“Phó bản trông nhàm thật.” Diệp Tu nói với Đường Nhu, “Có điều, muốn nâng cao bản thân, thì không thể tránh được những bài luyện tập đơn điệu và chán nản. Đạo lý chính là thế đó.” Diệp Tu chỉ nói đơn giản một câu như vậy, không đưa ra ví dụ xúc động lòng người, cũng không hề có sức thuyết phục đầy hấp dẫn. “Em hiểu.” Kết quả Đường Nhu chỉ đáp thế. Câu trả lời ấy nằm trong dự kiến của Diệp Tu, hắn đã nghĩ mình không cần nói nhiều với Đường Nhu về đạo lý này. Nguyên nhân chỉ có một. Vì tốc độ tay của cô nàng. Tốc độ tay của Đường Nhu chắc chắn không phải tự nhiên mà có, mà là kết quả của sự luyện tập lâu dài. Vì vậy Diệp Tu tin rằng Đường Nhu từng trải qua những bài luyện tập gian nan và tẻ nhạt. Nên giờ đây mấy phó bản hay đánh mà Diệp Tu chỉ bảo cô cũng giống như những bài tập nhàm chán. Một hai lần chưa thấy được thành quả, quan trọng phải kiên trì. “Đánh quái và phá bản tuy có vẻ máy móc. Nhưng nếu chăm chỉ thực hiện một thời gian dài, nó sẽ rất có ích cho việc rèn luyện sức tập trung, tính chính xác và ổn định khi thao tác. Dẫu em đã đạt được một tốc độ tay cao nhất định, nhưng những lúc cần thực hiện vài thao tác nhỏ phức tạp, tốc độ tay lại chẳng thể phát huy. Em có thể tự đặt cho mục tiêu của mình một vị trí tấn công cố định, lấy thí dụ như: mỗi lần phải đánh trúng đầu. Dùng điều kiện hạn chế buộc bản thân phải thực hiện thêm nhiều thao tác nhỏ nhặt, tập khống chế thao tác. Tụi anh gọi cách này là “Bài tập giới hạn.” Nói xong nguyên tắc, Diệp Tu lại đưa ra phương pháp luyện tập cụ thể. Bài tập giới hạn, những tuyển thủ chuyên nghiệp như Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm sẽ không thấy xa lạ với phương pháp luyện tập này. Đây là cách huấn luyện cơ bản nhất trong Vinh Quang. Nguyên lý là bạn đặt ra một điều kiện để nâng cao độ khó thao tác. Những bài tập giới hạn đơn giản lại dễ thay đổi, thậm chí trong trường hợp không có máy tính và game, chỉ cần lấy giấy bút ra là có thể tập ngay được. Chắc chắn những câu lạc bộ chuyên nghiệp sẽ không đơn sơ như thế, họ thường vạch ra những chương trình chuyên môn để tập tành nhiều thao tác. Mà đám tuyển thủ cũng ghét cay ghét đắng những bài tập ấy. Những bài tập trực tiếp và giản đơn như vậy thường khiến người ta chán chết. Như bóng đá và bóng rổ, luyện với bóng luôn được yêu thích hơn luyện chay. Đám tuyển thủ cũng thích điều khiển nhân vật của mình làm này làm nọ trong Vinh Quang, chứ không phải dùng chuột và phím lặp đi lặp lại một thao tác khô khan. Có điều, ai nấy không thể không thừa nhận, những bài luyện tập buồn tẻ đốt cháy tinh thần ấy, lại vì đặt ra mục tiêu cao mà đạt được hiệu quả tốt nhất. Diệp Tu không hề nghi ngờ nghị lực và sự cứng cỏi của Đường Nhu, có điều, hắn vẫn muốn xem thử quyết tâm của Đường Nhu to đến nhường nào. Bởi lẽ lòng nhiệt tình và chung thủy của cô nàng với Vinh Quang luôn là một dấu chấm hỏi lớn. Cô nàng quả thực có nghị lực, nhưng có chịu dùng nghị lực của mình vào game đâu? “Đánh đầu suốt ư?” Đường Nhu chuẩn bị nhận nội dung luyện tập theo lời Diệp Tu theo. “Đánh đầu chỉ là ví dụ của anh thôi, em muốn sao cũng được.” Diệp Tu trả lời. “Mấy con này toàn là trùng, không thể phân rõ đâu là đầu, vậy em đánh đốt đầu tiên của chúng vậy.” Đường Nhu nói. Phó bản Khe Núi Nhất Tuyến chỉ có