Hai thanh niên trẻ tuổi đứng trong đám đông các bà mẹ khỏi hỏi cũng biết có bao nhiêu bắt mắt. Trần phu nhân không lâu sau đã nhìn thấy con trai của mình, cùng với người mà bà chưa từng gặp mặt.
Đây là lần đầu tiên Trần phu nhân chân chính nhìn thấy Trương Thanh Vận, ấn tượng đầu tiên của bà đối với Trương Thanh Vận chính là rất nội liễm, khiêm tốn, không hề giống với hình tượng của hắn trên TV.
Rõ ràng đây là một người rất dễ gây hảo cảm với người đối diện, nếu hắn không có thân phận phức tạp như vậy ắt hẳn Trần phu nhân còn thích hắn hơn nhiều.
“Mẹ?” Ánh mắt Tào Ngưng ban đầu là dừng trên người mẹ mình, xong lại chuyển sang đứa nhỏ bà đang ẵm trên tay, cậu đầu tiên là nghi hoặc, sau đó chợt có một linh cảm không lành, không thể nào.
Mặt cậu biến sắc, cũng không thèm để ý tới người bên cạnh, đi tới gần mẹ mình hỏi: “Đây là con ai?” Nhìn ngũ quan thì có vẻ là con lai.
Trần phu nhân không ngờ lại gặp con mình ở đây, bà để ý thấy đứa nhỏ nằm trong lòng Trương Thanh Vận, nói lên thắc mắc của mình: “Còn đó là con ai?”
“Là em của Thanh Vận.” Tào Ngưng rũ mắt, cậu nhớ tới lần trước đi kiểm tra sức khỏe có lấy t*ng trùng: “Mẹ, này không phải là con của con chứ?”
Trần phu nhân đương nhiên không gạt hắn làm gì: “Là của con.” Nhìn thấy con trai còn ngày càng sầm mặt, bà nói: “Đứa nhỏ này con không cần quan tâm, muốn sống thế nào thì sống thế ấy, mẹ sẽ không quản con nữa.”
“…” Tào Ngưng vẫn chưa thể chấp nhận được, quay đầu lại nhìn người đàn ông đứng phía sau mình.
Trương Thanh Vận đứng ở đó, cũng không tỏ vẻ gì, cậu đã nghe rất rõ đoạn đối thoại của hai mẹ con bọn họ.
Nhìn phản ứng của hắn như thế Tào Ngưng càng không nắm chắc được, rốt cuộc là thế nào?
“Mẹ, mẹ đừng có lần nào cũng tự mình quyết định mọi chuyện như vậy, mẹ có nghĩ tới cảm nhận của con không?” Tào Ngưng bất đắc dĩ trừng mắt nhìn mẹ mình, không đợi Trần phu nhân lên tiếng đáp lại cậu đã quay về đứng bên cạnh Trương Thanh Vận.
“Sao vậy?” Mặt Trương Thanh Vận không chút biến sắc, giả ngu hỏi.
“Chích ngừa xong rồi nói.” Tào Ngưng giận tới mặt mũi đỏ bừng.
Trương Thanh Vận rũ mắt xuống, yên lặng nói một câu đáng đời.
Dẫn trẻ con đi chích ngừa vốn là một chuyện phiền phức, phải gần tới trưa mới chích xong.
Trước khi đi, Trương Thanh Vận nói một câu: “Không tới nhìn con cậu một chút sao?”
Tay chân Tào Ngưng lạnh toát, vừa giận lại vừa sợ, nói: “Cậu biết rồi?” Cũng đúng, nãy đối phương đứng không xa, có thể nghe được.
“Không nhìn thì về thôi.” Trương Thanh Vận ôm em trai đi ra cửa.
Tào Ngưng vội vàng đuổi theo, nhưng vẫn không nhịn được ngoái đầu lại nhìn.
Trở lại xe cả hai đều trầm mặc, không có người nói chuyện, cũng không có ý định lái xe đi.
Cân nhắc rất lâu, Tào Ngưng mới đỡ trán nói: “Chuyện này tôi thật sự không biết, t*ng trùng là lấy từ đợt trước đi kiểm tra sức khỏe với chú tôi, chỉ trách tôi quá bất cẩn, xin lỗi cậu.”
