Trương Thanh Vận nghe Tào Ngưng nói muốn qua đây liền chạy xuống dưới khách sạn đợi người, nghĩ chắc đối phương cũng gần tới rồi, cậu đi một mạch xuống lầu đứng chờ ngay trước bãi đỗ xe. Tào Ngưng từ xa đã nhìn thấy một bóng người cao gầy đứng đó, cảm thấy rất ngạc nhiên, dù không phải là việc gì quá đặc biệt nhưng vẫn khiến cậu rất vui vẻ. Tào Ngưng chạy xe qua: “Tự nhiên đứng ngốc ở đây làm gì?” Trương Thanh Vận khom lưng cười: “Chờ cậu, hành lý đâu? Để tôi mang lên giúp cậu.” Trương Thanh Vận lên xe, Tào Ngưng tiếp tục chạy vào bãi đỗ xe, từ chỗ đó đi lên thang máy. “Tôi có tay có chân, chẳng lẽ bao nhiêu hành lý đó cầm không nổi.” Tào Ngưng mở cốp xe, bên trong là một cái vali màu vàng. “Thế nhưng tôi vẫn muốn giúp cậu mang lên.” Trương Thanh Vận nắm tay Tào Ngưng, không cho đối phương di chuyển, muốn tự mình động thủ. Tào Ngưng rất biết nghe lời đứng đó nhìn Trương Thanh Vận lấy vali ra rồi đóng cốp xe lại. “Đi thôi.” Trương Thanh Vận một tay nắm tay Tào Ngưng, một tay xách vali đồ, hai người tiến vào thang máy, “Muốn đi đâu ăn cơm?” Sau khi vào thang máy, Trương Thanh Vận lên tiếng hỏi. “Ăn trong phòng đi.” Tào Ngưng thấy đối phương liếc nhìn mình, nói thêm: “Mệt.” Trương Thanh Vận cười, cầm bàn tay đeo nhẫn của Tào Ngưng lên hôn một cái, phần quan tâm bảo hộ này không cần phải nói ra miệng, nhìn cử chỉ của Trương Thanh Vận là đủ hiểu. Như vậy rất tốt, cũng rất vui vẻ. Thế nhưng vào lúc vui vẻ, Tào Ngưng sẽ không khỏi suy nghĩ lung tung, Trương Thanh Vận có phải trước đó cũng đối xử với người yêu cũ như vậy không? Nghĩ tới chuyện này trong lòng liền không thoải mái. Trên thực tế ai mà không có người yêu cũ với quá khứ, muốn tính toán chi li từng chuyện bộ không muốn tiếp tục yêu đương nữa à? Mấy cái này Tào Ngưng hiểu, chỉ là không làm được, lại không vui. “Mặt mày sao lại ủ dột nữa rồi? Tôi lại làm gì chọc giận cậu hả?” Trương Thanh Vận xoa bóp mặt Tào Ngưng, đến lúc Tào Ngưng khó chịu lên tiếng phản đối: “Tôi không thích bị  người khác bóp mặt.” “Tôi là người khác sao?” Trương Thanh Vận vẫn để tay ở đó, còn muốn hôn đối phương. “…” Tào Ngưng đưa tay lên sờ chỗ dính nước bọt của người nọ, cái cảm giác vừa thỏa mãn vừa khó chịu này thật sự rất giày vò người ta. Trở về phòng Trương Thanh Vận, hai người cũng không gấp gáp thu dọn hành lý, trước hết kiểu gì cũng phải ôm hôn sờ sờ một phen, hưởng thụ giây phút bên nhau của hai người. Trong lúc đang vui vẻ, Tào Ngưng không biết nghĩ gì hỏi thẳng đối phương: “Tôi với người  yêu cũ của cậu có phải giống nhau lắm không?” “Hả?” Trương Thanh Vận mới đầu còn ngơ ngác, sau đó hiểu được bật cười, lắc đầu nói: “Không giống, người kia khá là ấu trĩ, còn cậu thành thục nội liễm hơn.” Dù sao cũng chỉ là so sánh mà thôi, bất luận lúc nào Tào Ngưng cũng không được tính là thành thục nội liễm, thành thục dẫu có cũng là so với bản thân cậu lúc trước. “Vậy cậu tại sao lại thích tôi?” Tào Ngưng sau khi nghe thấy câu trả lời của đối phương mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cũng may mình với người kia không cùng một kiểu. “Không có tại sao, thích