những loài bò sát như trùng độc hay bò cạp, cái “đầu” này quả thực rất khó phân biệt. May mà cơ thể của hai loài bò sát đều có đường vân chia khúc, nên rằng Đường Nhu chọn đốt đầu làm mục tiêu giới hạn tấn công. “Được chứ.” Diệp Tu đáp, đồng thời bảo Bánh Bao Xâm Lấn: “Bánh Bao, có muốn thách thức chút không?” “Ý? Thách thức ư? Một người đàn ông chuẩn men sao có thể bỏ qua chuyện này?” Bánh Bao Xâm Lấn vừa dứt lời đã uy phong xông đến. “Được. Bắt đầu ngay bây giờ, chỉ cho phép tấn công đốt đầu tiên trên người mấy con bò sát, hiểu chưa?” Diệp Tu nói. “Hả? Đốt đầu tiên?” Bánh Bao Xâm Lấn ngắm nghía nghiên cứu khái niệm “đốt đầu” của đám quái. “Thử xem dưới điều kiện giới hạn thế này, ai trong hai em giết nhiều hơn. Ba người bọn anh sẽ không giúp đỡ gì.” Diệp Tu vừa nói, Quân Mạc Tiếu của hắn đã lùi bước sóng vai cùng Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm. Kiều Nhất Phàm đến nhờ Diệp Tu chỉ dạy, có điều mấy bài huấn luyện này lại không quan trọng, chúng đều là lịch trình tập luyện phải hoàn thành mỗi ngày của cậu ở câu lạc bộ. Cậu cần trình độ cao hơn nữa. Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm biết Diệp Tu định bụng rèn giũa hai người mới, vì thế giết sạch quái trong tay cũng không dụ tiếp, vừa hay mỗi loại bò cạp và trùng độc đều đang có hai con, với kỹ thuật của Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, một chọi hai không thành vấn đề. “Một người hai con.” Đường Nhu nói với Bánh Bao Xâm. Bánh Bao Xâm Lấn cười ha hả: “Lady first.” Hàn Yên Nhu của Đường Nhu tiến lên, dẫn đi mỗi loại một con, vị trí ra tay lúc đầu quả nhiên là đốt đầu trên cơ thể hai loài. Có điều bốn con cùng loại bò sát nên thù hận lây truyền, Đường Nhu đụng mỗi loài một em, sau cùng bốn con lao cả qua. Bánh Bao Xâm Lấn như siêu sao bước lên sàn diễn, nhảy ra ném gạch choáng mất một em, nơi tấn công cũng là đốt đầu. Còn con bò cạp độc tiếp đấy, Bánh Bao Xâm Lấn lại vươn tay ném cát. Ném đã mới ngẩn ra, mở miệng la to: “Lão đại vứt cát tính không?” “Ném trúng là được.” Diệp Tu cười nói, cát vứt ra như đạn đã nã, không thể nào chỉ hạn chế trúng một nơi nhất định được, vừa tung ra đã phủ một vùng rồi. “Lần này, em không phạm quy nhỉ.” Bánh Bao Xâm Lấn nói. “Không đâu, tiếp tục cố lên.” Diệp Tu bảo. Hai người tự dẫn bò sát của mình sang một bên, mặc nhau giết chốc. Ba người đứng quan sát ở bên, Diệp Tu bỗng nhiên mở miệng: “Hai em thấy ai được hơn?” “À...... Bánh Bao.” Tô Mộc Tranh mở miệng trước. Kiều Nhất Phàm qua một hồi, dường như đã ngẫm nghĩ kỹ càng mới dè dặt đưa ra quan điểm của mình: “Em cũng thấy là anh Bánh Bao.” “Có vẻ rõ thật đấy.” Diệp Tu bảo. Nếu chỉ so tốc độ tay, Đường Nhu mạnh hơn Bánh Bao Xâm Lấn nhiều. Nhưng ngay cả Diệp Tu cũng không đoán được cụ thể tốc độ thao tác tay của Đường Nhu là bao nhiêu. Bởi lẽ tốc độ thao tác tay của Đường Nhu xê dịch quá lớn. Bản thân cô nàng đã có tốc độ tay cực cao, mà tốc độ tay sẽ bị tiêu hao trong trò chơi, tùy cục diện mà trình độ tiêu hao khác nhau. Vào một thời điểm, tốc độ tay của Đường Nhu có thể đạt đến 200, thậm chí 250 cũng không thành vấn đề. Nhưng những lúc yêu cầu sự chính xác, phức tạp và tỉ mỉ, tốc độ tay sẽ giảm mạnh, 150 hay có khi thấp hơn nữa, còn phải xem hoàn cảnh. Mà về điểm này, Bánh Bao Xâm Lấn lại