Toàn Chức Cao Thủ
Chương 215
Dạ Vị Ương.
Vừa ra phó bản, Diệp Tu ngó thấy gã mục sư của Mưu Đồ Bá Đạo cũng đang đứng ngay cửa. Bên cạnh còn có thêm bốn người, hiển nhiên cũng mới ra khỏi phó bản, khoảng cách của của cả năm không xa mấy với những người vừa từ cửa truyền tống ra như họ, lúc Diệp Tu nhìn sang, góc nhìn của năm người cũng đồng loạt chuyển về phía này.
Diệp Tu không cần nghĩ ngợi, dùng ngay Thuật Phân Thân. Ảnh ảo còn đó, người thật đã vọt đến trước mặt năm người kia.
“Chào cậu mục sư!” Diệp Tu cười chào hỏi, Quân Mạc Tiếu cũng đã hất một chiêu Thiên Kích tới.
Dạ Vị Ương vốn không đoán được bên này sẽ trực tiếp ra tay nhanh gọn, dựa vào phản ứng mau lẹ liền tránh được chiêu Thiên Kích. Nhưng Quân Mạc Tiếu lao đến người gã trước, dùng gối đá gã bay lên trời. Ô Thiên Cơ chuyển thành hình dạng súng, súng máy hạng nặng nhắm bắn Dạ Vị Ương còn đang lơ lửng, trông như một cái giá đỡ, sau một tràng tiếng súng dồn dập, Dạ Vị Ương bị đưa ra khỏi đám người.
Bên ngoài phó bản nhiều người. Rất nhiều kỹ năng khi sử dụng sẽ khó tránh khỏi việc ngộ thương người khác, Diệp Tu đơn giản chỉ dùng một chiêu BBQ của bậc thầy pháo súng và thao tác Áp Súng đã bắn Dạ Vị Ương ra khỏi đám đông.
“Móa!” Tiếng chửi của Dạ Vị Ương vừa thốt khỏi miệng đã là lúc ở trên không.
“Sao lại thế này?” Tô Mộc Tranh vừa nãy còn khó hiểu, nhưng thấy Diệp Tu ra tay cũng không nói thêm gì, lập tức vươn pháo. Được tiễn ra khỏi đám đông, Dạ Vị Ương thấy mình sắp rơi xuống nên chuẩn bị thao tác Chịu Thân, lại chợt ăn phải ba phát Pháo Chống Tăng. Dạ Vị Ương nhất thời trông cứ như pháo ném, mông bốc khói bay vèo, đâm đầu vào vách núi của Khe Núi Nhất Tuyến.
Khi gặp trở ngại không thể thao tác Chịu Thân, nhưng lại có kỹ năng bị động chung “Bật Nhảy”, sau khi nhân vật học được có thể đạp lên tường, cây cối hoặc chướng ngại gì đó giữa không trung, hoàn thành nhảy hai lần.
Chỉ tiếc Dạ Vị Ương bị ba phát pháo làm bất ngờ, gã đang chuẩn bị tiến hành Chịu Thân, sao còn nghĩ được phải dùng Bật Nhảy, tiếc thay chưa làm xong thao tác, đầu đã cắm vào vách núi vàng.
Phản ứng của Đường Nhu, Kiều Nhất Phàm và Bánh Bao Xâm Lấn cũng không chậm đến thế, chẳng qua tốc độ của họ không thể nhanh bằng đạn pháo của Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh. Dạ Vị Ương treo thịt trên vách núi một hồi, ba người cũng đã chạy nhanh tới, chuẩn bị vây công Dạ Vị Ương sắp rơi xuống.
Người chơi xung quanh có chút ngu ngơ, mọi việc phát sinh quá bất ngờ, tựa như trong tíc tắc chợt có một tên bay ra khỏi dòng người, treo tòn ten trên vách đá.
Bốn người bạn của Dạ Vị Ương chắc chắn là những đứa ngơ ngác nhất, cả đám gần như trơ mắt nhìn Quân Mạc Tiếu đột nhiên lao tới bên cạnh mình, sau đó công kích hai chiêu đã đưa Dạ Vị Ương đi mất, chờ cả bọn phản ứng kịp, Quân Mạc Tiếu đã tránh thoát khỏi dòng người.
Bốn người đương nhiên đều thuộc Mưu Đồ Bá Đạo, họ thường đánh bản cùng Dạ Vị Ương, chứng tỏ là một trong những tinh anh được công hội bồi dưỡng. Lúc những kẻ tinh anh khác đuổi giết đám người Quân Mạc Tiếu, họ vẫn được điều động tiếp tục cày cấp, phải đảm bảo sức cạnh tranh và cấp bậc đứng hàng đầu. Ai dè trùng hợp đụng phải đám người Quân Mạc Tiếu ngoài cửa phó bản.