Trương Thanh Vận rất muốn hút điếu thuốc, nhưng nghĩ ở đây còn có đứa nhỏ nên đành phải nhịn lại: “Giờ nói xin lỗi có tác dụng không? Con cậu cũng sinh ra luôn rồi, tôi ngoại trừ chấp nhận còn có thể làm gì? Chẳng lẽ bóp chết nó?”
“Thanh Vận.” Tào Ngưng không chịu nổi bị đối xử như thế này, trong lòng cậu cũng rất loạn.
“Tôi nghĩ hay là cậu xuống xe đi, về nhà cậu ở một thời gian, để tôi nghĩ kĩ mọi chuyện đã.” Trương Thanh Vận nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, bình tĩnh đưa ra quyết định.
“Cậu nói cái gì?” Tào Ngưng như bị sét đánh giữa trời quang, kinh ngạc không thôi, này là đang đuổi cậu đi?
“Tôi tạm thời chưa thể chấp nhận được chuyện này, nếu như tiếp tục đối mặt với cậu tôi không biết mình có thể làm ra chuyện gì.” Trương Thanh Vận nói: “Giờ chúng ta tách ra có lẽ là biện pháp tốt nhất.”
Nếu không như vậy thì còn có thể thế nào? Chẳng lẽ bắt mình kìm nén?
“Chuyện này phải kéo dài bao lâu?” Tào Ngưng cố gắng kiềm chế bản thân, không được nóng nảy.
“Tôi không biết.”
“À! Nếu như cậu vẫn cứ trì hoãn, vậy chúng ta cũng không cần ở bên nhau nữa?” Tào Ngưng nói: “Tôi con mẹ nó muốn có đứa con trai này chắc?”
“Vậy còn tôi?” Trương Thanh Vận che tai đứa nhỏ lại, sợ bị Tào Ngưng đánh thức.
“…” Tào Ngưng trong nháy mắt cụt hứng, cả người không phải làm sao cho phải, thái độ này của Trương Thanh Vận thật sự khiến cậu luống cuống.
“Nghe tôi đi.” Trương Thanh Vận lần nữa bảo hắn xuống xe.
Tào Ngưng lắc đầu, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích: “Cậu muốn tôi làm gì cũng được, nhưng chuyện này là không thể.”
“Ngưng Ngưng, đừng như vậy nữa có được không?” Tay Trương Thanh Vận đặt lên cửa xe: “Nếu cậu không đi thì tôi đành đi thôi.”
“…” Tào Ngưng không thể tin nổi trừng mắt nhìn đối phương, bọn họ nhất định phải đi tới tình cảnh này sao?
Nhưng mà khi nhìn thấy Trương Thanh Vận xuống xe, cậu không muốn tin cũng không được, vội vã xuống xe ngăn lại: “Thanh Vận, cậu muốn làm gì!”
“Đón xe về nhà.” Trương Thanh Vận không có nói giỡn, nói xong lập tức đưa tay ra vẫy xe.
Bây giờ Tào Ngưng chẳng còn tâm trạng để tức giận đối phương nữa, nếu không phải trên đường người qua kẻ lại nườm nượp, cậu thật sự muốn níu lấy người này khóc nháo một trận, hỏi hắn một câu rốt cuộc muốn thế nào?
“Cậu cũng đừng đối xử với tôi như vậy chứ?” Trên mặt vẫn là biểu cảm không thể tin nổi, còn có thất vọng tràn trề.
“Tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút, tình trạng chúng ta hiện giờ không thích hợp để nói chuyện.” Trương Thanh Vận nhấn vai Tào Ngưng, giữ người lại không cho hắn theo lên xe: “Đừng tùy hứng nữa, nếu không kết quả chỉ có thể càng tệ hơn thôi.”
Câu nói này làm Tào Ngưng cảm thấy rất sợ, nào còn dũng khí níu kéo người nữa.
Cậu xoay người đá một cái vào bồn hoa bên cạnh, chửi một câu mẹ nó. Giận đùng đùng chạy về tìm mẹ mình cùng với đứa nhỏ từ trên trời rơi xuống kia, chuyện này nhất định phải làm rõ, nếu không mình với Trương Thanh Vận khẳng định xong.
Trần phu nhân nhìn thấy Tào Ngưng tức giận trở về, liền hỏi làm sao.
Tào Ngưng giận tới muốn thổ huyết: “Mẹ còn hỏi con, chiêu này của mẹ thật sự quá cao thâm, cậu ấy bây giờ muốn xa con rồi đó, mẹ hài lòng chưa?”
