Tô tuyết linh

Chương 2 : Trò đùa!

Hôm nay là một ngày đẹp trời. Bầu trời trong xanh, nắng long lanh, gió mát lành. Ai da! Đúng là ngày đẹp a... Trên con đường nho nhỏ kia, Tô Tuyết Linh trên người mặc bộ đồng phục trường Sun, một chiếc áo sơ mi màu trắng hơi cũ, trên cổ có thắt chiếc cà vạt, bên phía ngực bên trái có đeo một cái bản nhựa nho nhỏ có dòng chữ " Tô Tuyết Linh ", dưới mặc chiếc váy màu xanh nhạt chớp đầu gối, mái tóc được cột cao thắt bằng một cái nơ màu xanh, đang xách cái cặp nhỏ của mình bước từng bước một đến trường. Nay sao nó cứ cười miết vậy ta, người thì cứ như nàng " Đông Thi " mà cứ làm trò. Nhưng dù sao cũng là lứa tuổi con bé cũng là lứa tưởi hồn nhiên cơ mà! Tô Tuyết Linh đi khoảng mười phút thì tới trường. Tới cổng con bé khẽ dừng lại một chút, rồi mới bước vào. " Linh!! " Một cô bé làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn, chiếc mũi thanh thanh, đôi môi chúm chím, mái tóc xoăn bồng bềnh, dáng người cao hơn Tô Tuyết Linh một chút khẽ gọi tên, rồi chạy đến bên Tô Tuyết Linh. Tô Tuyết Linh cười, nói: " Hạ Minh Anh! Đi sớm quá vậy? " " Hì. Đương nhiên rồi. " Hạ Minh Anh cười. " Bà làm bài tập chưa? " Tô Tuyết Linh hỏi. Hạ Minh Anh nhìn con bé đáp: " Làm rồi! Hôm nay cô kiểm tra mà họng? " ................ " Ê bay. Nhỏ xấu xí kia là người Hot Boy thích đó bay. Nghĩ sao mà đi thích nó cơ chứ. " Một cô bé bằng tuổi Tô Tuyết Linh, nhăn mặt lớn giọng nói. " Thích nhỏ đó á! " Cô bé bên cạnh chỉ tay vào Tô Tuyết Linh nói. " Mày điên à. Hot Boy Lý Hạo Quân của tụi mình mà đi thích nó! Chắc bị điên rồi. " Nhỏ tiếp theo xen dô nói. " Đúng đó. Đúng đó. " Mấy cô bé khác lại xen dô nói. Mỗi đứa một câu, lại một câu. " bla... bla....... " ................ Hạ Minh Anh nghe được mấy lời này lọt vào tai thì khẽ nhíu mày, liếc mắt sáng nhìn Tô Tuyết Linh. Con bé trợn mắt nhìn mọi người. " Không có nha! Mấy bạn nói bậy. Minh Anh, bà đừng hiểu nhầm nha. Tui không biết gì hết á. Thiệt mà, bà phải tin tui. " Tô Tuyết Linh quay sang bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Hạ Minh Anh thì nói ngay. Hạ Minh Anh mày nhíu chặt hơn, xung quanh người con bé khẽ toát lên một lớp sương lạnh, nói: " Hửm?! " " Thật mà. chắc mọi người hiểu lầm thôi. Hot Boy đẹp trai là của bà mà, sao tui dám dành cơ chứ! " Tô Tuyết Linh oan ức nói. " ....... " Hạ Minh Anh im lặng, nhíu mày nhìn cô bạn thân bên cạnh. " Tui nói thiệt đó! Bà tin tui đi. " Tô Tuyết Linh càng oan ức hơn nói. " ....... " Hạ Minh Anh im lặng, không nói gì. " Bà tin tui đi. Không có mà. Hot Boy đẹp trai là của bà, là của bà. Tui