Bốn người đương nhiên biết rõ hành động của công hội, mà cả bốn đã đưa ra quyết định sai lầm. Họ gần như không suy ngẫm gì, theo bản năng mà lao đến cứu viện Dạ Vị Ương...
7 vs 18, cả quân đoàn hy sinh sạch sẽ 18 em.
5 vs 5... Kết quả đương nhiên đã định trước. Mà kết quả đã rõ, quá trình đương nhiên không cần phải miêu tả chi nữa.
“Mấy tên này là ai?” Song, Đường Nhu trong lúc đánh nhau chợt hỏi một câu, tay vẫn cầm mâu đâm vào đầu người ta, một chiêu Viên Vũ Côn ném kẻ đang bị treo kia ra ngoài. Cô em này thế mà vẫn tiếp tục bài tập giới hạn “đánh đầu”.
“Người của Mưu Đồ Bá Đạo, một trong những công hội lần trước đuổi giết chúng ta.” Diệp Tu nói. Tuy rằng những công hội lớn không hề khoe tên trên đầu, nhưng dù gì Diệp Tu cũng từng qua lại với Mưu Đồ Bá Đạo, từng gia nhập công hội người ta, nhiều người không thêm bạn tốt vẫn có chút ấn tượng mang máng về tên. Vậy nên nhận ra chuẩn xác ngay. Diệp Tu dám chắc rằng, đám công hội tham dự có Mưu Đồ Bá Đạo.
Một khi đã vậy, không cần nương tay với người của Mưu Đồ Bá Đạo.
Lúc này chợt xuất hiện một đội luyện cấp tại phó bản, Diệp Tu hiểu rõ tác dụng của đội này. Đánh chết chúng, chính là ăn miếng trả miếng. Mấy công hội muốn đánh chết Quân Mạc Tiếu để trì hoãn tiến độ luyện cấp của họ, nhưng đội tinh anh của Mưu Đồ Bá Đạo giờ lại tổn thất 10% kinh nghiệm trước.
Trận so đấu này, năm người Dạ Vị Ương như đang giãy dụa, cả năm cũng là cao thủ, nhưng trước mặt Quân Mạc Tiếu lại chẳng đỡ nổi một chiêu
Bốn người chơi kia lao tới, lập tức nhận ra quyết định của mình quá bốc đồng. Đáng tiếc hết thảy đã muộn, tuy rằng cửa phó bản rất gần, chỉ cần chui vào sẽ không bị đuổi theo nữa, nhưng sau khi bị năm người Quân Mạc Tiếu 1vs1 bắt được, không ai trong họ có thể thoát thân, thoáng chốc từng người ngã xuống. Làm người đầu tiên bị đánh bay – Dạ Vị Ương chắc chắn đạt được danh hiệu ấy đầu tiên.
Dạ Vị Ương đương nhiên tức muốn hộc máu.
Ở cửa phó bản phát hiện Quân Mạc Tiếu, lúc ấy chỉ có một người nhìn thấy, nói nhau nghe xong thì những người còn lại mới đồng loạt nhìn sang. Kết quả Quân Mạc Tiếu đã lao đến trước mặt họ. Sau đó liền đưa gã lên trời, bay khỏi đám người kia.
Trong lúc đang bay, người luôn vô sỉ như Dạ Vị Ương chợt thầm rùng mình.
Quân Mạc Tiếu phản kích thật quá dứt khoát, hơn nữa lúc ấy tên này còn tươi cười chào hỏi gã? Chẳng lẽ hắn không hề thấy lo lắng gì với hoàn cảnh hiện tại sao?
Sống lại ở thành Không Tích, Dạ Vị Ương vừa nghĩ vừa báo tin dữ cho Dạ Độ Hàn Đàm.
“Móa” Dạ Độ Hàn Đàm thu được tin cũng buồn bực vô cùng.
Nhọ! Quá nhọ! Sao Mưu Đồ Bá Đạo của họ lại nhọ đến vậy?
Chuyện tốt mãi không gặp, chuyện xui xẻo lại cứ kéo tới. Mấy công hội khác chắc chắn cũng có đội tinh anh tiếp tục cày cấp, vì sao mỗi đội ngũ của họ đụng phải Quân Mạc Tiếu, ăn ở kiểu gì vậy?
Dạ Độ Hàn Đàm sau khi thu được tin tức, lập tức thông báo cho những đội tinh anh đang luyện cấp còn lại, trong đó có cả đội tinh anh từ Thần Chi Lĩnh Vực do chính thủ lĩnh của công hội Tưởng Du dẫn dắt.
Tiếp đấy, gã xấu xa giấu nhẹm tin này với những công hội khác, gã chỉ ước đám kia cũng dính phốt như mình, bị đám Quân Mạc Tiếu diệt đoàn cả lũ....