Đáng giận hơn chính là Trần phu nhân nghe xong lại coi như không có gì mà nói: “Xa nhau cũng tốt.”
“Mẹ!” Tào Ngưng lúc này như sư tử muốn cắn người, vẻ mặt vô cùng đáng sợ, trong mắt ánh lên sự tàn bạo.
“Con đừng dọa đứa nhỏ chứ.” Trần phu nhân cũng không nói xin lỗi, nhưng bà vẫn biết bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng bà bây giờ đứa nhỏ là quan trọng nhất: “Các con muốn thế nào mẹ mặc kệ, còn muốn tiếp tục bên nhau hay không tự mình quyết định.”
Dứt lời liền dẫn theo bảo mẫu rời đi.
Tào Ngưng lái xe trở về nhà mới của hai người, vào cửa không thấy Trương Thanh Vận đâu liền nghĩ đối phương hẳn là đang ở bên nhà Trương ba.
Cậu ở nhà đợi rất lâu, đợi đến tối vẫn không thấy Trương Thanh Vận trở về.
Gọi điện thoại tìm người thì cậu không dám, thái độ ban nãy của Trương Thanh Vận giờ nghĩ tới cậu vẫn còn thấy sợ.
“Thanh Vận, trễ rồi sao con còn chưa về nhà?” Ở nhà Trương ba ăn tối xong, lúc cả nhà nói chuyện Trương ba thấy trễ nên mới giục cậu về nhà.
“Ba, tối nay con không về đó.” Trương Thanh Vận định sẽ ngủ ở phòng em trai, phòng của cậu và Tào Ngưng lúc trước đã sửa lại thành phòng cho đứa nhỏ rồi.
“Hai đứa lại cãi nhau à?” Trương ba nhìn hai người bọn họ một đường đi tới ngày hôm nay, số lần cãi nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, làm căng tới như hôm nay chưa thấy bao giờ.
“Không phải chỉ đơn giản là cãi nhau.” Xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng Trương Thanh Vận cảm thấy rất khó chịu, không nhịn được nói thật với Trương ba: “Nhà bên đó gạt chúng ta, để cậu ấy nhờ tìm người mang thai hộ, đứa nhỏ cũng được mấy tháng rồi.”
Trương ba nghe xong há hốc mồm, nhưng cái ông quan tâm lại không phải trọng điểm: “Con cái còn có thể tìm người mang thai hộ?”
“…” Trương Thanh Vận im lặng gật đầu.
“Vậy con mau mau đi tìm người mang thai hộ đi, nó có con rồi, con cũng nên có một đứa, ba mẹ cũng an tâm hơn, cũng sẽ không thèm để ý tới chuyện mấy đứa nữa.” Trương ba nói: “Người ta nói nuôi con để dưỡng già, nhưng mà ba cho rằng trong nhà phải có con nít mới vui vẻ, chứ không phải chỉ vì để nó phụng dưỡng mình khi về già. Hai người các con nếu có con thì cũng có thể đi được xa hơn, hạnh phúc hơn.”
Trương Thanh Vận muốn nói, cái đó cũng không nhất định, cho dù có con cũng chưa chắc đảm bảo được cái gì.
Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, không liên quan đến việc có con hay không.
Chỉ có thể nói đứa nhỏ sẽ làm cho cuộc sống trở nên phong phú, khiến chúng ta có thể học được rất nhiều thứ.
“Thế nhưng con nuốt không trôi cơn giận này, người nhà bọn họ khinh người quá đáng.” Lần nào cũng gạt Tào Ngưng tự mình quyết định, kết quả khiến cho tình cảm bọn họ vốn dĩ đang rất tốt lại thành ra thế này.
“Nhưng mà còn có thể làm sao, dù sao bọn họ cũng là cha mẹ.” Trương ba nghĩ, đâu phải người làm cha mẹ nào cũng có thể nhìn thoáng được.
“Con không tin.” Trương Thanh Vận nói, chuẩn bị về lại bên kia.
“Bình tĩnh mà nói chuyện, đừng kích động.” Trương ba ở phía sau căn dặn, sau đó thở dài, sao ông làm sui toàn cực phẩm thế này.
Tào Ngưng ngồi trong phòng khách đợi rất lâu mới nghe được tiếng mở cửa.
Người tiến vào quả nhiên là Trương Thanh Vận, cậu liếc mắt nhìn Tào Ngưng, giống như không hề bất ngờ khi thấy Tào Ngưng ở đây: “Không phải bảo cậu về nhà sao?”
