“Ha ha ha ha, phải phải, tên nhóc này vẫn luôn như vậy, thú vị quá phải không?” Nghe được câu đánh giá cực kỳ chắc chắn của Diệp Tu, Trần Quả cũng gật gù liên tục, còn thuận miệng kể cho Đường Nhu nghe vài câu chuyện về Chu Trạch Khải. Trên TV, phóng viên đã bị diệt sạch, hình ảnh lại chuyển về phía Vương Kiệt Hi. Cuộc phỏng vấn cũng gần đến hồi kết. Vương Kiệt Hi quả thực làm đến triệt để, cố hết sức nâng đẩy Cao Anh Kiệt xuyên suốt buổi phỏng vấn. Mà chữ được anh nhắc đến nhiều nhất chính là “Tương lai của Vi Thảo.” Có lẽ khán giả sẽ không cảm nhận được lòng nhiệt tình của Vương Kiệt Hi, nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp lại dễ dàng bị nó ảnh hưởng. Nhất là người hiểu rõ ý định của anh như Diệp Tu, trong lòng Diệp Tu, trận đấu giữa Vương Kiệt Hi và Cao Anh Kiệt mới là điểm sáng nhất trong tất cả các màn tân binh khiêu chiến hôm nay. Anh lẳng lặng hy sinh vì chiến đội, vì hậu bối, còn những người khác thì sao? Tân binh khiêu chiến tiền bối, mà đám tiền bối cũng mạnh mẽ đánh trả, dù có là trận tân binh khiêu chiến điển hình đầu tiên giữa Sở Vân Tú và Đới Nghiên Kỳ, sự tôn kính và chở che cũng ẩn hiện căn bệnh hình thức đấy. So ra thì, chuyện Vương Kiệt Hi làm không cùng đẳng cấp với họ. Anh mới là người đáng được tôn trọng và tuyên dương nhất trong tân binh khiêu chiến, thế nhưng, thứ anh nhận được không phải những điều trên, mà chỉ là một tên đại thần bị chính tân binh nhà mình đánh bại. “Ăn đi, sao không ăn tiếp?” Diệp Tu đang ngẩn người nhìn TV, chợt bị Trần Quả đẩy một cái. “Ừ.” Diệp Tu xoay người tiếp tục ăn. Trần Quả lại nhìn TV rồi đưa ra chút ý kiến của mình về Vương Kiệt Hi, hắn cũng chỉ mỉm cười lắng nghe. Hắn sẽ không biện hộ thay Vương Kiệt Hi, vì đấy cũng không phải điều Vương Kiệt Hi muốn. Cậu ta đã là một đội trưởng tốt nhất Liên minh, một tuyển thủ hoàn toàn đặt chiến đội lên hàng đầu. Ba người ăn xong, buổi họp báo cũng phát sóng hết, ba người không hề tiếc nuối gì mà mạnh ai nấy về phòng. Hôm nay khá vất vả, ăn no uống say, cả đám nhanh chóng đánh một giấc thật sâu. Trần Quả ngủ nghỉ tốt, hôm sau đúng giờ tỉnh dậy. Đầu còn chưa tỉnh hẳn đã nghe bên tai như có tiếng chuột và phím. Trần Quả lớn lên trong tiệm net từ nhỏ, không hề xa lạ với âm thanh này. Giờ cô ở dãy phòng bên trong tiệm, nhờ cách âm tốt nên không bị làm phiền nữa. Nhưng vào mấy năm trước, đặc biệt là thưở bé, tiệm net vẫn chỉ là một căn phòng nhỏ, cô phải trải tạm một chiếc giường trong căn phòng có cả khách và máy, trằn trọc mất ngủ bao đêm. Khi đó chỉ cần vừa tỉnh giấc, âm thanh đầu tiên nghe được sẽ là những tiếng lạch cạch đấy. Còn bố cô sẽ ngồi bên giường, cố gắng xua tay, như muốn xua tan những tối tăm mịt mù nơi tiệm net cách thật xa Trần Quả. Dẫu biết không tác dụng được bao, nhưng ông vẫn luôn kiên trì làm thế. Mới tỉnh giấc đã nghe tiếng chuột và phím bên tai, Trần Quả cảm giác như trở về thời thơ ấu, như còn đang chìm trong giấc mộng. Có điều, cô nhanh chóng tỉnh táo lại. Đây đúng là phòng khách sạn, cô chắc chắn đang ở trên giường. Ôm mền xoay đầu, kết quả nhìn thấy Đường Nhu cùng phòng đã thức dậy, đang cúi đầu vào chiếc máy vi tính của khách sạn, tiếng lạch cạch phát ra từ đấy, không cần phải