Cao Thủ Kiếm Tiền!
Chương 1 : Cuộc sống nhiều chông gai (1)
- Rốt cuộc anh có mấy cô em gái, vì sao ai cũng tiều tụy như vậy ... Rốt cuộc anh có bao nhiêu cô em gái, vì sao mỗi người đều khóc vì anh ... Mối tình đầu trong lòng anh là ai ..
Cái loa thùng cao bằng nửa người ở cái hiệu cắt tóc đối diện cứ ông ổng lặp đi lặp lại chất vấn mỗi người qua đường, còn người qua đường chẳng khác nào cà gặp sương, qua lại vội vã, chẳng ai buồn dừng lại trả lời nó một tiếng.
Thời tiết nóng quá mức, những cây dương cao lớn hai bên đường cũng uể oải rũ lá xuống, hãn hữu mới có cơn gió nhẹ hẩy qua mới lười nhác đong đưa vài cái gọi là. Đó là một ngày mùa hè bình thường của năm 1995 ở khu phố chẳng thể nói là sầm uất của thành phố Quỳnh Hải, chỉ là mùa hè năm nay có vẻ như nóng nực khác thường.
Trương Thắng ngồi dưới tán cây đánh cờ với một nam nhân trung niên, phải công nhận y sở hữu đường nét khuôn mặt cực kỳ điển trai, mũi cao thẳng, mày kiếm, mặt xương xương vừa mang chút phong trần lãng tử đầy nam tính, lại có nho nhã trí thức, dáng người dong dỏng cao, bờ vai rộng đáng tin cậy. Nếu chẳng phải y ăn mặc quá đơn giản, áo màu xanh nhàu nhĩ trông giống bộ đồng phục thợ điện cũ, tóc tai thì thiếu chải chuốt khiến sợi nào sợi nấy ương ngạnh dựng đứng cả lên, khiến chàng trai trẻ vừa mới 24 tuổi trở nên lôi thôi lếch thếch, thì y chính là hoàng tử trong mộng của các thiếu nữ.
Đấy là bỏ đi vài chữ “nếu”.
Người trung niên phía đối diện thì đã trên 40, vóc dáng cao lớn, tóc lãnh đạo gọn gàng, sơ mi nghiêm chỉnh, rất có khí chất của nhân sĩ thành công.
Trang phục toàn thân không rẻ, túi áo ngực gài một cái bút máy, tay cầm cái quạt giấy vẽ hình tiền xu, ung dung phe phẩy.
Nhìn là biết thân phận đôi bên chênh lệch.
Hai người họ chơi cờ bên cạnh một cái quán ăn không tên, trời nóng bức, chẳng có khách, chỉ có tên béo ngốc nghếch ngồi ở cạnh cửa, chân dạng ra chả có chút hình tượng nào, thỉnh thỏng phẩy tay đuổi ruồi, mặt nửa tỉnh nửa ngủ. Trong quán có cô gái nhỏ mặc tạp dề, thấy ngay được là ở quê lên, da đen nhẻm, má mang hai vầng hồng khỏe khoắn, tay cầm cái kính, đang sờ mò ngó nghiêng trên mặt.
Trương Thắng là một trong số ông chủ của cái quán ăn này, người còn là Quách Y Tinh, chính là tên béo đang ngồi ngáp ngủ kia, cả hai bọn họ vốn là công nhân trong nhà máy in Tam Tinh, khi nhà máy bị doanh nghiệp ngoài sát nhập giảm biên chế, hai người đều bị cho thôi việc, thế là dùng tiền bồi thường của nhà máy cùng nhau mở cái quán ăn này.
Người trung niên là Từ Hải Sinh, vốn là phó giám đốc chủ quản công tác tài vụ của nhà máy in Tam Tinh, hôm nay có việc đi ngang qua đây, thấy bạn cờ cũ, thế là xuống xe đánh với Trương Thắng một ván.
- Làm điếu đi.
Từ Hải Sinh cười đưa cho Trương Thắng điều thuốc:
- Ái dà, cám ơn giám đốc.
Trương Thắng đưa cả hai tay ra nhận:
- Thuốc lá của tôi rẻ tiền, không dám mời giám đốc, hì hì, giờ lại còn hút thuốc của anh nữa, ngại quá, cám ơn giám đốc.
Nói thế y chỉ ngửi qua rồi gài lên tai, tiếp tục đánh cờ, hai người bọn họ là bạn cờ từ cái thời còn ở cùng nhà máy, Từ Hải Sinh cứ rảnh là gọi y tới chơi một ván, thế nên xem như quen biết.
Khi nhà máy giảm biên chế, Trương Thắng cũng từng nghĩ tới chạy cửa Từ Hải Sinh, biết đâu được ở lại, song nghĩ, mình trừ thi thoảng làm vài ván cờ với ông ta thì chẳng có quan hệ nào khác, người ta chắc gì để tên công nhân nhỏ vào mắt. Lúc ấy Trương Thắng còn sĩ diện, ngại ngùng, không giống như bây giờ trải qua va chạm cuộc sống, thế nên hiển nhiên là thành công nhân mất việc.
Bọn họ chơi cờ với nhau lâu, đều nắm tẩy đối phương rồi, Từ Hải Sinh thích chơi lớn, thế như Thái Sơn áp đỉnh, cứ mở đầu là ắt dùng hai pháo đi trước, chuyên công.