“Nơi này chính là nhà tôi.” Tào Ngưng kìm nén, không dám nhiều lời.
“Hay nhỉ, bất động sản có tên của cậu không?” Trương Thanh Vận nói.
“Đồ nội thất là tôi bỏ tiền mua.” Tào Ngưng không cam lòng phản bác.
Trương Thanh Vận không thèm để ý tới hẳn nữa, vào phòng lấy đồ chuẩn bị tắm.
Nếu như bình thường gặp phải thái độ này Tào Ngưng hẳn là sớm bùng nổ rồi, có khi còn phải đạp người kia vài phát để hả giận, sau đó sẽ hỏi hắn đây là cái thái độ gì, nhưng mà hôm nay cậu không dám.
Cậu không cách nào biết được suy nghĩ hiện tại của Trương Thanh Vận, có thật sự muốn chia tay không?
Nếu như vì chuyện này mà chia tay, cũng quá là không đáng rồi, bọn họ vất vả lắm mới đi được tới ngày hôm nay kia mà.
Trước kia gặp một đống chuyện còn không chia tay, giờ chỉ vì chuyện này mà chia tay nghĩ thế nào cũng không cam tâm.
Tào Ngưng ngồi trên sô pha, vô số ý nghĩ xẹt qua trong đầu. Lúc thì đoán xem Trương Thanh Vận đang nghĩ gì, lúc thì tính xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Trương Thanh Vận tắm xong cũng không thèm để ý tới Tào Ngưng, đi thẳng về phòng nghỉ ngơi.
“…” Tào Ngưng cũng đi vào theo, đứng cạnh cửa, nhìn người đang ngồi trên giường: “Cậu muốn tôi làm gì, cứ nói thẳng ra đi.”
Trương Thanh Vận đáp lại: “Mặc kệ tôi bảo cậu làm gì, cậu đều sẽ nghĩ chỉ cần nghe theo là xong, còn tôi được cái gì đây? Tào Ngưng, cậu thế này chỉ càng khiến tôi khó chịu thêm, cậu có biết không?”
Tào Ngưng thật sự muốn sụp đổ, cậu không biết nên xử lý chuyện này như thế nào, xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi: “Vậy cậu muốn làm thế nào? Đây không phải là tôi đang hỏi ý cậu sao? Đều nghe theo lời cậu có được không?”
“Cậu có nghe sao? Trước đó bảo cậu về nhà, cậu xem giờ thế nào?” Trương Thanh Vận nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo sự bất đắc dĩ.
“Trừ chuyện này, tôi đâu có ngốc, đợi tôi về bên đó cậu còn cho tôi trở lại sao?” Tào Ngưng vứt hết mặt mũi năn nỉ đối phương: “Muốn sao cậu cứ nói, chúng ta cùng nhau giải quyết, rồi lại giống như trước đây…”
“Đó là chuyện không thể, cậu có thêm đứa con trai, làm sao mà giống như trước được.” Trương Thanh Vận nói.
“…” Tào Ngưng thất vọng ngồi bệt xuống sàn.
Gặp phải chuyện này khiến cậu rất bực mình.
“Muốn tôi chấp nhận con trai cậu cũng không phải không được.” Tào Ngưng nghe vậy mắt sáng rỡ, vội vàng truy hỏi: “Cậu muốn thế nào tôi cũng đồng ý.”
“Đừng hứa sớm như vậy.” Trương Thanh Vận ung dung nói: “Như vầy đi, cậu về nhà ẵm con trai cậu về đây, tôi chỉ có thể chấp nhận khi nó ở nhà tôi, cùng họ Trương với tôi, còn nếu không tôi không chấp nhận được.”
“Cái này…” Tào Ngưng vẫn còn đang suy nghĩ thì Trương Thanh Vận lại đưa ra một điều kiện nữa: “Mặt khác, tôi cũng sẽ tìm người mang thai hộ sinh một đứa con trai, cũng không thể bên trọng bên khinh đúng không?”
“…” Tào Ngưng triệt để im lặng.
Trước kia lúc chưa có con cậu còn có thể hùng hồn yêu cầu Trương Thanh Vận không được tìm người mang thai hộ, nhưng bây giờ cậu đã có con trai rồi, nếu vẫn còn giữ suy nghĩ đó thì cũng không đúng.
Vấn đề là, Tào Ngưng thật sự không thể chấp nhận được việc Trương Thanh Vận có con ruột.
