Toàn Chức Cao Thủ
Chương 213
Trần Dạ Huy tất nhiên cũng mang thù riêng với Diệp Thu, mà còn mạnh mẽ hơn Cô Ẩm gấp trăm lần. Cô Ẩm chỉ cảm thấy mình bị trêu đùa, bị vũ nhục mà thôi. Trần Dạ Huy lại cảm thấy Diệp Thu làm biến đổi đời hắn.
Thế nhưng bây giờ, hắn lại cực kỳ lý trí khi đối đãi với Diệp Thu.
Chính Lưu Hạo đã để hắn hiểu được điều này.
Hắn từng khuyến khích Lưu Hạo chung tay nhận lấy nhiệm vụ chính lật ngã Diệp Thu, hắn coi Lưu Hạo như một quân cờ.
Nhiệm vụ cuối cùng hoàn thành, không những thế còn hoàn thành rất tốt.
Đối với chuyện này, Trần Dạ Huy đương nhiên rất vui mừng.
Mượn nhiệm vụ chính ấy thành lập mối quan hệ với Lưu Hạo, thậm chí còn nhờ được tuyển thủ chuyên nghiệp đánh thay ở khu mới, Lưu Hạo thoạt nhìn vẫn là một quân cờ tốt.
Mãi đến khi họ gặp lại Diệp Thu lần nữa.
Lúc này việc chèn ép Diệp Thu chỉ có thể xem như nhiệm vụ phụ, nhưng vào lúc ấy hai người còn thấy hấp dẫn hơn cả nhiệm vụ chính, cả hai đều không chút do dự mà liều lĩnh.
Quân cờ cực kỳ hưng phấn mà bước vào, Trần Dạ Huy cực kỳ hưng phấn mà theo sau xem kịch.
Kết quả quân cờ bị đánh bại, bại đến thảm thương.
Trần Dạ Huy cũng không chú trọng chuyện này lắm, chỉ là một quân cờ thôi mà.
Rồi sau đó hắn cũng thử tự mình nhảy vào, kết quả cũng bước đi không được thuận lợi. Có điều hắn chợt phát hiện một phương hướng mới, suy nghĩ mới, vì thế hắn vội vã đi tìm quân cờ, tiếp đấy, hắn phát hiện quân cờ nọ đã xoay người một cách hoa lệ, mà hắn, lại không có chỗ để xoay người.
Bấy giờ Trần Dạ Huy mới nhận ra.
Nhiệm vụ chính lật ngã Diệp Thu, con cờ trong tay lại đạt được nhiều lợi ích hơn cả hắn.
Mà quân cờ thật sự, hình như là chính hắn mới đúng.
Lưu Hạo xoay người đi làm nhiệm vụ chính của mình, gã bỏ lại nhiệm vụ phụ cho Trần Dạ Huy. Mà nhiệm vụ phụ ấy, Trần Dạ Huy lại chẳng thể nào thoát khỏi. Bởi vì nó đã hòa làm một với nhiệm vụ chính của hắn. Nhiệm vụ chính của hắn là khai hoang khu mới, Diệp Thu đã hoàn toàn trở thành ngọn núi cản đường lớn trong việc khai hoang đó.
Lưu Hạo không cần làm nhiệm vụ này. Thế nhưng, nếu Trần Dạ Huy hoàn thành nhiệm vụ, gã vẫn có thể sướng lây.
Gã xoay người đi thong dong như thế, có lẽ nào chính vì nguyên nhân này?
Dẫu Trần Dạ Huy biết rõ điều ấy, nhưng cũng chẳng thể làm được gì. Điều duy nhất mà hắn có thể vui mừng bấy giờ, là hắn rốt cuộc đã tỉnh táo lại, sẽ không tiếp tục lẫn lộn đâu chính đâu phụ nữa.
Nếu Diệp Thu đã xen lẫn vào nhiệm vụ chính, vậy cứ lợi dụng cả thảy đi.
Mà vị đại thần đứng đầu Vinh Quang thật sự không làm hắn thất vọng.
Dùng ít đánh nhiều mà lại khiến 32 người diệt đoàn, giọng điệu Cô Ẩm kia đã trở nên tức tối đến cắn răng. Vì thế, mỗi công hội lớn nhất định sẽ phát động nhiều lực lượng hơn nhỉ? Rồi sẽ càng bất mãn với những công hội lớn đang thờ ơ? Thế cục khu 10 vì sự tồn tại của Diệp Thu mà trở nên cực kỳ phức tạp, nhất định phải xem kỹ mới được.
Trần Dạ Huy trong lòng tính toán những điều trên, ngoài mặt lại cùng thảo luận hướng đi hiện tại của Quân Mạc Tiếu với Dạ Độ Hàn Đàm và Cô Ẩm.
Có điều ba hội trưởng cũng chỉ ra lệnh cho từng người dưới quyền mình, còn người chơi của bốn công hội khác vốn không hề để ý đến họ, tản ra tìm kiếm bóng dáng của bọn Quân Mạc Tiếu trong rừng.
