Edit & Beta: Hann Lợi thế của việc du lịch tự túc bằng xe riêng đó là đi đâu cũng thuận tiện. Nhưng du lịch tự túc bằng xe riêng này cũng có chỗ không tốt, bởi vì không dễ gì tìm được chỗ đậu. Lần nào dừng xe cũng cảm thấy lo lắng xoắn xuýt vì không biết liệu có tìm được chỗ đậu hay không.  Hàng Chính dẫn Tô Nam đi vòng vòng trước cửa thành cổ Đại Lý một hồi lâu mới tìm được chỗ đậu chiếc xe việt dã có kích thước lớn này. Sau khi xuống xe, Tô Nam nhìn đám đông đang chụp hình trước thành cổ Đại Lý, thở dài nói: “Woa! Nhiều người thật.” “Đúng vậy, rất nhiều người.” Hàng Chính khóa cửa xe lại, sau đó cất chìa khóa vào túi xách cô đang mang. Anh khoác vai cô, lắc đầu nói: “Em có chụp ảnh không? Nếu không chụp thì chúng ta vào trong đó dạo một chút là được rồi.” “Không muốn không muốn.” Cô lắc đầu như trống bỏi: “Chụp gì chứ, nhiều người đang chụp quá.” Hàng Chính ôm Tô Nam, chen chúc trong dòng người để vào thành cổ Đại Lý. Mấy năm gần đây, thành cổ Đại Lý hơi phát triển theo hướng thương nghiệp hóa, chỗ nào cũng bán hàng cả. Tô Nam vốn là người không thích đi dạo, nhưng khi nhìn thấy những món đồ trang sức bằng bạc đẹp mắt ấy, thiên tính yêu thích mấy thứ này của con gái trỗi dậy. Cô đi dạo tiệm bên này, rồi lại đi sang tiệm bên kia. Cô nhìn thấy chuỗi vòng tay làm bằng đá thạch lựu trong cửa tiệm nọ, rất đẹp mắt. “Hàng Chính. Anh xem…” Cô cho rằng Hàng Chính vẫn luôn ở phía sau mình. Thế nhưng lúc cô quay đầu nhìn lại, phía sau không hề có ai. Hàng Chính đâu rồi? Tô Nam chạy ra khỏi cửa hàng, tìm kiếm hình bóng của anh trong đám người đông đúc nhộn nhịp. Không có, ở đâu cũng không có. Trong lòng Tô Nam cực kỳ lo sợ, đột nhiên cô phát hiện nếu Hàng Chính không đến tìm mình, vậy thì cô căn bản không có cách nào tìm được anh cả. Hàng Chính không có điện thoại di động, nếu như anh cũng không tìm được cô thì sao đây? Cô phải ra chỗ đậu xe đợi anh hay chờ ở chỗ này đây? Cô đứng đó không biết nên làm gì, một mình cô không cách nào chen chúc vào trong đám người đông đúc này được. Hàng Chính, Hàng Chính, anh ở đâu vậy chứ? Tô Nam đi về phía trước, giữ người qua đường lại để hỏi bọn họ xem có từng thấy anh chưa. “Xin chào, xin hỏi cô có nhìn thấy một người đàn ông mặc áo lông màu đen, da ngăm, vóc dáng rất cao và có đeo găng tay màu đen không?” Cô hỏi rất nhiều người, chạy đi tìm khắp các cửa hàng, thế nhưng tất cả mọi người đều bảo chưa từng thấy qua Hàng Chính. Cô cực kỳ khổ sở, không phải cô không miêu tả rõ dáng dấp của anh. Khổ nỗi là trong ấn tượng của cô, tướng mạo của Hàng Chính vô cùng rõ ràng nhưng cô không cách nào miêu tả rõ cho người khác được. Cuối cùng, đôi mắt của Tô Nam đỏ lên, vừa khóc nức nở vừa hỏi người qua đường. “Ông chủ, ông có thấy một người đàn ông nào mặc áo lông đen, mang găng tay màu đen, rất cao, đôi mắt hơi hẹp dài không ạ?” Tô Nam khóc nức nở, đôi mắt đỏ au. Cô sụt sịt mũi, lúc này trông cô cực kỳ đáng thương. “Có phải da hơi ngăm đen, đường nét gương mặt rất lập thể không.” Ông chủ bán áo quần sờ cằm nhìn Tô Nam. “Đúng vậy đúng vậy.” Cô ra sức gật đầu. Ông chủ hất cằm chỉ người phía sau lưng Tô Nam. Cô quay đầu nhìn lại, người đàn ông đứng phía sau mình là Hàng Chính đây mà? “Anh chạy đi đâu vậy hả?” Nước mắt của cô lập tức tuôn ra, vô cùng tủi thân. Tất cả