nói nữa, con bé mới sáng sớm đã chơi Vinh Quang rồi. “Em chịu khó thật đấy.” Trần Quả bó tay bảo. “A, chị dậy rồi à?” Đường Nhu ngoảnh đầu lại. “Ừ, em dậy lúc nào thế?” Trần Quả vừa rời giường vừa hỏi. “Vừa mới đây.” Đường Nhu đáp. Trần Quả dí sát vào, cô cứ nghĩ có gì mới lạ nên Đường Nhu mới tập trung thế, ai dè đến gần nhìn thử, Đường Nhu chỉ đang luyện cấp, là trò cày cú đánh quái tầm thường và tẻ nhạt nhất. “Chịu khó thật......” Trần Quả thì thầm câu đã nói ban nãy. Đường Nhu cười cười. Mau chóng tăng cấp, cô thật sự đang nghĩ như thế. Mau tăng cấp rồi đến Thần Chi Lĩnh Vực chơi cùng Trần Quả, đây là suy nghĩ ban đầu của cô; còn bây giờ, cô lại vì màn tân binh khiêu chiến hôm qua mà suy nghĩ kỹ hơn. Dù chỉ là tân binh có trình độ thấp nhất trong giới chuyên nghiệp, nhưng ở trong mắt người chơi thường lại là những nhân vật có sức mạnh siêu việt. Đến nay, Đường Nhu chưa từng solo thắng đám đội viên Vi Thảo. Dẫu bản thân cô có chút thiên phú, khoảng cách vẫn cách giới chuyên nghiệp quá xa. Hơn nữa, màn tân binh khiêu chiến lần này lại bớt đi những trận đánh lễ phép sơ sài. Tân binh ra trận đều là những kẻ có trình độ rất cao như Cao Anh Kiệt, Đường Hạo và Tôn Tường, không phải trình độ bét nhất như đám tân binh thường. Trận đấu đặc sắc mà họ đấu với các bậc tiền bối đại thần quả thực làm lòng người sôi sục. Chính không khí nơi đây, kèm theo kỹ thuật hình ảnh 3D thúc đẩy bầu không khí. Đường Nhu đã bị đánh động đôi chút, lòng cô bắt đầu nhắm về hình thức e-sport cao cấp này. Cô cảm thấy những thứ mình thường làm trong game không cùng đẳng cấp với những chuyện trên. Đêm qua khi nằm trên giường, cô thậm chí nghĩ về lời đề nghị mà hội trưởng chiến đội Vi Thảo từng nói với cô. Hiện tại, cô đã đoán được thân phận của anh ta. Đội trưởng của chiến đội Vi Thảo, Vương Kiệt Hi. Ngày hôm qua sau khi xem phỏng vấn, Đường Nhu nhớ kỹ cái tên ấy, cũng nhớ kỹ người này. Liên minh Chuyên nghiệp ư? Nhớ lại chuyện Vương Kiệt Hi mời mình, trong lòng Đường Nhu có sự kích động. Khi nhắc đến 4 chữ đấy, cô chợt thấy bản thân mình bị hấp dẫn bởi một ma lực kỳ lạ. Nhưng sau cùng cô cũng hiểu rõ vị trí của mình. Vương Kiệt Hi có thể solo thắng mình trong 30 giây. Nếu bây giờ cô bước vào giới chuyên nghiệp ngay thì… Chợt Đường Nhu nhớ lại hồi cô bại liên tục dưới tay Diệp Tu, thua đến mất bình tĩnh và chẳng thể xoay xở. Còn kém xa lắm, Đường Nhu biết rất rõ. Người mạnh có khắp nơi trong giới chuyên nghiệp. Cậu thiếu niên đã đánh bại Vương Kiệt Hi, tên cùng nghề với Bánh Bao lên sân khấu lúc sau, Nhất Diệp Chi Thu mà Trần Quả rất thích, còn cả đối thủ đã đánh bại cậu ta...... Mình có khả năng sống qua 30 giây trong tay họ ư? Muốn tiến lên, muốn nâng cao, muốn thăng cấp! Đường Nhu đột nhiên có niềm thôi thúc, có động lực và phương hướng. Trở nên lợi hại để đánh bại Diệp Tu. Đây là động lực đã kích thích cô gia nhập Vinh Quang lúc đầu. Nhưng hiện tại, cô lại có nhiều động lực hơn, bởi vì cô có thêm nhiều đối thủ để đánh bại. Tiến vào giới chuyên nghiệp, đánh bại từng đối thủ dưới chiến mâu của mình. Tối nay, Đường Nhu ôm theo giấc mộng điên cuồng ấy mà chìm vào giấc ngủ. Đến khi thức dậy, tất cả không chỉ là mơ, mà nó như một mộng tưởng quấn