là thích thôi.” Trương Thanh Vận cúi đầu tiếp tục hôn cậu, dùng tay mở nút áo của đối phương để lộ ra lồng ngực trắng nõn, Trương Thanh Vận thích nhất là hôn ngực Tào Ngưng. “…” Tào Ngưng nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác thoải mái lúc này, cậu cũng rất thích được đối phương hôn như vậy. Làn da trần trụi được bờ môi ấm áp chạm vào, cảm giác này thật sự quá đẹp đẽ. Không biết nên hình dung thế nào, chỉ là muốn nó cứ tiếp tục mãi. “Có đói bụng không?” “Có một chút.” Tào Ngưng hô hấp rối loạn nói. Trương Thanh Vận từ trên người Tào Ngưng đứng dậy, gài lại nút áo cho Tào Ngưng, che đi mảng da ửng hồng. Trương Thanh Vận đi rồi Tào Ngưng mới chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là một màng hơi nước vẩn đục, mang theo một tầng ánh sáng dập dờn. Tay đặt bên người, lặng lẽ với lấy cái chăn bên cạnh, sau đó thở phào một hơi, cảm giác này thật sự quá tốt đẹp. Trương Thanh Vận sau khi đi gọi món ăn xong thì trở về phòng, nằm lại trên giường ôm lấy Tào Ngưng tiếp tục thân mật. “Cậu tới nhanh như vậy, nói thật tôi có chút bất ngờ.” Trương Thanh Vận kéo lấy bàn tay Tào Ngưng đặt lên mặt mình để sưởi ấm. “…” Mắt Tào Ngưng nhìn lướt qua người bên cạnh, môi khẽ nhếch lên, đầu óc bắt đầu hồ đồ. “Bộ dạng lúc này của cậu thật là ngốc.” Trương Thanh Vận cười ra tiếng, sau đó lại tiếp tục hôn Tào Ngưng. Môi và thân thể cả hai dính vào nhau, ai cũng không muốn tách ra, hơn nữa vì ghét bỏ quần áo quá vướng víu, cả hai đơn giản cởi phăng hết đồ ra. Muốn dựa vào người hắn, dùng nhiệt độ của hắn để an ủi trái tim đang hoảng loạn của chính mình. Người bên cạnh cũng cảm nhận được cậu đang bất an. Nhẹ nhàng hôn đối phương, hôn khắp cơ thể hắn, sau đó mới dùng giọng điệu cưng chiều hỏi: “Thích không?” “…” Tào Ngưng cố gắng hít thở, không một tiếng động gật đầu, tất nhiên là thích, mà kỹ thuật của tên này cũng quá tốt rồi, là do lúc trước ở cùng người kia luyện thành sao? Cậu lại muốn nghĩ lung tung rồi. “Bảo bối.” Trương Thanh Vận ra sức dùng miệng hầu hạ đối phương, bàn tay không ngừng mò mẫm, đùa giỡn, kích thích đối phương run rẩy từng đợt. Tào Ngưng nhịn không được bắn trực tiếp lên mặt của người kia. “Cậu sao lại thích bắn trên mặt tôi như thế…” Trương Thanh Vận không trách cậu, bình tĩnh lấy khăn ra lau mặt. “…” Trong lòng Tào Ngưng cảm thấy kỳ quái, con mẹ nó đây là lần đầu tiên tôi ra trên mặt cậu đó, cậu nói cứ như tôi làm nhiều lần lắm rồi vậy. Trương Thanh Vận nói chuyện cũng không rõ ràng, nói xong đứng lên đi tới phòng vệ sinh rửa mặt. Tào Ngưng không còn chút sức lực nằm đó ngây ra. Nghỉ ngơi được một lúc, Trương Thanh Vận từ trong nhà tắm đi ra, đồ ăn họ đặt cũng vừa được đem tới. Lúc hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm, Tào Ngưng nhìn thấy môi Trương Thanh Vận hai bên má liền giống như bị lửa đốt, sau đó không cách nào nhìn thẳng Trương Thanh Vận nổi nữa. Bởi vì nhìn thấy sẽ nhớ tới hình ảnh ban nãy bản thân mình ra ở trong miệng Trương Thanh Vận. Ừm…giờ nhìn thấy đối phương dùng cái miệng đó để ăn cơm… Đúng rồi, sau đó hai người còn hôn môi. Tào