không dám mơ tưởng. " Tô Tuyết Linh mắt rưng rưng nói. Mọi người trong trường đứng xem chuyện vui, rất vui vẻ khi người khác gặp họa. Bỗng một đám con gái hét lên. " Hot Boy! Hot Boy đến rồi!!! " " Đến rồi kìa! Lý Hạo Quân! I LOVE YOU. " " Em yêu anh! Lý Hạo Quân. " " bla... bla.... " ......... Tô Tuyết Linh và Hạ Minh Anh nghe vậy, cùng nhau quay lại thì thấy anh chàng được gọi là Hot Boy kia đang bước đến trước mặt hai cô bé. Anh chàng đẹp trai dễ sợ. Mái tóc màu bạch kim được vuốt keo dựng đứng lên, đôi mày kiếm, đôi mắt màu cafê đặc, sống mũi cao cao, đôi môi đỏ đỏ, làn da trắng như tuyết, dáng người cao gầy, mặc bộ đồng phục trường. Đôi môi khẽ nhếch nhìn chằm chằm Tô Tuyết Linh. Hạ Minh Anh tưởng anh chàng nhìn cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ hiện lên vài rặng hồng, cái miệng nhỏ xinh cứ cười tủm tỉm, luôn liếc mắt đưa tình nhìn chàng hoàng tử của lòng mình. " Này! Anh nói cho mọi người rằng anh không thích tôi đi. Tôi không quen anh, và anh cũng không quen tôi cơ mà. " Tô Tuyết Anh mặt đỏ bừng vì nén giận. ngẩng cổ hét thẳng vào mặt Lý Hạo Quân. " Tôi quen em mà. Sao lại nói không quen? " Lý Hạo Quân nhướng mày nói. Cả trường đều đồng loạt " Ồ " lên một tiếng thật to như mới biết một bí mật vô cùng to lớn. " Hửm?! " Hạ Minh Anh nghe vậy, nụ cười trên môi tắt hẳn, thay vào đó là khuôn mặt xám xịt, lạnh lùng quay sang liếc nhìn Tô Tuyết Linh. " Minh Anh. Tui không có. Anh ta nói bậy đó! " Tô Tuyết Linh oan ức nhìn Hạ Minh Anh khẳng định chắc nịch. Lý Hạo Quân nhìn hai cô bé trước mặt, nhếch môi cười, hắng giọng nói to: " Mọi người nghe cho rõ đây! Từ nay Tô Tuyết Linh chính là bạn gái của tôi. Ai dám đụng chạm vào cô ấy cũng chính là đụng chạm vào tôi, Lý Hạo Quân, cũng chính là Tập Đoàn YAO và các người cũng biết phải làm thế nào rồi chứ! Hửm!! " Cả trường " Ồ " cả lên. Ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. " Anh!! " Tô Tuyết Linh giận tím mặt, chỉ thẳng vào mặt anh chàng không nói lên lời. " Tô Tuyết Linh! Cô còn chối nữa sao hả! Mọi chuyện đã phơi bày hết rồi. Cô còn muốn giả vờ tới khi nào nữa! " Hạ Minh Anh trợn tròn mắt, lộ vẻ tuyệt vọng hét lớn vào mặt Tô Tuyết Linh Tô Tuyết Linh giật phắt người, nói chắc nịch: " Minh Anh! Tui không có. Bà tin tui. Phải tin tui. Là anh ta nói bậy, anh ta nói bậy. " " Tin. Anh ta nói vậy, rõ ràng quá rồi. Còn không tin sao! " Hạ Minh Anh nói, chỉ tay vào người Lý Quân Hạo. " Minh Anh... " Tô Tuyết Linh nhỏ giọng gọi tên cô bạn thân. Hạ Minh Anh trầm mặt, lạnh lùng nói: " Đừng bao giờ gọi tên tôi. " " Bà là bạn tui