“Đệch bị ngu hả? Chẳng lẽ người ta còn ở lại chờ ông tới giết?” Cô Ẩm cực kỳ chán nản nhìn những bóng dáng lủi tới lủi kia.
“Người từ những hướng khác sang không phát hiện hành tung của chúng, dùng phương pháp loại suy, có thể đoán được chúng có mấy hướng đi. Nếu chỉ định tránh chúng ta, hướng nào cũng có khả năng cả.” Dạ Độ Hàn Đàm nói.
“Nhưng chúng chắc chắn sẽ không tốn thời gian vô ích như thế, sẽ có một đích đến cuối cùng.” Trần Dạ Huy nói.
“Nếu chúng đi đến thành Không Tích, Vùng Đất Lưu Lạc, hoặc Mai Cốt Chi Địa nhất định sẽ bại lộ ngay. Cũng chỉ có Khe Núi Nhất Tuyến, hoặc là Rừng Rậm Bùng Cháy cao cấp hơn.” Dạ Độ Hàn Đàm nói.
“Những thôn xóm để làm nhiệm vụ ngoài Thành Không Tích rất có khả năng.” Trần Dạ Huy nói.
“Có thể phái người sang đấy nhìn thử.” Cô Ẩm nói.
Ba người vừa thương lượng vừa chỉ có thể phái người chơi từ mỗi công hội đi làm việc. Cả ba còn không biết ai là người lên tiếng trong bốn công hội kia. Đối với những nhà không có người điều hành thống nhất, Cô Ẩm hiện đang úp mở phê bình. Theo ý gã, đây là một trong những nguyên nhân trọng yếu dẫn đến cuộc thảm bại thê thảm ở thành Không Tích.
“Khe Núi Nhất Tuyến...... Ý......” Dạ Độ Hàn Đàm nói được non nửa đột nhiên dừng lại.
“Gì vậy?” Hai người khác hỏi.
“Vừa nhận được tin tức, chúng đến Khe Núi Nhất Tuyến.” Dạ Độ Hàn Đàm vội la lên.
“Tin tức ở đâu?”
“Một người chơi gặp được chúng khi đang trên đường đến Rừng Không Tri làm nhiệm vụ. Nếu là bên đó, chắc chắn đi về phía Khe Núi Nhất Tuyến rồi.” Dạ Độ Hàn Đàm nói.
“Khe Núi Nhất Tuyến, không phải chúng vẫn muốn đi đánh bản đấy chứ?” Cô Ẩm buồn bực vô cùng. Gã bận đến mức giờ còn chưa đánh được cái bản nào đây. Mà kẻ thong dong quất ngã 32 người bọn họ xong thì lập tức đi phó bản, cứ như sự bận rộn của họ không hề xi nhê gì với đám Quân Mạc Tiếu, không có chuyện gì khiến họ thất vọng hơn chuyện này.
“Cái đám này chắc không phải đi lập kỷ lục đâu nhỉ......” Dạ Độ Hàn Đàm cũng hộc máu vô cùng, công hội của họ gồm những cao thủ mạnh nhất do đội trưởng Tưởng Du tự mình dẫn từ Thần Chi Lĩnh Vực sang hiện đang nghiên cứu Khe Núi Nhất Tuyến, chuẩn bị lập một kỷ lục kinh thiên động địa để cứu vớt hình tượng công hội. Trách nhiệm của gã chính là cùng các công hội khác cản trở tiến độ chơi game của Quân Mạc Tiếu, kết quả người ta chẳng chịu chút áp lực nào, nên phá bản thì cứ phá bản.
“Quá ngạo mạn.” Cô Ẩm rất tức giận. Gã trở nên xoắn xuýt. Lúc đám Quân Mạc Tiếu trốn không gặp người, gã đau trứng vô cùng; mà khi cả đám trần trụi bại lộ hành tung bơ luôn bọn họ, gã cũng đau nốt. Sao cũng khó chịu hết đó.
“Phó bản Khe Núi Nhất Tuyến có 50 cửa vào, muốn chặn hết không dễ đâu......” Trần Dạ Huy nói.
“Chúng ra vào tổng cộng ba lần, xác định trước rồi hãy triệu tập người.” Dạ Độ Hàn Đàm nói. Giờ gã đang rất gấp, quả thực e sợ đám Quân Mạc Tiếu sẽ làm ra một kỷ lục không phá nổi ngay.
“Còn đứng đây nói gì nữa, đến thẳng Khe Núi Nhất Tuyến đi.” Bên Cô Ẩm hiển nhiên đã ra ngay chỉ thị, người của công hội Luân Hồi đã bắt đầu xuất phát đến Khe Núi Nhất Tuyến.
Khe Núi Nhất Tuyến, bên trong phó bản. Đám Diệp Tu thế mạnh như chẻ tre tiến về phía trước. Tiếc rằng chuyến này lại chắc chắn lỡ mất kỷ lục rồi. Một sai lầm ngay khi bắt đầu khiến họ không thể lấy lại thành tích, vậy nên mọi người cũng không xoắn xuýt chi nữa, chỉ phát huy theo từng người.
