồi, đùa mấy đứa thôi.” Trần Quả huỵch toẹt ra trước, “Hai đứa muốn làm gì thì làm, chị chọn vài chỗ đi thăm thú thử, không thể chỉ đến đây không được.” Trần Quả dứt lời lại vừa uống sữa vừa lật sách du lịch. “Ừ thì…” Diệp Tu và Đường Nhu suy nghĩ, sếp tổng Trần là người bỏ tiền bao ăn bao uống bao cả tiền vé, dẫn hai người ra ngoài chơi, nếu hai người chỉ cắm đầu vào Vinh Quang, quả thực chẳng có tình nghĩa gì. Lúc này, cả hai cùng đập bàn, bất cứ giá nào cũng phải ngừng Vinh Quang, đi nát cái thành phố S này một lần. “Thế à? Vậy mau đến xem thử, tụi mình nên đi đâu đây?” Trần Quả cũng không khách sáo chi, nhanh chóng đẩy sách du lịch cho cả hai cùng xem. Diệp Tu tất nhiên không phải thằng thích mua sắm và du lịch, bu vào chỉ biết gật gù ok. Trần Quả và Đường Nhu thầm thì hồi lâu, đến cuối cùng chính hắn cũng chả biết nơi được chọn, tóm lại cứ theo sau là được. Kết quả chuyến đi dạo hôm đấy quả thực rất đặc sắc. Hai cô em xinh tươi đi đến đâu thu hút ánh nhìn đến đó. Cùng được người người chú ý còn có một tên chây lười, chân như lết trên đất, đang bám đuôi hai em mỹ nữ kia. Trần Quả và Đường Nhu quá quen thuộc với dáng vẻ biếng nhác của Diệp Tu, không mấy để ý. Chỉ thẳng tiến theo hành trình đã vạch sẵn. Ai ngờ năm nơi được chọn ban đầu, mới đi hai nơi đã hết sạch thời gian. Hai cô gái đốt khoảng 2 tiếng vào một cửa tiệm quần áo đầy đủ mẫu mã mới trên thị trường. Có điều, Diệp Tu lại rất ưng 2 tiếng này, trên hàng ghế nghỉ ngơi mà tiệm cung cấp ngồi rặt một lũ đực rựa. Ai nấy nhìn nhau cười thấu hiểu. Có vài anh lôi kéo người bên cạnh tám nhảm, sau cùng thành phố đang tổ chức Ngôi Sao Cuối Tuần của game Vinh Quang lập tức trở thành đề tài chính, dần dần lan rộng ra. Fan Vinh Quang ở đây không ít, cả lũ thảo luận kịch liệt, hứng trí dạt dào. Bạn gái dạo xong quay về tìm, kết quả đám đàn ông lại lưu luyến không rời. “Em dạo thêm chút đi! Đằng đó em coi chưa?” Thằng bị gọi đi thường sẽ kháng cự như vậy. Dạo hết một ngày, hai mỹ nữ mua không ít bao lớn bao nhỏ. Trần Quả chịu chơi nhất, mua hẳn kính viễn vọng có bội số lớn để tiện quan sát hoạt động Ngôi Sao Tụ Hội đêm nay. Hai mỹ nữ định bụng đi năm chỗ, mới đi được hai chỗ nên còn chưa hết hứng. Nhưng lại không thể bỏ lỡ Ngôi Sao Tụ Hội, đành cắn răng chịu đựng, bắt xe về khách sạn, ném đồ xong lập tức phóng thẳng đến nhà thi đấu của câu lạc bộ Luân Hồi. Ngày thứ hai của Ngôi Sao Cuối Tuần, mọi người được phát sổ nhỏ giới thiệu về các hoạt động đơn hôm nay. Trước giờ, những trận đấu ngày thứ hai chủ yếu chỉ mang tính biểu diễn, tính đối chiến không nhiều. Hoạt động của hôm nay thường là một vài trò