Ngưng đỏ mặt, cúi đầu ăn lấy ăn để, hiện tại trong đầu Tào Ngưng không phải đồ ăn mà toàn là hình ảnh hạn chế độ tuổi. Trước đó nghe nói đàn ông trong đầu mỗi phút đều nghĩ tới chuyện đó, xem ra kết luận này cũng không sai. Trương Thanh Vận là người từng trải, đương nhiên biết người đối diện đang nghĩ tới cái gì, cậu đàng hoàng trịnh trọng nói: “Đừng để bản thân ở trong trạng thái hưng phấn quá lâu, như vậy chẳng có ích gì.” “…” Tào Ngưng yên lặng cúi đầu, tiếp tục ăn cơm. Ăn tối xong, Trương Thanh Vận mới lấy hết đống đồ trong vali Tào Ngưng ra xếp hết vào tủ quần áo, để chung với quần áo của mình. “Cậu có muốn đi tắm không?” Trương Thanh Vận lấy ra một bộ đồ ngủ, một cái quần lót, chuẩn bị đi tới phòng tắm. Tào Ngưng lúc này đang ngồi trên ghế lười ra, ăn no xong đúng là chẳng muốn làm gì, chỉ ngồi hưởng thụ Trương Thanh Vận cứ thế ở trước mặt mình đi qua đi lại. Có thể tưởng tượng viễn cảnh sau này khi hai người ở cùng nhau là một việc rất hạnh phúc. “Ngưng Ngưng?” Trương Thanh Vận đứng ở cửa phòng tắm, đánh thức cái người đang ngồi ngủ gà ngủ gật ở đằng kia. “Tới liền.” Tào Ngưng nhấc mí mắt lên nhìn Trương Thanh Vận, nhàn nhạt nói. Buổi tối cũng không có phát sinh chuyện gì, chỉ đơn thuần giống như hai người yêu nhau ở cùng nhau, cũng không phải ở đâu lúc nào cũng sẽ làm chuyện đó. Ngày hôm sau Trương Thanh Vận có việc phải làm nên cậu dậy rất sớm, nhìn thấy Tào Ngưng đang ngủ ngon nên cũng không đành lòng đánh thức hắn. Lúc Tào Ngưng tỉnh dậy thì bên người đã không có ai, cậu đưa tay sờ sờ phần giường bên cạnh, cảm giác khi bàn tay chạm vào không khí lạnh lẽo thật sự khiến người ta cảm thấy rất trống vắng. Thì ra tư vị khi tỉnh dậy chỉ còn một mình khó chịu đến thế. Tiến độ này không phải quá nhanh rồi sao? Tào Ngưng bất lực, chôn mặt vào chăn ngủ tiếp. Cuối cùng lại không ngủ tiếp được, đành phải rời giường. Ra tới cửa chuẩn bị đi ăn, Tào Ngưng lấy di động ra định gọi điện cho Trương Thanh Vận, sau lại nghĩ có khi lại làm phiền người kia làm việc nên lại cất vào túi. Tào Ngưng đi vào một quán cà phê ở gần đó, ở đó cả buổi trưa. Chờ tới lúc Trương Thanh Vận gọi cho cậu, hai người đại khái là nói chuyện được khoảng mười lăm, mười sáu phút. Mùa đông ở Úc thường rất lạnh, ban ngày vẫn có nắng nhưng rất nhẹ. Tào Ngưng ngồi trong quán cà phê nhìn ra bên ngoài người đến người đi, mỗi một người đều có cuộc sống của chính mình, gia đình, người yêu; mà người thuộc về mình kia thì đang ở một góc nào đó trong thành phố này bận rộn làm việc. Tào Ngưng chống cằm, trong miệng ngậm ống hút, lười biếng cười. Hôm nay ra ngoài chỉ tùy tiện mặc vào một cái áo bông và một áo lông khoác bên ngoài, cả hai đều là màu sáng, thoạt nhìn rất có hơi thở của tuổi trẻ. Trên đầu đội mũ dày, trông Tào Ngưng lúc này chẳng khác gì cũng bông di động, chỉ cần ấm không cần đẹp. Có lẽ vì đã có người yêu rồi nên mấy cái hình tượng này này nọ cũng không còn quan trọng nữa. Trương Thanh Vận đi vào quán cà phê, trên người mặc một bộ quần áo vô cùng thời thượng, khí chất người này trước giờ đều không thể soi mói, nhưng mà Trương