Bảy công hội tổ chức đuổi giết đám người Quân Mạc Tiếu hiện đang ở ngoài Khe Núi Nhất Tuyến. Có tin người bị đánh chết, Dạ Độ Hàn Đàm xem như biết rõ hành tung của đám Quân Mạc Tiếu. Có điều, Dạ Độ Hàn Đàm cảm thấy không cần phải đến cửa vào phó bản kia, gã tin đám Quân Mạc Tiếu sẽ không ngốc đến nỗi bị lộ mà vẫn núp trong phó bản, chờ đợi lũ canh chừng ngoài cửa kia.
“Dựa vào kế hoạch, hãy phái người đến bên ngoài 50 cửa phó bản khác xem trước, xác nhận được chỗ của chúng lại ngồi ngoài canh tiếp.” Trần Dạ Huy bảo.
“Giờ chắc hẳn chúng đã đánh xong lần một, vừa vào lần hai. Canh chắc thời gian, khi chúng ra lần hai nhất định phải xác định rõ vị trí, sau đó bố trí ngăn chặn đúng lúc lần ba.” Cô Ẩm nói.
Ba hội trưởng đương nhiên không muốn chỉ ba nhà ra sức còn bốn nhà kia cứ chạy bậy tứ tung, qua một khoảng thời gian nhiêu khê trước đấy cũng đã tìm được người đại diện cho bốn công hội, bấy giờ tất cả đang đứng bàn bạc cùng nhau. Sau cùng, bảy nhà công hội chia đều số người, nhanh chóng phái ra 50 người phân bố ở 50 cửa phó bản.
“Thật ra, cứ canh ở đây cũng sẽ gặp được chúng mà nhỉ? Khe Núi Nhất Tuyến chỉ có một lối vào thôi!” Có người nói.
“Nếu chúng ở lì trong đấy luôn thì sao?” Tên khác xem thường hỏi.
Người nọ cứng họng. Đây là khu luyện cấp 30 – 33, dựa vào cấp bậc và kỹ thuật của đám Quân Mạc Tiếu, chúng vẫn có thể ru rú bên trong đánh quái cày cấp. Còn họ thì sao? Không thể cứ ngu người đứng ở lối vào chờ đám kia luyện lên 33 rồi rời đi...
“Nhất định phải xác nhận vị trí của chúng. Có lẽ chúng ta nên phái thêm 50 người, chỉ có một người lỡ mà nhìn sót thì sao?” Cô Ẩm bỗng nhiên bổ sung.
“Chuẩn đấy.” Có kẻ đồng ý.
Vì thế lại có thêm 50 người bị phái đi.
Bên trong Khe Núi Nhất Tuyến.
Ngoài cửa phó bản chỗ năm người vừa đánh chết Dạ Vị Ương lúc này lặng như tờ. Ngay cả bóng thoại reo tổ đội cũng không có.
Trong trò chơi PK là chuyện rất bình thường, thế nhưng, mọi người lại thấy kinh ngạc vì màn đánh chết ấy quá nhanh gọn. Họ không biết mục đích của năm người Quân Mạc Tiếu, chẳng qua lúc cả năm đi ngang qua họ, ai nấy đều cảm thấy sợ mất mật.
“Còn nữa không?” Nhất là trong đội chợt có đứa hỏi một câu nghe như chưa sướng tay thế này.
“Vèo” một tiếng bên cạnh cả năm chẳng còn ma nào. Cũng đúng thôi, ở cửa phó bản đầy người, hơn nữa chỉ toàn những mống không đủ đội nên chưa vào bản, thế đơn lực mỏng, ai dám lên khiêu khích.
“Tạm thời không thấy, đi trước thôi!” Diệp Tu nói.
“Hở? Đi đâu?” Bánh Bao Xâm Lấn phát hiện phương hướng Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đang đi không phải vào phó bản.
“Ở đây đánh bản để lát nữa bị chặn à?” Diệp Tu bảo.
Bánh Bao Xâm Lấn vò đầu tự hỏi, không biết có hiểu chưa, sao thì cứ “À” trước rồi lẻo đẻo theo sau. Một hàng năm người do Quân Mạc Tiếu dẫn đầu quanh đi quẩn lại trong Khe Núi Nhất Tuyến hồi lâu, chỉ đi những khu vực không người, sau cùng mò được một cửa phó bản.
“Có ai để giết không?” Đường Nhu hỏi. Diệp Tu không nhìn thấy cô, phỏng chừng ánh mắt của cô bé hiện đang rất tham lam, chắc hẳn cô hy vọng ngay cửa phó bản này chỉ toàn là địch, giết sạch hết quả thực rất kích thích và mang tính khiêu chiến.
“Sẽ nhanh có thôi.” Diệp Tu cười nói, Quân Mạc Tiếu cũng lướt qua cửa vào.
“Hở? Không vào phó bản ư?” Bốn người vừa khó hiểu vừa theo sau.
“Giờ là thời gian ra khỏi bản.” Diệp Tu nói.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
10 chương
72 chương
54 chương
26 chương
135 chương
114 chương
150 chương
66 chương