“Nếu như cậu đồng ý, tôi có thể để con trai tôi làm con cậu, dù sao cũng đều là con của chúng ta, không khác mấy.” Trương Thanh Vận quang minh chính đại thuyết phục Tào Ngưng, nếu như thật sự không khác biệt, cậu cũng sẽ không phí nhiều công sức để làm như vậy.
Vẫn có khác biệt.
Chiêu này của cậu chính là để phản kích lại một đòn của cha mẹ Tào Ngưng, bọn họ không phải quan tâm tới đứa nhỏ sao, vậy thì để nó về đây, mang họ Trương.
“Điều kiện đầu tiên, mẹ tôi khẳng định sẽ không đồng ý.” Tào Ngưng vô cùng đau đầu.
“Việc chúng ta ở cùng nhau không phải bà ấy cũng không đồng ý sao? Huống chi bà ấy có đồng ý hay không là việc của bà ấy, cậu có chịu làm hay không là việc của cậu.” Trương Thanh Vận nói: “Ý tôi cậu đã rõ rồi đó, nên giờ cho tới lúc đứa nhỏ về đây thì phiền cậu ra ngoài quẹo trái, về nhà cậu ngủ.”
Tào Ngưng nhịn không được, phát hỏa cũng không xong: “Cậu nhất định phải đối xử với tôi như vậy? Tôi chờ cậu cả buổi trưa, tới cơm cũng còn chưa ăn!”
Trương Thanh Vận nói: “Đó là cậu tự làm tự chịu, liên quan gì đến tôi?”
Hắn chính là nhẫn tâm như vậy, Tào Ngưng bởi vì hiểu rõ nên mới vừa giận vừa sợ.
Ngồi ở đó một lúc cậu cụt hứng đứng dậy nói: “Tôi qua phòng kế bên ngủ một đêm được chứ?” Tới lúc nãy còn hy vọng đối phương sẽ giữ mình lại, cuối cùng chỉ trách mình nghĩ quá nhiều.
Tào Ngưng đói bụng cả một đêm nằm ngủ ở phòng bên cạnh, cậu cũng không đợi được đồ ăn khuya của ai đó… Thường ngày chỉ cần cậu kêu đói bụng một tiếng, cho dù là nửa đêm Trương Thanh Vận cũng sẽ vào bếp làm đồ ăn khuya cho cậu ăn.
Loại đãi ngộ khác biệt này thật sự khiến Tào Ngưng hoảng hốt.
Sáng sớm hôm sau, cậu cũng không thèm để ý tới trận cãi vã của hai người đã lên đường trở lại Bắc Kinh.
Trần phu nhân thấy cậu trở về đột ngột liền lên tiếng hỏi: “Chia tay rồi à?”
“Mẹ nghĩ cũng đừng nghĩ.” Tào Ngưng giận dữ hét lên: “Đứa nhỏ đâu?”
Trần phu nhân chỉ vào phòng: “Đang ngủ, bảo mẫu đang ở trong đó lo cho nó.”
“Mẹ, con muốn bàn với mẹ một chuyện, đứa nhỏ này con muốn mang đi.” Tào Ngưng đi thẳng vào vấn đề: “Nếu là con trai của con, cũng sinh ra rồi, quyền nuôi nấng là của con, nếu không thì sao còn tính là con con được?”
Cậu nói như vậy, Trần phu nhân nhất thời không biết phản bác như thế nào.
“Con mang đi, con biết chăm sóc con nít sao?”
“Biết chứ, Trương gia không phải cũng có con nít sao?” Tào Ngưng không nói hai lời đi vào phòng, “Đứa nhỏ hẳn là chưa đưa vào hộ khẩu hả mẹ, tên là gì?”
“Chưa đưa vào, tên còn chưa đặt.” Trần phu nhân vốn đang lo Tào Ngưng không ưa đứa nhỏ, giờ nhìn lại thấy ít ra còn biết quan tâm mấy chuyện này.
“Vậy được, thu dọn một chút, con mang nó về bên kia, mẹ nếu không yên lòng có thể cho bảo mẫu đi theo, nhà con cũng không phải không đủ chỗ ở.” Nhà mới của cậu và Trương Thanh Vận có bốn phòng, rất rộng rãi.
“Mở miệng ra là nhà con nhà con.” Trần phu nhân nhìn con mình với ánh mắt phức tạp, nuôi con trai tới giờ có khác gì nuôi con gái đâu, tâm trạng khó mà hình dung.