Trái lại Trương Thắng khác hoàn toàn, nước đầu nhảy tướng, nước hai xuất mã, khi quân của đối phương tràn vào đại bản doanh rồi, y khả năng còn chưa có quân nào qua sông, y phải bố trí phòng thủ kín kẽ không chút sơ hở nào, sau đó mới từng bước tiến tới, giỏi phản công.
Trương Thắng là loại người còn chưa đánh đã lo tới đường bại, chẳng giống cái tên của y, còn Từ Hải Sinh thì hiển nhiên là tự tin hơn y nhiều. Lúc này đôi pháo của Từ Hải Sinh đã áp sát bản doanh của y, nhưng Trương Thắng cũng đã mai phục sát chiêu, một pháo trấn ở bên ngăn đường công của đối phương, chỉ có một tốt một mã qua sông, do Từ Hải Sinh ham công, nên phòng tuyến vô số sơ hở, chỉ cần nước tiếp theo Từ Hải Sinh không bố trí phòng thủ mà tiếp tục tiến công thì quân tốt qua sông của y sẽ phát huy tác dụng.
Từ Hải Sinh không chú ý tới nguy cơ này, hoặc có thể nói ông ta quá ham tiến công, nửa giang sơn của Trương Thắng đã trong thế cờ ông ta, ông ta chỉ nghĩ tới làm sao để thắng ván này cho đẹp.
Mà cũng có thể Từ Hải Sinh đã nhìn ra sát chiêu của Trương Thắng, Trương Thắng chú ý một lần ông ta liếc mắt nhìn qua quân mã trông có vẻ vô tích sự của y, nhưng cuối cùng lại chuyển ánh mắt đi, vì Trương Thắng như bỏ quên quân mã đó rồi, đôi mày y lúc nào cũng nhíu chặt nhìn thế trận bên mình, như đang khổ sở nghĩ cách giải vây.
Từ Hải Sinh cho dù có nhìn ra nước cờ kia thì ông ta cũng không cho rằng Trương Thắng có thể nhìn ra, con người Trương Thắng khó làm người ta đánh giá cao được, đến khi ông ta đưa pháo bức cung, thì mới nhận ra mình khinh địch, một con tốt qua sông, một con mã nằm vùng, một con pháo nhồi nòng, dù ông ta có thiên binh vạn mã cũng không cứu viện kịp nữa.
- Thằng nhóc khá lắm.
Từ Hải Sinh cười phá lên buông cờ:
- Mắc bẫy rồi, bị cậu lừa vào tròng rồi, thằng nhóc này hiểm thật, giả vờ giả vịt khéo lắm, lừa được cả tôi luôn!
- Không muốn giả vờ cũng không được, sức cờ giám đốc quá cao, không đánh lén làm sao tôi thắng nổi anh.
Từ Hải Sinh vui vẻ xua tay:
- Không cần phải nịnh tôi, tôi thua rồi, phục cậu đó.
Rồi nhấc cổ tay nhìn đồng hồ mạ vàng:
- Thôi hỏng, không chơi được nữa, tôi phải tới phòng giao dịch chứng khoán xem tình hình, sau đó còn về đơn vị gấp.
Từ Hải Sinh đi tới chiếc Santana, mở cửa xe rồi còn quay đầu lại:
- Tiểu Trương, tôi đi đây, ha ha, để xem lần sau tôi xử cậu thế nào.
- Vâng, giám đốc rảnh lại ghé qua.
Trương Thắng khách khi đứng lên tạm biệt:
Quách Y Tinh bị tiếng ô tô khởi động làm giật mình suýt ngã xuống ghế, vừa làu bàu vừa chùi mép, vén rèm cửa đi ra, nhìn thấy Trương Thắng đang lúi húi nhặt cờ, co chất đá vào mông y một cái.
Trương Thắng giật bắn mình, quay đầu lại thấy bộ mặt nham nhở của tên béo, nhảy dựng lên truy sát:
- Mẹ nó chứ! Quách béo anh rửng mỡ à?
Đừng thấy Quách Y Tinh to béo mà nhầm, hắn là nam nhân đa sầu đa cảm, sức khỏe không tốt, tim hay ngừng đập bất thình lình, theo như hắn kể, có lúc nửa đêm tim ngừng đập, tỉnh giấc không ngủ được nữa ngồi nhìn ánh trắng mờ ngoài cửa sổ, nghĩ vẩn nghĩ vơ, chẳng may mình chết đi, vợ sẽ lấy người khác, con trai sẽ bị người ta ức hiếp, thế là ngồi lặng lẽ rơi nước mắt ngon lành.
Loại nam nhân như hắn chẳng tới mức " cảm thời, hoa để lệ rơi. Biệt ly hoa cũng vì người xót xa " giống như Lâm Đại Ngọc Lâm tiểu muội trong Hồng Lâu Mộng, nhưng là một nam nhân mà nói thì thế cũng là quá mẫn cảm rồi.
Quách Y Tinh thấy Trương Thắng đuổi theo mình vội xua tay:
- Không nghịch, không nghịch nữa, tôi đứng không đã mồ hôi đầm đìa rồi, chả chơi.
Trương Thắng làm bộ mặt hầm hừ:
- Không được dám chơi dám chịu, đưa mông ra đây cho em đá một phát!
- Chịu cái đíu, làm gì thì làm đi, tới lúc đó tiền thuê nhà tháng này trả hết một mình nhé.
Quách Y Tinh mang bệnh tật ra hăm dọa:
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
179 chương
61 chương
27 chương