Tô tuyết linh
Chương 1 : Cuộc sống mỗi người
" Con kia! Mày dậy dọn hàng ngay cho tao. Năm giờ sáng rồi. " Một người đàn bà trung niên giản dị đi tới bên giường la to.
Trên chiếc giường gỗ, có một cô bé cỡ mười hai mười ba tuổi đang chóp chép cái miệng chảy nước miếng ròng ròng ngủ ngon lành. Đôi mắt to to, tròn tròn. Chiếc mũi hơi cao. Đôi môi dày, thâm đen. Dáng người mập mạp. Và điều nổi bật là...làn da đen thùi lùi.
" Ưmm.... chóp chép, chóp chép... " Cô bé kéo chăn trùm đầu, chép miệng lại đi gặp chu công công.
Pốp! " Người đàn bà kéo chăn, lấy tay đánh vào mông cô bé đang ngủ kia.
" Mày có dậy không? Mới sáng sớm bị tao chửi là mày coi chừng tao nghe chưa con kia. " Bà trừng mắt nhìn con bé đang ngủ, đe dọa.
" Dạ... mẹ.... " Cô bé mở to đôi mắt to tròn mớ ngủ ra nhìn người đàn bà, khẽ nói.
" Mày liệu hồn với tao. " Bà nạt, rồi phủi đít bỏ ra khỏi phòng.
Con bé từ trên giường đi xuống. Đầu tóc thì rối rắm, cái mặt đã đen rồi mà còn bí sị, người thì mập mà còn lùn,... nhìn cứ như một sinh vật lạ mới xuống Trái Đất vậy. Đi ra ngoài phòng, con bé bưng bàn, ghế ra trước sân. Xếp từng cái, từng cái cẩn thận. Dọn xong bàn, ghế thì lại lau bàn, ghế,... xong rồi thì lại dọn dẹp nhà cửa, quét nhà, lau nhà,... Người ngoài nhìn vào mà thương cho con bé.
" Xong chưa con kia? " Bà mẹ hỏi với giọng chanh chua.
" Dạ xong rồi, thưa mẹ! " Con bé nói, giọng nó ngây thơ, hồn nhiên.
" Ưmm... Hôi quá! Mày ngậm miệng lại cho tao. Thối quá! " Bà lấy tay bịt mũi mình lại, quát.
" Dạ? " Con bé mở to đôi mắt nhìn bà.
" Tao kêu mày ngậm miệng lại mày không nghe thấy tao nói à. Tai mày bị điết à! " Bà giơ tay tát con bé một cái, làm con bé ngã dúi đập đầu xuống đất. Con bé ngẩn đôi mắt rươm rướm nước mắt lên nhìn bà. Dấu năm ngón tay in rõ ràng bên má phải con bé, cộng thêm cục máu bầm trên trán, quả thật là bạo lực gia đình.
" Híc... híc... " Cô bé nửa nằm, nửa ngồi dưới đất lạnh, khóc nất từng tiếng.
Mày khóc cái gì? Tao hỏi mày khóc cái gì? " Bà mẹ nói to, lấy tay dí dí vào đầu con bé.
Con bé im lặng, lắc đầu nguầy nguậy. Nước mắt thì cứ rớt xuống không ngớt.
" Mày lắc cái gì? Mày bị câm à! " Bà mẹ lại mắng.
" Dạ... không thưa mẹ. Lần sau con không dám nữa. Híc... " Con bé mở miệng cầu xin.
" Mày cút đi tao nhờ. Cút. Cút. " Bà mẹ chỉ mặt con bé, hét to.
" Híc... Vậy con vào nhà.. " Con bé nói, rồi dậy quẹt quẹt nước mắt còn đọng lại, lủi thủi đi vào nhà.
" Ôi giời ơi! Ôi giời ơi! Nó muốn tôi tức chết mà. Phì phò... phì phò... " Bà mẹ ôm ngực thở phì phò.
.............................................
Mùa đông, Tử Đàn năm thứ ba nước Đại Tề, một trong bảy cường quốc xưng danh thiên hạ. Đại Tề quốc là một quốc gia dân giàu, nước mạnh. Nói về chiến sự và chế tạo vũ khí thì khắp thiên hạ này không ai sánh bằng. Nếu Đại Tề quốc xưng thứ hai thì không quốc gia nào dám xưng thứ nhất. Mùa Đông năm nay có bão tuyết lớn, Đương Kim Hoàng Thượng Lăng Thương cùng các Hoàng Tử có bàn luận về việc phân phát lương thực, quần áo ấm cho mọi nhà tránh rét qua mùa Đông năm nay. Quần thần trong triều đều hưởng ứng vô cùng hào hứng, mọi chuyện đều rất suôn sẻ, hoàn hảo. Dân chúng khắp nơi được phân phát lương thực, dự trữ, vui mừng đến phát khóc, họ reo hò, bàn luận sôi nổi về việc làm của các Hoàng Tử và Hoàng Thượng. Họ nói, Hoàng Thượng và các Hoàng Tử là những người tốt, là những người tạo phúc cho dân chúng.
Thất Vương Phủ của Thất hoàng tử Lăng Vũ Hạo.
" Vương Gia! Vương Gia! " Một gã đàn ông trung niên bốn mươi tuổi, dáng người vừa phải, khuôn mặt có vài nếp nhăn, dưới cằm có một chòm râu dài. Miệng thì cứ gọi cái tên " Vương gia! Vương Gia " gì gì đó, còn người thì cứ hớt ha, hớt hải từ cửa phủ chạy vào thư phòng.
" Chuyện gì vậy quản gia Luật? " Một nam tử tầm khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đôi mắt xanh lục nhạt nhẽo, chiếc mũi cao cao, đôi môi đỏ mọng, đôi mày kiếm khẽ nhíu, dáng người cao ráo, lạnh lùng, cả người tỏa ra sát khí nhàn nhạt, một tay cầm kiếm đang đứng trước cửa thư phòng khẽ chặn quản gia Luật lại hỏi.
" Hoàng Thượng cho Trương Công Công đến vương phủ mời Vương Gia vào cung gấp! " Luật quản gia ríu cả chân lại, nâng vạt áo lau cái trán đổ mồ hôi vì chạy gấp. Dù gì ông cũng tuổi đã cao chớ đâu giống như mấy cậu thiếu niên như vị Vương Gia cao quý của ông cơ chứ.
" Vương... " Nam tử ấy quay người, định hỏi vị Vương Gia kia có ý muốn đi không. Chưa nói hết câu thì cánh cửa thư phòng khẽ mở.
Mặt trời tỏa sáng rực rỡ, nam tử mái tóc đen, một thân trường bào đỏ rực. Đường nét gương mặt sắc sảo, lạnh lùng, đôi con ngươi xanh lam, lạnh lùng mang theo sắc thái hủy diệt, khiến người ta mê hoặc, sống mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ tươi.
Lãnh khốc cùng tà mị, vậy mà có thể hòa chung một chỗ ư? Nam nhân này, quả thật là yêu nghiệt, là yêu nghiệt mà.
Người này sao lại tỏa ra khí thế áp bức bốc người ghê gớm như vậy! Quả thật là yêu tinh xuất thế! Yêu tinh xuất thế a.
Có thiệt, nam nhân này mười sáu tuổi không đây? Mới mười sáu tuổi đã yêu nghiệt vậy rồi thì sau này cỡ nào nữa?
Nam nhân liếc qua hai người trước mặt một cái, nói : " Đi. "
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
16 chương
150 chương
92 chương
103 chương
133 chương