Thanh Vận chưa lần nào ý kiến với cách ăn mặc của Tào Ngưng. Vì trong mắt Trương Thanh Vận, Tào Ngưng mặc cái gì cũng đẹp. Trương Thanh Vận cố gắng kết thúc công việc sớm để kịp giờ về ăn cơm với tiểu công chúa. “Hello, có thể mời cậu bữa cơm không?” Trương Thanh Vận ngồi xuống phía đối diện. “…” Tào Ngưng vẫn cười, lúc nãy nói chuyện điện thoại cậu đã biết Trương Thanh Vận chắc chắn sẽ chạy về, chỉ là không nghĩ sẽ nhanh như vậy: “Hôm nay công việc có thuận lợi không?” Tào Ngưng hỏi. “Cũng được, có điều để đẩy nhanh tiến độ tôi thiếu điều chọc nhiếp ảnh gia sắp tức chết, còn dọa là sẽ không chụp tiếp, nhưng mà cũng không sao, sau này tôi cũng không định làm cái nghề này nữa.” “Thật hay giả vậy?” Tào Ngưng tỏ vẻ không tin, tin tức đều nói Trương Thanh Vận rất chuyên nghiệp, danh tiếng trong nghề này cũng tốt. “Thật.” Trương Thanh Vận nghiêm túc, xoay xoay chiếc nhẫn trong tay nói. Không thể phủ nhận, nghe xong mấy câu này cảm thấy rất vui vẻ, tuy rằng biết là không đúng, sẽ tạo thành vật cản cho đối phương. Trương Thanh Vận dẫn theo cục bông đi tới chỗ khác dùng cơm. Dọc đường đi tay nắm tay, giống như đã yêu nhau từ rất lâu, đi đến quên cả thời gian. ========== Nửa tháng sau, tất cả công việc của Trương Thanh Vận ở Úc chính thức kết thúc, nhưng trước khi về nước cậu còn phải ra nước ngoài một chuyến, hủy hợp đồng với cò môi giới. Lúc trước ký hợp đồng thời hạn một năm, bây giờ giá trị Trương Thanh Vận tăng lên, hủy hợp đồng là chuyện đương nhiên. Cò môi giới từng đưa ra rất nhiều lợi ích để giữ Trương Thanh Vận lại, thế nhưng không thành công, Trương Thanh Vận lúc này chỉ một lòng muốn về nước cùng người yêu gầy dựng sự nghiệp. Mấy ngày nay Tào Ngưng theo Trương Thanh Vận bay khắp nơi mà không có lấy một lời oán hận, được bên cạnh người này là tốt rồi. Huống chi bình thường người được chăm sóc là cậu chứ không phải Trương Thanh Vận. Ở cùng đối phương càng nhiều, thì càng cảm nhận được cái tốt của hắn, là thật lòng đối xử tốt với người mà hắn yêu thương. Sau khi hủy xong hợp đồng, hai người về nước. Trở lại quê nhà Trương Thanh Vận ở Bắc Kinh, cha hắn là Trương Bân thì đang làm đầu bếp ở một quán ăn, còn em trai Trương Thanh Đình vừa mới thi đại học xong, điểm thi như thế nào thì hiện tại vẫn chưa biết được. Trương Thanh Vận ở gần đó mua nhà, hiện tại còn đang sửa chữa, chưa thể dọn vào. Trương Thanh Vận dẫn Tào Ngưng về tiểu khu, ở tạm trong nhà mình. Trước khi về nước, Tào Ngưng ở trên máy bay còn hỏi: “Cậu thật sự  muốn dẫn tôi về nhà?” Ánh mắt không tin tưởng cho lắm. “Thì sao?” Trương Thanh Vận không xem đây là việc gì to tát: “Chuyện này tôi đã sớm nói với ba và em tôi rồi.” “…” Tào Ngưng trong nháy mắt mất hứng, chắc lúc trước come out là vì cái người kia rồi. Dư âm của người cũ thật sự quá sâu sắc, thỉnh thoảng lại xuất hiện để hại người, cũng không phải là quá đáng gì chỉ là khiến người ta khó chịu. Có một câu nói rất đúng, đàn ông tốt chính là phải từ từ trải qua nhiều người mới hình thành được. Trương Thanh Vận tốt như vậy, biết cách chăm sóc người khác như vậy, Tào Ngưng không