chơi nhỏ được thiết kế theo nội dung trong game, ví dụ như thi chạy, leo cao, bắn súng hay vượt chướng ngại. Những hạng mục thi đấu bình thường, chuyển sang trò chơi lại thú vị hơn hẳn. Điều cốt yếu nhất là, hai bên tuyển thủ không chỉ có thể tấn công nhau mà giết nhau luôn cũng được. Có điều, tất cả phải chú ý, người tham gia không chỉ có một, nếu hai bên quần nhau quá hăng thì rất dễ tạo cơ hội ngư ông đắc lợi cho kẻ khác. Các hoạt động trên đã tồn tại từ lâu, nhận được sự hưởng ứng của đông đảo khán giả, vậy nên vẫn được giữ đến nay. Có nhiều người còn thích bày trò giải trí trong game dựa theo những quy tắc ấy. Mà ngày thứ hai cũng là ngày tương tác với khán giả nhiều nhất. Trong những trận đấu thú vị này, mỗi trận sẽ chọn vài khán giả ngẫu nhiên lên thi đấu với những tuyển thủ được định trước. Thông báo sơ lược những trò chơi được tổ chức hôm nay bằng hình ảnh 3D xong, tiết mục đầu tiên chính thức tiến hành: Chạy vượt chướng ngại vật. Hình ảnh 3D chớp lóe trong nhà thi đấu, một đường băng nhựa chợt xuất hiện trên sân đấu. Tám đường băng đánh số từ 1 đến 8 trông như thật. MC phụ trách dẫn chương trình chuẩn bị cho chọn số. Chỗ ngồi của khán giả đều có số, các tuyển thủ ngôi sao sẽ chọn khán giả lên sân khấu tham gia thi đấu cùng mình bằng nhiều cách ngẫu nhiên. Trận đầu, tuyển thủ chọn số chính là át chủ bài của ban tổ chức Luân Hồi – Chu Trạch Khải. “Trạch Khải, anh định dùng cách nào để chọn ra bốn bạn khán giả?” MC hỏi Chu Trạch Khải đang bước lên sân khấu. “À, chọn ngẫu nhiên.” Chu Trạch Khải ngẫm nghĩ rồi nói. “Chúng ta có thể chọn ngẫu nhiên bằng máy tính, có thể gọi bừa một số, hoặc anh có thể cầm đồ ném cho khán giả, trúng ai thì là người đó, anh cũng có thể đưa ra ý kiến khác. Sao, liệu anh có cách nào mới lạ hơn không?” MC liệt kê ra. “Ừ, chọn cái kia đi!” Chu Trạch Khải nói. “Hở?” “Chọn ngẫu nhiên.” Chu Trạch Khải nói. “Chọn ngẫu nhiên? Ý anh là để máy tính chọn ngẫu nhiên ư?” “Đúng vậy.” “Thế thì, chúng ta dùng cách này chọn một khán giả lên trước đã. Trên màn hình lớn, số sẽ dừng quay khi anh bảo ngừng.” MC dứt lời, số trên màn hình vừa bắt đầu quay, Chu Trạch Khải đã lập tức hô ngừng. Hiển nhiên đến cả nhân viên điều khiển màn hình cũng trở nên chần chừ, Chu Trạch Khải hô ngừng còn cố quay thêm hai cái, MC mồ hôi con mồ hôi mẹ rủ nhau rơi: “Mới bắt đầu đã hô ngừng rồi, thôi cũng được đi, chúng ta hãy cùng xem thử bạn khán giả này nào… À, bạn ấy lên rồi kìa.” Màn hình vừa hiện số, chẳng cần MC thông báo, khán giả được chọn đã hăng hái lao lên. “Nào, bạn khán giả tiếp theo, Trạch Khải có muốn đổi cách khác không?” MC hỏi. Tay của