lấy cô. Mãnh liệt và đầy kích thích, thôi thúc Đường Nhu phải lập tức thức dậy vào Vinh Quang. Cô bảo Trần Quả “Vừa mới đây”, đó chỉ là cảm giác của cô mà thôi. Cô chơi Vinh Quang đã chừng ba tiếng rồi. Trần Quả rửa mặt đi ra, nhìn thấy Đường Nhu vẫn chuyên chú chơi game, vội gọi cô nàng: “Này này, khoan chơi đã, em rửa mặt đánh răng chưa hả? Mau làm rồi đi ăn sáng nào.” “Ừ, làm ngay đây.” Đường Nhu đáp, không hề cử động. Là một người chơi lão làng, Trần Quả tiến lên nhìn thoáng qua, tức khắc đoán được Đường Nhu quả thật phải mất thêm thời gian, cô đành nói “Nhanh lên đó!” rồi ra khỏi phòng gõ cửa phòng đối diện. “Ai đấy?” Diệp Tu ở trong hỏi. “Còn ngủ à, dậy đi!” Trần Quả gọi. Kết quả cửa nhanh chóng mở ra, Diệp Tu ăn mặc chỉnh tề đứng bên trong. “Thức sớm thế!” Trần Quả ngạc nhiên, Diệp Tu cười hề hề, bước về phòng. Trần Quả theo sau vào, vừa thấy đã muốn té xỉu, thằng bên này cũng đang chơi Vinh Quang, hai cái đứa này ra ngoài chơi mà vẫn y như cũ. Tiền phòng mỗi ngày 1500 đấy, tụi bây coi là đây là tiệm net à? Sang chảnh quá rồi! “Hai đứa đừng chơi nữa, ăn sáng.” Trần Quả nói. “Hai đứa?” Diệp Tu chú ý cách dùng từ của cô. “Tiểu Đường bị chú mày dạy hư rồi.” Trần Quả hết nói lý được, đành quở trách Diệp Tu. “Em ấy có tương lai đó.” Diệp Tu cười. “À?” Trần Quả bỗng có hứng thú, “Thế cậu thấy em ấy có thể đạt tới trình độ nào?” “Chỉ cần em ấy không mất đi nhiệt tình, tiến vào giới chuyên nghiệp chỉ là chuyện nhỏ. Song cụ thế đạt tới trình độ nào, còn phải xem sự cố gắng của em ấy.” Diệp Tu nói. “Cố gắng? Bảo cố gắng với Tiểu Đường đó hả?” Trần Quả cười. “Nếu có hứng thú, em ấy quả thực rất cố gắng, nhưng lỡ một ngày em ấy mất hứng thú với trò chơi thì sao?” Diệp Tu nói. Trần Quả giật mình, lập tức nhảy dựng lên mắng: “Nên chị mới bảo chúng mày kiềm chế chơi game lại chút! Ngày nào cũng chơi mãi, chẳng phải sẽ mau chán ư? Có hiểu giữ cảm giác mới lạ không hả?” “Tui không cần đâu.” Diệp Tu mỉm cười, “Có chơi tiếp mười năm cũng không chán.” Trần Quả ngơ ngác. Giọng điệu của Diệp Tu nghe rất tùy tiện, lại hiển lộ sự tự tin và kiên quyết không thể nghi ngờ. Chơi tiếp mười năm sao? Trần Quả tự nhận mình cũng thích Vinh Quang lắm. Nhưng chơi suốt năm năm, cô buộc phải thừa nhận nhiệt tình không thể sánh bằng năm đó. Giờ cô có thể dễ dàng khống chế thời gian chơi game của mình, ngoại trừ tự chủ cao, còn vì nhiệt tình đã vơi bớt. Chơi tiếp mười năm cũng không chán? Trần Quả cũng có thể khoác loác được vậy, nhưng tự tin và kiên quyết như Diệp Tu, cô chỉ dám bảo mình có thể ăn cơm tiếp mười năm… Diệp Tu lại chẳng hề để ý mà quay đầu đi, tiếp tục trò chơi của mình. “Ăn sáng... ” Trần Quả bỗng nhảy sang đề tài khác. “Ừ ừ, xong ngay đây!” Diệp Tu chăm chú thao tác. “Ừ.” Nói xong, Trần Quả quay về phòng mình. Đường Nhu đã ngừng chơi game, hiện đang rửa mặt trong phòng vệ sinh. “Tiểu Đường à.” Trần Quả đứng bên cửa gọi. “Hửm?” Đường Nhu ngậm bàn chải quay đầu nhìn cô. “Nếu vẫn chơi Vinh Quang như thế, em có thể chơi được mấy năm?” Trần Quả hỏi. “Mấy năm à?” Đang đánh răng, Đường Nhu nghe xong cũng chợt ngẩn người. “Em không biết nữa.” Sau hồi lâu, Đường Nhu quay đầu đáp. Đáp án ấy chính là câu trả lời chân thật nhất của cô.