Đường Nhu đánh đến sục sôi, hiển nhiên còn mang theo cảm xúc hồi PK tới tận phó bản. Có điều, sau khi xong BOSS số 1, Đường Nhu dần dần hết hứng thú, không còn nhiệt tình như lúc đầu. Tình huống tương tự cũng phát sinh trên người Bánh Bao Xâm Lấn, trạng thái của hai người đều từ nhiệt tình rồi nguội dần, sau cùng trở nên tùy tiện và lơ là.
“Này này, hai đứa tụi em.” Diệp Tu hô hào hai người, “Lên tinh thần chút nào! Bánh Bao hát một bài nghe chơi.”
“Không được hát.” Tô Mộc Tranh và Đường Nhu gần như hoảng sợ hét lên cùng lúc. Diệp Tu cảm thấy bản thân như nghe được một tiếng này ở hai nơi khác nhau. Có ít khách trong tiệm net cũng nhìn sang hướng này.
Đường Nhu trông như bị đe dọa, tinh thần lại hăng hái được một hồi. Có điều niềm vui chẳng tày gang, không bao lâu lại ủ rũ.
“Sao thế? Chán hả?” Diệp Tu nói.
“Đúng vậy......” Đường Nhu đáp.
“Chuyện bình thường.” Diệp Tu cười. Hắn quan sát trọn vẹn hành trình chơi game của Đường Nhu. Kỷ lục phó bản. Đây là thứ không hề mang lại cảm xúc gì cho một cô em ma mới không qua ham thích trò chơi. Đường Nhu chỉ thích sự cạnh tranh trong đấy mà thôi. Thế nhưng sự gián tiếp cạnh tranh thành tích, nào thú vị được bằng PK trực tiếp giữa người chơi và người chơi?
Đường Nhu cũng từng PK, nhưng lại khác xa cuộc chiến của hôm nay.
Thường những cuộc so đấu trong đấu trường, người chơi bình thường chênh lệch quá lớn với Đường Nhu, mức độ khiêu chiến không khó lắm, dễ dàng ngược đãi người ta không hề mang lại cảm giác thỏa mãn cho cô.
Mà đấu với người của chiến đội Vi Thảo, độ khiêu chiến lại quá cao, cô cố hết sức vẫn không thắng nổi, thỏa mãn được mới là lạ.
Chỉ có cuộc chiến hôm nay, cuộc chiến phá vòng vây thoát khỏi Thành Không Tích, có khó khăn lại có khiêu chiến. Mà cô dựa vào trình độ phát huy vượt trội 120% vẫn đạt được. Đây mới là một chiến thắng đầy ý nghĩa. Tuy chưa giết được ai, nhưng đây lại là lần đầu tiên Đường Nhu cảm thấy thích thú thật sự khi chơi Vinh Quang, sự hài lòng và vui sướng sau khi thành công ấy, cô chưa từng cảm nhận được từ hồi chơi game.
Chuyện giật kỷ lục phó bản đáng tự hào hơn trong mắt mọi người, cũng không ý nghĩa bằng chuyện vượt muôn trùng vây với cô.
Cô ôm lòng hưng phấn hồi lâu, rồi dần dần bình thường lại. Mà so ra, mấy thứ phó bản này giờ còn khô khan tẻ ngắc hơn trước.
PVE mãi mãi không so sánh được với PVP, dù có là nơi cần tập trung tinh thần và sự phát huy hoàn mỹ để lập kỷ lục này.
PVE, tập trung tinh thần là để bảo đảm thao tác một cách máy móc, tránh gây lỗi. Như hướng dẫn ngu ngốc của Muội Quang, quả thực thể hiện tính chán chường của PVE đến cực hạn, mà khiến người ta cảm thấy buồn bực hơn là, thành tích tốt nhất của PVE lại phải chán chường như thế mới lấy được.
Còn PVP, tập trung tinh thần là để quan sát và phán đoán được tốt hơn. Cuộc chiến mỗi giây mỗi phút đều tràn ngập sự bất ngờ, đấy mới là chỗ tinh hoa của những trận so đấu.
Mà điểm thất bại nhất của PVE khi so với PVP, là tất cả sẽ chẳng còn gì hồi hộp ngay sau khi bạn nắm giữ được phương pháp nữa. Quái? BOSS? Phó bản? Bất kể bạn làm gì, kết cục đã sớm nắm rõ trong tay: Đánh bại quái vật hoặc qua cửa phó bản.
Trận đấu đã biết được kết quả, quá trình sẽ trở nên chán nản không thôi.
PVE chính là một trận đấu thế đấy.
Đến cả Diệp Tu, cũng không thấy PVE thú vị bao nhiêu, hắn cũng không cố gắng để Đường Nhu tìm niềm vui trong PVE. Đối với Diệp Tu, PVE chỉ là một con đường để luyện tập trình độ PVP. Đường Nhu chẳng qua chỉ dựa vào cách luyện tập ấy để nâng cao trình độ, mà bản thân cô nàng lại không hề hay biết mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
11 chương
48 chương
398 chương
1442 chương
23 chương
105 chương