cảm xúc trong lòng như bộc phát cả ra, cô nhào vào lòng anh rồi òa khóc thật lớn. “Được rồi được rồi, không phải anh đang ở đây sao?” Hàng Chính xoa đầu cô: “Chúng ta đi thôi, đừng làm bẽ mặt ở chỗ ông chủ chứ.” “Ha ha, không sao không sao. Cô gái này tìm cậu cả buổi rồi, giống như con ruồi không đầu vậy. Tôi ở đây thấy cô ấy khá nhiều lần, cô gái này hỏi thăm nhiều người lắm rồi đấy. Nếu không phải vừa hay tôi nhìn thấy cậu thì tôi cũng chẳng giúp được gì.” “Cảm ơn ạ.” Tô Nam ngẩng đầu nói cảm ơn với ông chủ. Hàng Chính không cách nào che giấu sự vui vẻ trên mặt mình được. Anh lau nước mắt trên mặt cô, anh lấy một túi vải màu đỏ từ trong túi áo ra rồi nhét vào tay cô: “Mở ra xem đi.” “Cái gì thế?” Cô khịt mũi mở túi ra xem… Một chiếc vòng tay bằng bạc trơn không trang trí gì nhiều, ánh sáng lạnh lùng lóe lên. Cô hơi nghi hoặc nói: “Đây là…” Hàng Chính đeo vòng tay vào cổ tay của cô, đáp: “Anh vừa mới mua cái này cho em, không ngờ lúc trở về em không còn ở đó nữa.” Anh nắm tay Tô Nam, chăm chú nhìn cô không rời mắt: “Lần sau lúc không thấy anh thì đừng đi tìm. Cứ đứng yên tại chỗ, chờ anh đến tìm em.” “Vậy nếu em không đợi được anh thì sao? Đợi mãi nhưng không thấy anh thì thế nào?” “Sẽ không đâu.” Hàng Chính cúi đầu cụng trán với cô, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần em vẫn ở nơi đó, vậy thì anh nhất định sẽ đến.” “Được, em nhớ kỹ rồi! Vậy nếu anh không đến thì em sẽ nổi giận, không thèm để ý anh nữa.” “Được.” Hàng Chính mua một chiếc vòng tay bằng bạc cho Tô Nam. Thế nên cô cũng muốn mua cho anh thứ gì đó, nhưng mà anh bảo mình không muốn gì cả, chỉ cần lọn tóc của cô thôi. Muốn tóc làm gì chứ? Anh dẫn cô đến chỗ cửa hàng mà anh mua vòng tay đó. Ông chủ đang bán đồ, thấy Hàng Chính vào thì cười nói: “Đến rồi à? Đây là bạn gái cậu sao? Rất xinh đẹp.” “Thắt giúp tôi một chiếc vòng đeo tay đi.” Hàng Chính khều một lọn tóc dài của Tô Nam, nói: “Thắt chung với lọn tóc này đi.” “Cậu kỳ lạ thật đấy.” Ông chủ vẫy tay với cô: “Đến đây đi.” Ông chủ cắt một lọn tóc của Tô Nam, sau đó đan xen kẽ với sợi dây màu đỏ thành chiếc vòng đeo tay rồi đưa cho anh. Vòng tay đan xen màu đỏ thẫm bị Hàng Chính nắm chặt trong tay, cô cảm thấy rất kỳ lạ. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô biết đến chuyện có người muốn dùng tóc làm vòng đeo tay. “Bao nhiêu tiền?” “Không lấy tiền, coi như là quà tặng kèm cho cái vòng tay mà cậu mua chỗ tôi.” Ông chủ tiếp tục vào tiệm đánh bạc: “Chỉ là tôi muốn nhắc nhở cậu một câu, sau một thời gian dài thì tóc đan trong vòng tay này nhất định sẽ bị đứt.” “Không sao. Tôi sẽ rước cô ấy về nhà trước khi nó đứt hết.” Ông chủ tiệm ngẩng đầu nhìn Hàng Chính, sau đó cúi đầu tiếp tục đánh bạc.  Anh thấy ông chủ cũng không để ý đến mình, thế nên anh tạm biệt ông chủ một tiếng rồi kéo Tô Nam rời đi. “Chúc cậu may mắn.” Lúc Hàng Chính rời đi, anh nghe ông chủ nói như vậy. “Nhị Nam, đeo lên cho anh đi.” Hàng Chính đưa chiếc vòng trong tay mình cho Tô Nam. Thấy cô nghiêm túc đeo vòng tay như vậy, Hàng Chính đã nói thế này: … Tô Nam, Hàng Chính anh xin hứa hai điều. Một là chỉ cần em còn ở nơi đó, anh nhất định sẽ đến tìm em. Còn một điều nữa, chính là chỉ cần em vẫn còn ở bên cạnh anh thì nhất định chiếc vòng này cũng sẽ luôn ở trên tay anh..