biết mình nên vui mừng hay là nên cảm thấy khó chịu nữa. Chắc là vui mừng nhỉ, dù sao mình không cần bỏ ra tâm tư đi dạy dỗ đã có được người đàn ông tốt như thế này rồi. “Về nhà sẽ cho cậu một niềm vui bất ngờ, hoặc nói cách khác là kinh hãi.” Trương Thanh Vận mập mờ nói, bên môi là nụ cười nhàn nhạt. Tào Ngưng tới nhà họ Trương chỉ mới là chuyện của năm ngoái, Trương ba tất nhiên là còn nhớ rất rõ cậu. Đứa nhỏ này nghỉ hè năm nay lại tới rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn con trai cả của mình. “Ba, năm ngoái tụi con có chút mâu thuẫn, nhưng giờ đã làm lành rồi.” Trương Thanh Vận biết, một khi đã quyết định dẫn Tào Ngưng về nhà thì đã định sẵn có một số chuyện không thể tiếp tục che giấu được nữa, vừa vặn tình cảm của bọn họ cũng đã ổn định rồi, Trương Thanh Vận không muốn giấu Tào Ngưng nữa, tránh cho Tào Ngưng cứ tự mình hù mình ghen bóng ghen gió. “Làm lành là tốt rồi.” Trương ba lặng lẽ đánh giá Tào Ngưng, đứa nhỏ này hình như thay đổi một chút rồi. Tào Ngưng thấp thỏm, ngại ngùng chào một tiếng: “Chú.” Trương ba nói: “Mới một năm không gặp, con tự nhiên sao lại ngại ngùng quá vậy?” Lúc trước rõ ràng rất hoạt bát, còn biết nói chuyện làm người khác vui. “…” Tào Ngưng nghe xong kinh ngạc không thôi, cảm thấy có gì không đúng lắm. “Ba, tụi con về phòng nghỉ ngơi trước, ngồi máy bay lâu giờ con hơi  mệt một chút. Tối có gì nói chuyện với ba sau.” Trương Thanh Vận kéo tay Tào Ngưng đang ngơ ngác đứng đó dẫn về phòng mình. Biết bọn họ sắp về nên Trương ba đã sớm dọn dẹp lại phòng ốc, căn phòng lúc này thoạt nhìn rất sạch sẽ ngăn nắp. Tào Ngưng ngồi trên giường, vẻ mặt hốt hoảng không nhịn được hỏi: “Mọi chuyện rốt cuộc là sao? Ba cậu đã từng gặp tôi rồi?” Hay là ông ấy nhầm lẫn. Hoặc có khi nào là do người yêu cũ của Trương Thanh Vận rất giống mình. Chuyện này Trương Thanh Vận vốn vẫn đang suy nghĩ nên nói thế nào với Tào Ngưng, sẵn tiện đây cậu rót cho Tào Ngưng ly nước, đưa đối phương cầm, rồi ngồi trước mặt hắn nói: “Ngưng Ngưng.” Nắm lấy bàn tay đang cầm ly nước của Tào Ngưng, nói: “Tôi muốn nói với cậu một chuyện.” Tào Ngưng nói: “Là chuyện gì?” Trong lòng Tào Ngưng lúc này đang rất hoang mang. “Đừng sợ.” Trương Thanh Vận hôn nhẹ lên môi Tào Ngưng, giọng nói dịu dàng tới cực điểm, sợ làm đối phương lo lắng: “Ba tôi trước đây đúng thật đã từng gặp cậu rồi, năm ngoái nghỉ hè tôi có dẫn theo cậu về nhà. Nói với ông ấy, đây là bạn trai tôi. Lần đó tôi come out cũng là vì cậu.” “…” Tào Ngưng mở to hai mắt, hai cánh môi mở ra khép vào, cậu không tin, cái này có thể tin được sao? “Cho cậu xem mấy thứ.” Trương Thanh Vận lấy di động cũ của mình ra, bên trong có rất nhiều ảnh cậu và Tào Ngưng chụp chung, còn có hình selfie của Tào Ngưng nữa. Tào Ngưng ở trong hình, tự do thoải mái, nụ cười xán lạn, hai hàng chân mày hất lên kiêu ngạo, cách một màn hình cũng có thể cảm nhận được. Mỗi một tấm ảnh đều có ngày kèm theo, nếu những cái này còn chưa đủ, thì còn mấy tin nhắn buồn nôn lúc trước hai người nhắn cho nhau nữa. “Tại sao…Tôi lại không biết…” Tào Ngưng bị kích động không nhẹ, cậu