Phùng Kiến Vũ lần đầu tiên nhìn thấy Vương Thanh không phải tại bệnh viện, mà là trong siêu thị. Vương Thanh mặc một bộ đồ đơn giản đứng trước quầy rau quả, ngón tay thon dài đang cẩn thận chọn táo, cầm lấy từng quả táo đỏ hồng đưa đến trước mũi nhẹ nhàng ngửi, khi thì cau mày, khi thì mỉm cười. Phùng Kiến Vũ đứng cách Vương Thanh khoảng năm bước chân, chăm chú nhìn hắn chọn táo. Sau khi chọn xong, đem túi táo trong tay bỏ vào giỏ hàng, vừa chuẩn bị đẩy xe hàng rời đi, liền bắt gặp ánh mắt chuyên chú của Phùng Kiến Vũ. Vương Thanh đánh giá một chút thiếu niên trước mắt, đôi mắt to sáng ngời tựa như biết nói, Vương Thanh nhẹ hắng giọng, ánh mắt có chút bối rối. Sau đó, dường như cảm nhận được thiếu niên có một tia thất vọng bĩu môi, xoay người bỏ đi, Vương Thanh quay đầu dõi theo bóng lưng thiếu niên một lúc mới chậm rãi đẩy xe hàng đi. Phùng Kiến Vũ lần thứ hai nhìn thấy Vương Thanh là ở bệnh viện đa khoa, hắn một thân y phục giải phẫu màu xanh sẫm đang thấp giọng nói chuyện cùng gia đình bệnh nhân. Lúc ấy Phùng Kiến Vũ lướt ngang qua trước mặt Vương Thanh, thời điểm nhìn thấy Vương Thanh liền có chút sửng sốt, hóa ra hắn là bác sĩ, là bác sĩ phẫu thuật. Phùng Kiến Vũ vẫn đứng cách Vương Thanh một khoảng năm bước chân, vẫn giống như lần trước an tĩnh ngắm nhìn Vương Thanh. Vương Thanh nghiêng mặt sang chỉ nhàn nhạt nhìn Phùng Kiến Vũ một chút, sau đó liền tiếp tục nói chuyện cùng gia đình bệnh nhân. Phùng Kiến Vũ nhếch miệng nhìn hắn khẩu trang kéo xuống cằm, vẻ mặt chăm chú, trên trán còn lấm tấm mồ hôi chưa kịp lau. Phùng Kiến Vũ thầm nghĩ: THẬT KMN SOÁI!! Vương Thanh sau khi tạm biệt người nhà bệnh nhân, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ vẫn đứng nơi đó nhìn mình, dường như bị thôi miên, lại bởi vì ánh mắt ấy chăm chăm nhìn thẳng mình mà có chút bối rối. Vương Thanh khẽ lắc đầu, đi đến trước mặt Phùng Kiến Vũ hỏi: “Cậu làm sao vậy? Bị thương chỗ nào sao?” Thanh âm trầm ấm gợi cảm, không tồi không tồi!! Phùng Kiến Vũ hài lòng gật gù. Vương Thanh trên dưới đánh giá Phùng Kiến Vũ một phen lại hỏi: “Nơi nào bị thương?” Phùng Kiến Vũ lúc này mới lấy lại tinh thần, còn cười khúc khích lắc đầu. Vương Thanh trầm mặc chuyển cước bộ, không để ý đến Phùng Kiến Vũ nhìn mình ngẩn người nữa, quay người đi vào phòng thay quần áo, thay bộ đồ giải phẫu mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt. Chờ Vương Thanh một thân áo blouse trắng đi ra liền nhìn thấy Phùng Kiến Vũ nghiêng người tựa vào cửa nhìn mình nở nụ cười sáng lạn. Vương Thanh vờ như không nhìn thấy Phùng Kiến Vũ, đi về hướng phòng làm việc của mình. Phùng Kiến Vũ liền nhanh chân đi theo sau Vương Thanh, lớn tiếng thao thao bất tuyệt hăng say giới thiệu: “Tôi tên Phùng Kiến Vũ, năm nay 24 tuổi” 24? Nhìn thật nhỏ. “Giới tính nam, chiều cao 182, cân nặng 130 cân (65kg) ” Vương Thanh khẽ nhìn Phùng Kiến Vũ một chút, thật gầy. “Tôi là con một trong nhà, hiện là vận động viên” Vận động viên? Dựa vào thân thể nhỏ bé này của cậu? Vương Thanh tính toán một chốc đại khái Phùng Kiến Vũ hẳn là thấp hơn hắn nửa cái đầu. Ân, ôm vào sẽ rất thoải mái. “Bởi vì là vận động viên nên rất thường bị thương, bất quá trước giờ đến bệnh viện sao tôi chưa từng gặp anh?” Rất thường bị thương? Vương Thanh hơi nhíu mày. Phùng Kiến