“Dù thế nào vẫn phải sống tiếp mà mẹ, mẹ đừng để ý mấy cái này nữa được không?” Tào Ngưng rất biết uy hiếp người khác: “Mẹ giấu con tìm người mang thai hộ làm con sắp tức chết, chút nữa là bị thần kinh luôn rồi. Nếu mẹ còn bức con nữa, con dẫn đứa nhỏ đi nhảy sông đó.”
“Con nói tới mức đó mẹ còn dám giao đứa nhỏ cho con sao?” Trần phu nhân bắt đầu phân vân.
“Mẹ không muốn giao cũng phải giao, mẹ bất thình lình nhờ người mang thai hộ sinh ra thằng nhỏ, làm cho cuộc sống con giờ bị đảo lộn hết, mẹ không cảm thấy đuối lý sao?” Vốn là hai người đang sống rất vui vẻ, tình nồng ý mật, lần này thì hay rồi, vì chuyện này mà tất cả đã bị đánh tan thành bọt nước: “Còn nữa, giờ mẹ nuôi đứa nhỏ ở đây, mẹ nghĩ sau này lớn lên nó có thể thân thiết với con được hay sao? Vậy mẹ nuôi nó còn có ý nghĩa gì?”
Nửa câu sau thành công đâm trúng tim của Trần phu nhân, bà thiên tân vạn phổ giúp Tào Ngưng có được đứa con này không phải vì để nó sau này già rồi có con phụng dưỡng sao.
Tào Ngưng thấy bà bắt đầu dao động, bèn tiếp tục tấn công nói: “Mẹ để con nuôi nó đi, con cam đoan với mẹ chắc chắn sẽ nuôi dạy nó thành một đứa trẻ thật tốt, mỗi cuối tuần đều dẫn về đây thăm mẹ.”
“Thằng bé vẫn còn quá nhỏ, con muốn dẫn đi cũng được, nhưng mà phải đợi một thời gian nữa.” Trần phu nhân lắc đầu, sau này thì có thể, thì là bây giờ thì không được.
“Mẹ ơi con không chờ được nữa, con muốn mang đi liền.” Nếu không đưa đứa nhỏ trở về, Trương Thanh Vận làm sao có thể cho qua chuyện này.
Tào Ngưng vừa đấm vừa xoa, năn nỉ mẹ cậu một ngày trời mà Trần phu nhân vẫn không đồng ý.
“Không được là không được, con đừng nghĩ nữa.”
“…” Tào Ngưng lúc này như ngồi trên đống lửa, giờ mẹ cậu không cho phép cậu cũng không thấy cướp thằng nhỏ, chỉ đành ở nhà thêm mấy ngày.
Buổi tối Tào Ngưng gọi điện thoại cho Trương Thanh Vận báo cáo tình huống, đối phương dứt khoát không nghe điện thoại, chỉ gửi tới một tin nhắn: “Tôi không muốn nghe cậu nói gì nữa, đừng nghĩ chỉ có mình cậu biết khổ.”
Lòng Tào Ngưng cảm thấy đắng chát, dù sao bây giờ cũng chưa có tiến triển, cậu không có lý do gì để gọi cho Trương Thanh Vận nữa.
Tối hôm sau liên lạc với Tạ Tư Vũ, hắn mới biết cậu đã về tới Bắc Kinh rồi, liền mấy anh em hẹn nhau ra gặp mặt, sẵn tiện kể khổ.
Lần này kể khổ cư nhiên lại là Tạ Tư Vũ.
Bây giờ Tào Ngưng mới biết Tạ Tư Vũ với Đinh Lâm đã chia tay, cậu rất bất ngờ: “Chuyện khi nào?”
“Hai ngày trước.” Tạ Tư Vũ ngồi đối diện Tào Ngưng, một bộ dạng hoảng hối tới giờ còn chưa tiêu tán: “Quá bất ngờ, tao còn không biết tại sao.”
“Là anh ấy bỏ mày à?” Nghe tới đây là hiểu rồi, với lại Tạ Tư Vũ cũng không phải là kiểu người sẽ bỏ rơi người ta, bất luận bình thường hắn có tàn nhẫn tới đâu, cũng chỉ là ngoài cứng trong mềm.
“Còn mày thì sao? Xảy ra chuyện gì?” Tạ Tư Vũ vuốt vuốt mắt, không muốn vạch trần chuyện bị người ta đá.