nhìn những tấm ảnh này, đầu óc bắt đầu hỗn loạn. Những thứ này đều đang nói cho cậu biết, đầu cậu đã xảy ra vấn đề, nhưng chỉ có mình cậu không biết. “Đừng có gấp.” Trương Thanh Vận dùng giọng nói dịu dàng để trấn an tâm tình đối phương, nâng mặt Tào Ngưng lên: “Cậu chỉ là bị tai nạn xe thôi, quên mất một số chuyện, không phải chuyện gì lớn, bây giờ không phải đã tốt rồi sao.” “Không thể nào, tôi cái gì cũng nhớ, chỉ là không nhớ cậu thôi!” Tào Ngưng cố gắng hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian đó, mới phát hiện ký ức rất mơ hồ, không có sự kiện gì đặc biệt,  lại càng không có một người nào tên Trương Thanh Vận. Tại sao Tào Ngưng quên mình, Trương Thanh Vận cũng không biết, chuyện cậu biết rất có hạn. Trương Thanh Vận thấp giọng nói: “Dù sao thì người trước kia tôi yêu là cậu, bây giờ cũng là cậu, như vậy là được rồi. Lúc trước từng xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng, hiện tại mới là quan trọng nhất.” “Ai nói không quan trọng?” Tào Ngưng nhìn đối phương nói: “Tôi vô duyên vô cớ cứ vậy mà quên mất cậu…” Cậu đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp lại nhau ở Úc, đối phương từng hỏi cậu: Cậu không quen tôi sao? Lúc đó chính mình vừa trải qua tai nạn xe cộ, nằm viện xong liền quyết định qua Úc du học, căn bản là không nhớ tới một người tên Trương Thanh Vận. “Là mẹ tôi…” Tào Ngưng thì thào nói: “Là bà ấy bảo tôi xuất ngoại, bà ấy biết chúng ta ở cùng nhau mới làm như vậy.” Còn nói: “Bọn A Vũ cũng biết mọi chuyện có đúng không?” Dựa theo tính tình của mình trước đây, đã xác định yêu đương rồi chắc chắn sẽ không giấu được ai. Thế nhưng sau đó không hề có ai nói với cậu chuyện này, cái cảm giác bị tất cả mọi người lừa gạt thật sự là không dễ chịu chút nào. Tào Ngưng nghĩ thế liền trách Trương Thanh Vận: “Lại sao cậu không nói với tôi sớm? Đáng lẽ vào lần đầu tiên chúng ta gặp lại nhau cậu phải nói với tôi!” Mà không phải gạt cậu, để mọi chuyện cuối cùng thành ra thế này. “Tôi còn không hiểu rõ mọi chuyện thì nói với cậu thế nào đây?” Trương Thanh Vận vô cùng không muốn nhắc lại chuyện này, đó là khoảng thời gian Tào Ngưng tổn thương hắn sâu sắc nhất: “Quên đi, mọi chuyện đều đã qua rồi, chúng ta nhìn về phía trước không tốt hơn sao?” “Nhưng mà tôi tự nhiên lại bị mất đi một đoạn ký ức!” Tào Ngưng quát lên với người trước mặt, cậu cảm thấy mình rất ngốc, ai cũng có thể dễ dàng lừa gạt. “Ngưng Ngưng, chuyện đó là chuyện bất ngờ, ai cũng không hy vọng nó xảy ra.” Trương Thanh Vận cực lực khuyên nhủ đối phương: “Cậu rộng lượng chút có được hay không, còn nếu như cậu trách tôi về việc không nói cho cậu biết trước thì tôi xin nhận, cũng xin lỗi cậu, nhưng mà giờ cậu bình tĩnh trước đã, sau đó muốn phạt tôi thế nào cũng được.” “Cậu câm miệng!” Trừng phạt? Còn chưa đủ sao? Người bị quên so với người mất trí nhớ còn đau khổ hơn, bây giờ trong lòng Tào Ngưng có quá nhiều tâm tình, cậu không ngần ngại đẩy Trương Thanh Vận ra: “Để tôi suy nghĩ một chút, bây giờ trong lòng tôi rất loạn, không có cách nào suy nghĩ được chuyện gì hết.” Trương Thanh Vận lắc