Chu Trạch Khải tự nhiên giơ cao, lúc chưa đứa nào kịp thấy cậu ta muốn làm động tác gì thì tay đã hạ xuống, đáp: “À, cứ quay tiếp đi.” “Quay tiếp? Ý anh là để màn hình quay tiếp? Anh vẫn chọn cách này ư?” Chu Trạch Khải gật đầu. “Đành để màn hình quay tiếp vậy, nhưng lần này anh có thể…” “Ngừng.” “Có thể để nó quay thêm một lát không…” MC lí nhí nói xong nửa câu sau, Chu Trạch Khải ở bên đã vội vàng kêu ngừng, một số ghế lại ngừng trên màn hình. Không đợi MC tuyên bố, khán giả ở số ghế trên cũng đứng dậy lên sân khấu. “Được rồi, còn hai bạn, Trạch Khải có muốn đổi cách khác không?” MC chẳng thèm đọc nữa, tiếp tục luôn. “Không cần.” “Được rồi, vậy lần này chờ thêm chút hãy hô ngừng há?” MC hỏi. “Được.” Chu Trạch Khải gật gật đầu. “Màn hình lớn quay số đi nào!” Sau khi MC tuyên bố, màn hình lớn lại quay, MC vì hai lần “ngừng” đột ngột của Chu Trạch Khải mà vẫn chưa thể đọc được số đúng thời điểm, giờ gã quyết tâm nắm chặt cơ hội này. Màn hình quay đều quay đều, MC sẵn sàng gào số bất cứ lúc nào, gã chờ mòn chờ mỏi, chờ đến nổi ánh mắt quay tròn theo màn hình. Gã kinh ngạc nhìn Chu Trạch Khải, Chu Trạch Khải lại chăm chú dòm màn hình, nghiêm túc chờ thêm chút mới hô ngừng. “Trạch Khải…” “Ngừng.” “Móa mày!” MC thầm mắng trong lòng, lần “ngừng” này lại khiến gã trở tay không kịp. May mà lần này khán giả nể tình, không bạo đến mức vừa thấy số mình đã nhào lên. Cuối cùng, MC đọc số ghế thêm lần nữa mới gọi được người lên. “Còn một bạn khán giả cuối cùng… Nên đổi cách khác thôi nhỉ, Trạch Khải? Anh cứ gọi bừa một số, nghĩ ra số mấy thì cứ nói, chúng ta sẽ chọn người đó lên.” MC cũng không dễ dàng, gã chỉ hi vọng sân khấu sẽ đa dạng hơn, đừng cứ diễn mãi một màn thế này. “Ừ…” “Vậy anh muốn gọi số mấy?” “17.” Chu Trạch Khải nói. “17? Ồ, 17! Có thể hỏi vì sao anh lại nghĩ ngay đến số 17 không?” MC hỏi. “À…” Chu Trạch Khải “À” xong lại không nói tiếp, chỉ dõi mắt về phía MC. MC ngơ ngác một hồi, bỗng dưng nhớ ra chuyện gì, cúi đầu nhìn thử. Đạo diễn cũng nhanh chóng phát hiện tình huống bấy giờ, nhanh chóng cắt hẳn một khung ảnh, lia thẳng vào người MC. Chiếc áo thun mà MC mặc bên trong có in một con số “17” trên ngực trái. Khán giả có mặt cười ầm ĩ, MC cũng không hề xấu hổ, nếu phải hy sinh thân mình để hoạt náo không khí, gã sẵn lòng. Có điều, hai số “17” không đủ để xác định khán giả. Chỗ ngồi của sân nhà Luân Hồi được phân khu, chia dãy, rồi mới đánh số. MC lại dẫn dắt một hồi, cuối cùng cũng khiến Chu Trạch Khải rặn ra một số ghế đầy đủ. Tống tiễn Chu Trạch Khải xuống đài, MC lau mồ hôi đầy ót. Đuối vờ lờ, không hổ là người khó phỏng vấn nhất Liên minh.