“Cùng là người lưu lạc, so với bị đá cũng không khác là bao.” Tào Ngưng tự cười nhạo chính mình, cười tới vô cùng khó coi: “Cũng có phải do tao làm đâu, mà cậu ấy nỡ đối xử với tao như vậy đó.”
Nghe xong chuyện của Tào Ngưng, Vũ Hoằng Văn chỉ có thể phun ra một câu: “Đáng đời mày, không quản lý tốt quần lót của mình còn có thể trách ai?”
“Tao…” Tào Ngưng đúng là oan như Đậu Nga, thời buổi này kiểm tra sức khỏe thật sự là rất nguy hiểm: “Chuyện đều do chú tao làm, nếu không bị ổng gài bẫy tao sao có thể có ngày hôm nay?”
“Vậy mày đi đánh ổng một trận đi, tao ủng hộ mày.”
“Cút!” Tào Ngưng dựa người vào sô pha, che mặt nói: “Tụi bây mau giúp tao nghĩ cách để mẹ tao đồng ý cho tao đưa con tao đi đi.”
Tạ Tư Vũ nói: “Mẹ mày đối với đứa nhỏ chấp nhất như vậy, tao thấy không dễ đâu.”
Nghe xong Tào Ngưng càng tuyệt vọng hơn: “Chẳng lẽ không còn cách nào khác?”
Lúc này mới xa nhau hai ngày mà Tào Ngưng đã chịu không nổi.
Nhớ nhung ngày tháng hai người ở cùng nhau trước kia, bình thản nhưng ấm áp.
Trải nghiệm sự nhẫn tâm này của Trương Thanh Vận xong, cậu mới biết trước kia người nọ đối với mình tốt thế nào.
“Mày tự nghĩ cách đi, tao cũng đang sứt đầu mẻ trán đây. Ngày mai tao còn đi tìm Đinh Lâm, ít ra cũng phải biết lý do tại sao mà chia tay.” Đối phương tự mình quyết định chia tay, Tạ Tư Vũ làm sao chấp nhận được. Hơn nữa một câu giải thích cũng không có, điều này rất không bình thường.
“Ừ, vậy mày lo giải quyết cho tốt đi.” Tào Ngưng lúc này đã say tới chuếnh choáng.
Hơn nửa đêm tỉnh rượu, một mình nằm trong phòng, Tào Ngưng cảm thấy mình không cách nào nhịn được nữa.
Cứ như vậy chạy xe suốt một đêm rời khỏi Bắc Kinh.
Về tới nhà trong người còn mang mùi rượu. Mở cửa, phòng khách tối đen như mực.
Tào Ngưng đứng trước cửa phòng Trương Thanh Vận, yên lặng đứng một lúc lâu, đưa tay lên định gõ mấy lần, vẫn là từ bỏ.
Cậu xoay người đi tới sô pha ngồi phịch xuống, sức lực toàn thân giống như bị rút hết.
Trước mắt đột nhiên hiện ra hình ảnh hai thiếu niên nhiệt huyết hồi còn đi học, còn có lúc tại Châu Úc yêu hận đan xen, thậm chí còn có cuộc sống bình thản ở nhà cũ của Trương ba, tuy rằng có lúc sẽ cãi nhau, thế nhưng không có ai nghĩ tới chuyện chia tay.
Chỉ có bị người nhà ép phải xa nhau, chứ hai người chưa từng muốn buông tay đối phương.
“Thanh Vận.” Tào Ngưng giống như nhìn thấy Trương Thanh Vận đang từng bước đi về phía mình, hơn nữa trên mặt còn mang theo nụ cười, tim cậu xao động, cậu còn quan tâm đến tôi mà đúng không?
Đưa tay ra chạm vào mới biết thì ra chỉ là ảo giác của chính mình, phía trước đen thui một mảnh, không nhìn thấy gì.
Tào Ngưng nhắm mắt lại, cậu chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của Trương Thanh Vận dành cho mình, cũng không nghi ngờ việc Trương Thanh Vận là một người vô cùng lý trí.
“Cậu nói tôi không làm được thì sẽ chia tay, là thật sao?”
Nếu như không làm được, Tào Ngưng vừa nghĩ đến liền thấy đau tới đứt ruột đứt gan.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
29 chương
127 chương
19 chương
105 chương
28 chương
42 chương
273 chương