đầu ôm chặt đối phương: “Vậy thì đừng nghĩ, cậu thật sự không cần nghĩ đâu, những thứ đó đều không quan trọng nữa.” “Thế nhưng tôi rất để ý!” Tào Ngưng lớn tiếng nói: “Ngay cả tôi còn cảm thấy oan ức, tại sao cậu lại không để ý? Người như cậu thật sự rất đáng ghét cậu có biết không?” Trong lòng chất chứa bao nhiêu tâm sự, vậy mà hắn cái gì cũng không nói, cái gì cũng không biểu lộ ra ngoài. Không phải nên lên án sao? Không phải nên hận chết cái người đã quên hắn sao? Nhìn những tấm ảnh kia với đống tin nhắn đó, ngay cả đứa nhỏ ba tuổi cũng biết bọn họ đã từng hạnh phúc như thế nào. Đối mặt với người mình yêu mà vẫn có thể im lặng như thế, bình tĩnh tới đáng sợ. “Nếu như lần đó tôi không khóc lóc đi tìm cậu, có lẽ bây giờ hai chúng ta cũng sẽ không được ở cùng nhau như thế này.” Tào Ngưng đẩy Trương Thanh Vận ra, đáy mắt chất chứa tổn thương sâu sắc, nhẫn nại một hồi mới nói với Trương Thanh Vận: “Cậu ra ngoài đi, cho tôi chút không gian để suy nghĩ kĩ lại mọi chuyện.” “…” Bị người kia đẩy ra, tim Trương Thanh Vận giống như bị cái gì đó đâm vào. Hắn nói cái gì, không để ý? Đáng sợ? Thật sự là cười không được khóc không xong. Có điều cuối cùng vẫn là đứng dậy đi ra khỏi phòng chừa cho Tào Ngưng chút không gian để bình tĩnh lại. Đồng thời chính mình cũng cần yên tĩnh, tiếp tục đi làm cái người bình tĩnh tới đáng sợ kia. Lúc cửa phòng bị đóng lại, Tào Ngưng tựa hồ như đã chết rồi, vô thanh vô tức nằm trên giường. Coi như nơi này chỉ có một mình cậu, Tào Ngưng vẫn không có cách nào suy nghĩ, đầu óc cứ rối hết lên. Trong lòng vừa gấp gáp vừa buồn bực, chỉ hận không thể nào bổ đầu mình ra tìm về ký ức đã mất kia. Trương Thanh Vận có lẽ cũng không hiểu, người quên mất mọi chuyện kia, cũng không phải chỉ có một câu đừng suy nghĩ nhiều, cứ nhìn về phía trước là có thể an ủi được. Thế nhưng nếu không như thế thì còn có thể thế nào? Vì quá khứ bị lãng quên đó mà chấp nhất mãi không buông? Cách làm đó rõ ràng rất ngu xuẩn. Tào Ngưng khóc đã đời, gạt nước mắt gọi Trương Thanh Vận vào lại phòng. Người kia rất nhanh đã xuất hiện ở cửa, chỉ yên lặng mà nhìn cậu, tỏ vẻ nghi ngờ. “Tôi đói bụng, nhà cậu có gì ăn không?” Tào Ngưng nhỏ nhẹ hỏi, bộ dạng vô cùng đáng thương. Trương Thanh Vận đối với đứa nhỏ ba tuổi này cũng không có cách nào. “Tôi đi làm cho cậu.” Trương Thanh Vận xoay người đi ra ngoài, bình tĩnh ở trong nhà bếp làm đồ ăn, không phải mì, cậu nhớ Tào Ngưng không thích mì lắm. Tào Ngưng càng nghĩ càng khó chịu, ngồi dậy, chỉnh đốn tốt tâm trạng rồi đi ra ngoài tìm Trương Thanh Vận. Ở nhà bếp nhìn thấy người kia làm cậu có chút ngạc nhiên: “Hóa ra cậu còn biết làm cơm.” “Trước đây tôi rất hay làm cho cậu ăn.” Trương Thanh Vận nhàn nhạt nói, hai tay bận rộn, cũng không có quay đầu lại nhìn hắn. Nhìn thấy thái độ bình tĩnh của đối phương, Tào Ngưng đột nhiên có một loại kích động muốn nháo một trận ra trò. Yêu một người bình tĩnh như vậy, dù hắn có tốt thế nào, bạn cũng sẽ không thể tránh khỏi thỉnh thoảng phải chịu oan ức. Tác giả có lời muốn nói: Tung đường như vậy rồi mà các người còn bảo tôi ngược!