Vũ cho là chính mình lải nhải quá nhiều khiến Vương Thanh mất hứng, dẩu miệng ủy khuất hỏi: “Là tôi lải nhải quá nhiều sao? Làm cho anh mất hứng?” Nói lải nhải? Rất đáng yêu. Vương Thanh khẽ lắc đầu. Phùng Kiến Vũ vừa nhìn Vương Thanh lắc đầu đôi mắt to vốn dĩ ảm đảm liền trở nên sáng ngời tiếp tục nói “Có điều anh yên tâm, tôi lần này đến bệnh viện là để kiểm tra sức khỏe.” Nghe được lời này vẻ cau mày của Vương Thanh mới dần dần giãn ra, mặt không biểu lộ cảm xúc mở cửa phòng làm việc của mình. Phùng Kiến Vũ vui vẻ nối gót theo vào, rất tự nhiên đi đến ghế bên cạnh chỗ ngồi của Vương Thanh ngồi xuống. Bắt đầu đánh giá xung quanh phòng làm việc của Vương Thanh. Rất ngay ngắn, sạch sẽ. “Vương Thanh.” Vương Thanh rót một ly nước đặt trước mặt Phùng Kiến Vũ nói. “A?” Phùng Kiến Vũ sững sờ ngẩng đầu nhìn Vương Thanh, dáng vẻ ngây ngốc rất là đáng yêu. “Tên của tôi.” Vương Thanh lại rót cho mình ly nước, uống một ngụm rồi giải thích. Phùng Kiến Vũ lập tức nở nụ cười, vẻ mặt vui thích. Vương Thanh cũng bất giác cong cong khóe môi. Vì Vương Thanh còn đang trong giờ làm nên Phùng Kiến Vũ cũng không tiện ở lại lâu. Ngồi một lúc, chậm rì rì uống sạch nước trong ly mới đứng dậy tạm biệt Vương Thanh, đi kiểm tra sức khỏe. Vương Thanh nhìn cửa phòng làm việc được Phùng Kiến Vũ mở ra rồi đóng lại. Mãi đến khi cửa đã đóng chặt lại Vương Thanh mới thay đổi dáng vẻ cao lãnh vừa rồi, bĩu môi cau mày đặt cằm lên bàn tự mình lầm bầm oán niệm: “A a a a, lại nhìn thấy cậu ấy!! Thật là một cậu nhóc đáng yêu!!” “Nhưng mà ban nãy sao lại không cùng cậu ấy nói nhiều vài câu a!!” “Cho mày giả vờ cao lãnh!! Giả vờ cao lãnh!! Không muốn số điện thoại sao” Vương Thanh dáng vẻ hối hận muốn chết không ngừng quở trách chính mình. “Cốc cốc cốc......” Nghe thấy tiếng gõ cửa, Vương Thanh lập tức thẳng lưng thu hồi vẻ mặt, cầm lấy bệnh án vờ như đang xem, làm tốt tất cả công tác chuẩn bị mới thấp giọng nói: “Mời vào.” Phùng Kiến Vũ cười hì hì đẩy cửa vào, bộ dạng có chút ngại ngùng vì quấy rầy, đi đến trước mặt Vương Thanh kín đáo đưa hắn một tờ giấy. “Số điện thoại của tôi.” Nhét xong mảnh giấy quay người dự định rời khỏi, đi được hai bước liền có cảm giác không thích hợp, lại quay người lấy ra trong túi một mảnh giấy khác trống không đẩy đến trước mặt Vương Thanh. Vương Thanh không hiểu ngẩng đầu nhìn Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ chớp chớp đôi mắt to nhìn Vương Thanh, hai người cứ như vậy nhìn nhau hồi lâu, Vương Thanh mới không nhịn được nuốt một ngụm hỏi: “Làm gì?” “Số điện thoại của anh a, tôi có cảm giác anh sẽ không gọi cho tôi! Thế nên đưa số điện thoại của anh cho tôi đi.” Mặt Vương Thanh vẫn không biểu lộ cảm xúc nhưng tay lại viết xuống: Vương Thanh 13XXXXXXXXX. Phùng Kiến Vũ cầm lấy số điện thoại Vương Thanh nhét vào túi, lúc này mới phất tay nghênh ngang rời đi. A a a a a, mình có được số điện thoại của cậu ấy rồi!! Nên gọi không? Nên gọi không? Ân, hay là trước tiên lưu lại đi! Không đúng, lỡ như điện thoại di động hỏng sao, mình vẫn là tự nhớ đi!! Cả một buổi trưa, bất kể là bác sĩ cùng phòng, tiểu y tá sát vách hay người nhà bệnh nhân đến đây đều hiếm có dịp thấy Vương Thanh thường ngày mặt không biểu lộ cảm xúc lại đang ngẩn người đối mặt với một mảnh giấy viết số điện thoại.