mà... " " Pốp.... " Minh Anh giơ tay tát thẳng vào mặt Tô Tuyết Linh. Tô Tuyết Linh ôm mặt, mắt mở to nhìn chằm chằm vào cô bạn thân mình. Cô bạn thân ấy đã tát cô một cái, chỉ vì... vì một tên công tử bột. Tim cô bỗng nhói lên một cái, nó đau, đau lắm, đau không nói nên lời, đau đến nổi không muốn thở nữa. " Minh Anh, bà... " Tô Tuyết Linh cảm nhận được sống mũi cay cay, nước mắt tự nhiên chảy xuống. Nhỏ giọng, nói nhưng không lên lời. Bỗng một giọng nói khàn khàn, xen dô. " Thôi dẹp đi. Ồn ào! " Lý Hạo Quân trầm mặt, lạnh lùng nói, rồi bỏ đi. Đúng là đồ kiêu ngạo. Tô Tuyết Linh khóc nấc, rồi bỏ chạy đi không nói lời nào. Mọi người thấy nhân vật chính đi rồi, cũng nản, bỏ đi vào lớp. Chỉ còn cái bóng dáng nhỏ nhắn của Hạ Quán Linh đang đứng ngây ngốc ở đó. ........................... Thế là từ cái ngày hôm đó, từ hai đứa bạn thân trở thành hai người xa lạ. Không nói chuyện, không gặp mặt nhau, à không.... Cô bé Tô Tuyết Linh có mấy lần cố ý bắt chuyện với Hạ Mih Anh nhưng con bé không đáp, không nói gì, ngoảnh mặt làm lơ như không quen, không biết. Thế là Tô Tuyết Linh cũng đành bỏ cuộc, không gặp cũng không nói chuyện với cô bạn kia nữa. Hai người cứ chiến tranh lạnh như vậy cho tới một tuần sau. Hôm ấy, Lý Hạo Quân hẹn Hạ Minh Anh ra gặp nhau, nói chuyện. Sân bóng rổ trường Sun. " Xin lỗi. " Lý Hạo Quân cuối gầm mặt, không dám nhìn vào mặt Hạ Minh Anh, thấp giọng nói. " Chuyện gì? Hửm?! " Hạ Minh Anh khẽ nhíu mày, khó hiểu nhìn Lý Hạo Quân. Lý Hạo Quân ngước mắt lên nhìn Hạ Minh Anh, ánh mắt hối lỗi không hề dấu diếm nói: " Chuyện ở sân trường hôm trước, cho tôi xin lỗi. Tôi không cố ý. " " What? Cái gì? " Hạ Minh Anh này nhíu càng chặt, khó hiểu nhìn anh chàng. " Cô bình tĩnh nghe tôi nói cái đã. Ngày hôm đó, nghe mọi người cứ xôn xao về hai người, thấy thú vị nên tôi mới thêm chút mắm, chút muối vào để chọc cái cô cho vui thôi nhưng... nhưng tôi không ngờ mọi chuyện lại như vậy. Tôi không nghĩ rằng hai người các cô sẽ chia cắt nhau như vậy, tôi chỉ cho rằng hai người chỉ giận dỗi nhau một, hai ngày thôi, ai ngờ rằng... tôi thật sự xin lỗi và tôi cũng không biết rằng.... cô lại thích tôi. Xin lỗi, thành thật xin lỗi. " Lý Hạo Quân vẻ mặt thâm trầm, ánh mắt hối lỗi nhìn chằm chằm Hạ Minh Anh. " Minh Anh! Tôi.... " " Pốp... " Chưa đợi Lý Hạo Quân nói xong, một cái tát như trời giáng của Minh Anh đã rơi thẳng xuống má phải của anh ta. Làn da trắng mịn, in thẳng năm dấu tay của cô bé. " Thật quá đáng! " Hạ Minh Anh hét lên, rồi chạy thẳng ra ngoài. " Minh Anh. Minh Anh. " Lý Quân Hạo vừa chạy theo cô bé, vừa gọi tên.