không giống thế. Dù gì cậu ta cũng là một kẻ có kinh nghiệm chơi game phong phú, tốc độ tay đã tiêu hao đủ lâu, mang tính ổn định rồi. Tốc độ thao tác của tay thường duy trì từ 180—200, dù gặp phải trường hợp phức tạp, cậu ta cũng không chênh lệch khỏi phạm vi ấy quá nhiều. Bài tập giới hạn là cách huấn luyện cố ý tạo ra những trường hợp phức tạp. Loài bò sát vốn dĩ có thể tấn công toàn thân nay chỉ giới hạn ở “đốt đầu”, chẳng khác gì rút nhỏ thể tích của mục tiêu, nên nó nâng cao yêu cầu thao tác chính xác của người chơi. Thao tác không đủ chính xác đã hạn chế tốc độ tay của Đường Nhu, đây là điều mà Diệp Tu có thể chắc chắn. Bánh Bao Xâm Lấn thì khác, chỉ là “đốt đầu” mà thôi, e rằng vẫn chưa làm khó được cậu nhóc. Nếu tập huấn giới hạn cho Bánh Bao Xâm Lấn, Diệp Tu sẽ tạo ra những điều kiện giới hạn cần tính chính xác hơn nữa. Bài tập giới hạn lúc này, thực tế là thiết kế riêng cho Đường Nhu. Diệp Tu hi vọng nó sẽ giúp Đường Nhu thấy rõ điểm khuyết thiếu của mình. Tuy điểm khuyết thiếu ấy hiển lộ rõ rệt trong mắt bọn Diệp Tu, nhưng với người như Đường Nhu, nói cô biết chẳng thà để cô tự nhận ra. Rồi cả quá trình hai người đánh quái sau đấy đã chứng minh hoàn toàn phán đoán của ba người. Điều kiện giới hạn hạ thấp hiệu suất giết quái của cả hai, mà tấn công của Bánh Bao Xâm Lấn vẫn lưu loát sinh động như cũ, còn phía Đường Nhu, giới hạn mục tiêu tấn công khiến cô nàng có chút chật vật. Kết quả không ngoài dự đoán, Bánh Bao Xâm Lấn xử lý hai loài bò sát trước, Đường Nhu không chậm hơn bao nhiêu, hai con của cô cũng bị đập chết trên đất trong chốc lát. “Thấy thế nào?” Diệp Tu hỏi hai người. “Đơn giản thôi mà.” Bánh Bao Xâm Lấn thế nhưng lại cướp mất câu cửa miệng của Đường Nhu, Đường Nhu im lặng không nói gì, dẫu Bánh Bao Xâm Lấn không nói, bản thân cô cũng ngại nói câu này. Nếu chỉ mình cô làm, có lẽ cô vẫn không cảm thấy gì, nhưng có Bánh Bao Xâm Lấn ở bên so sánh, khiến Đường Nhu nhận ra độ khó của bài tập này. “Em còn nhiều sai lầm lắm.” Diệp Tu nói. “Em biết, sáu lần......” Đường Nhu thấu hiểu trong lòng, cô đã phạm sai sót không đánh trúng đốt đầu tổng cộng sáu lần. “Sáu lần là đánh bộ phận khác, còn ba lần đánh hụt nữa. Tính ra phạm lỗi chín lần.” Diệp Tu thay Đường Nhu đếm. “Để em thử lại.” Đường Nhu nói. “Đến nào.” Bánh Bao Xâm Lấn máu lửa ứng chiến. “Đừng gấp, đừng gấp. Mấy em có thể làm những bài tập dạng vậy bất cứ lúc nào, tụi mình đánh xong cái bản này đã.” Diệp Tu nói. Dù sao phó bản chiếm dụng thời gian chung của cả đội, lòng Đường Nhu có gấp gáp, cũng không thể mặt dày bảo để cô tiếp tục mọi người xem tiếp. Vì thế phó bản tiếp tục, Diệp Tu đứng bên nhắc nhở: “Thật ra giờ mấy em đánh quái cũng có thể đặt điều kiện giới hạn “đốt đầu” để tập tiếp.” Đường Nhu quyết định làm ngay đề nghị của Diệp Tu, đánh quái trong phó bản chỉ đánh “đốt đầu”, kể cả khi đối mặt BOSS, cô cũng chấp nhất làm theo điều kiện. “Đừng cố tránh sai sót trong quá trình tấn công tốc độ cao. Trước hãy chậm lại, đảm bảo không sai lầm đã, sau mới thử nâng cao tốc độ tay, tuần tự mà tiến, đừng gấp gáp.” Sau khi càn quét xong một lượt phó bản, Diệp Tu giúp Đường Nhu tổng kết lại. Năm người tự động bị đá khỏi phó bản, đương khi chuẩn bị vào thẳng bản lần nữa, Diệp Tu lại liếc thấy một ID rất quen mắt.