Edit & Beta: Hann “Đội trưởng các cậu đi đâu vậy!” “Nghỉ phép rồi!” “Từ lúc nào?” “Ba ngày trước.” Miêu Mị Hân đứng trước cửa phòng làm việc của Hàng Chính, hỏi Hồ Đối Đối đang ngồi xổm dưới đất, thở hổn hển tìm thứ gì đó trong ngăn kéo của Hàng Chính. “Sao tôi không biết anh ấy nghỉ phép thế?” Miêu Mị Hân ngồi trên chiếc ghế salon trong phòng làm việc của Hàng Chính, vẻ mặt không vui lắm. “Chủ nhiệm Miêu!” Hồ Đối Đối lấy đôi găng tay đấm bốc ra khỏi ngăn kéo tủ của Hàng Chính rồi nói: “Chị không phải đại đội trưởng của trung đội chúng tôi, đội trưởng chúng tôi nghỉ phép cũng cần báo cáo với chị hay sao. Chủ nhiệm Miêu, lát nữa chúng tôi phải bắt đầu huấn luyện, chị không có việc gì nữa thì trở về đi. Hoặc là chị có thể tìm Tể Tể chơi một chút, tôi giúp chị đi gọi anh ấy.” Miêu Mị Hân câm nín trước từng chữ một mà Hồ Đối Đối thốt ra. Cô ấy đành phải lạnh lùng đạp đế giày da “Cộp cộp cộp” rời khỏi phòng làm việc của Hàng Chính. Hồ Đối Đối mang găng tay đấm bốc vào rồi đánh đấm vài cái. Cô quản chuyện đội trưởng chúng tôi nghỉ phép làm gì chứ, cô cũng chả phải bạn gái của anh ấy. Nhưng mà… bây giờ cô cũng chả biết được anh ấy đang làm gì, liệu có đang ở bên cạnh Nam Nam không.   Miêu Mị Hân tức giận đùng đùng đi xuống lầu, vừa mới đến cửa tòa ký túc đã đụng phải Hứa Băng đang chuẩn bị đi vào. “Ai da.” Tốt xấu gì Hứa Băng cũng là người đàn ông cao 1m8 mấy xấp xỉ 1m9. Va vào người Miêu Mị Hân thì không nói gì, nhưng anh ta còn đạp lên chân cô ấy nữa. Miêu Mị Hân nhìn dấu chân trên đôi giày da màu đen của mình, cô ấy vốn đã không vui, bây giờ càng thấy bực mình hơn. “Chủ nhiệm Miêu là cô à, trời ơi tôi xin lỗi. Do tôi không chú ý.” Người trong đội đã quá quen với giọng nói oang oang này của Hứa Băng, anh ta nói lớn như vậy cũng không sao cả. Đột nhiên cửa sổ lầu hai được mở ra, Lý Phục ló đầu nhìn bên dưới một chút. Sau đó một sợi dây thừng rơi xuống từ chỗ cửa sổ, thân thủ Lý Phục nhanh nhẹn nhảy ra khỏi cửa sổ rồi dùng dây thừng leo xuống. Sau đó, anh ấy chạy đến trước mặt Miêu Mị Hân, cười nói: “Mị Hân, sao cô lại đến đây?” Hứa Băng nhìn nụ cười tươi như thể muốn kéo rách mặt của Lý Phục, nói: “Nếu bình thường cậu cũng có thể cười như thế thì Hàng Chính cũng không cần lo lắng mỗi ngày liệu mặt của cậu có bị tê liệt hay không rồi.” Lúc đầu khi nhìn thấy Lý Phục, vẻ mặt của Miêu Mị Hân rầu rĩ như thể vừa bị vắt kiệt nước vậy. Nhưng khi nghe Hứa Băng nhắc đến tên Hàng Chính, cô ấy đột nhiên nở nụ cười: “Anh Hứa Băng, Hồ tổng nói Hàng Chính đã xin nghỉ phép, anh biết anh ấy đi đâu không? Tôi không gọi điện thoại cho anh ấy được.” Phải biết rằng, đến tận bây giờ Miêu Mị Hân chưa từng gọi Hứa Băng là anh. Hứa Băng cảm thấy rất bất ngờ, nhìn Lý Phục vốn đang tươi rói nhưng giờ lại nhăn nhó mặt mày ở phía sau Miêu Mị Hân. Sau đó anh ta nói: “Chủ nhiệm Miêu, tôi cũng không phải Hàng Chính, sao có thể biết cậu ấy ở đâu chứ! À được rồi được rồi, hai người xem đầu óc của tôi này. Tôi còn có chuyện, hai người cứ thong thả, hẹn gặp lại hẹn gặp lại.” Miêu Mị Hân vẫn không ngừng gọi “Anh Hứa Băng”, nhưng anh ta cứ mắt điếc tai ngơ, bước nhanh hai ba bước rồi biến mất khỏi tầm mắt của Lý Phục và Miêu Mị Hân. Cô ấy quay đầu lại, cau mày nói với Lý Phục: “Sao cái người này lại như vậy chứ?” “Sao cô phải vậy chứ?” “Tôi làm sao?” Miêu Mị Hân thấy rất lạ lùng. Trong khoảng thời gian này, Lý Phục luôn theo đuổi đến cùng khiến cô ấy rất xấu hổ. Vậy nên cô ấy căn bản không muốn gặp Lý Phục. Hôm nay vừa hay cô ấy đến tìm Hàng Chính vì có chuyện cần thương lượng nhưng lại nghe tin anh nghỉ phép. Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt rồi, nghe Lý Phục nói như vậy càng khiến cô ấy thấy khó chịu hơn. “Không phải cô muốn biết đội trưởng đi đâu sao?” Đôi mắt của Lý Phục hơi lạnh lại: “Tôi nói cho cô biết, đội trưởng đã ra ngoài du lịch với Tô Nam rồi, đi Vân Nam, Đại Lý, Nhĩ Hải. Chỉ hai người bọn họ!” Mỗi một câu một chữ của Lý Phục như được ngâm vào thuốc độc, sau đó thấm sâu vào trong lòng Miêu Mị Hân. Lý Phục vẫn luôn đối xử với cô ấy rất tốt. Nay anh ấy nói ra lời này bởi vì sự trả giá của mình vẫn không được Miêu Mị Hân đáp lại. Thật ra anh ấy cũng không muốn nói những lời tổn thương Miêu Mị Hân, nhưng anh ấy không cách nào bình tĩnh nổi. Lý Phục vui vẻ trả miếng, nói cho Miêu Mị Hân biết Hàng Chính đang đi Đại Lý với Tô Nam. Thật ra mọi người đều không biết Hàng Chính đi đâu. Nhưng tối hôm qua, điện thoại di động của anh được cất ở chỗ Lý Phục đột nhiên nhận được tin nhắn. Nội dung tin nhắn là một tấm hình, là tấm hình selfie Hàng Chính ôm Tô Nam bên bờ biển Nhĩ Hải. Hàng Chính trong hình hơi ngăm đen, nhưng Tô Nam ở trong ngực anh lại rất trắng trẻo. Áo lông màu xanh da trời, trên chiếc mũ len trắng còn có hai cuộn len đung đưa bên dưới. Vẻ mặt của Hàng Chính vẫn nghiêm nghị như trước, thế nhưng trong ánh mắt ấy tràn đầy dịu dàng. Cũng vì ánh mắt đã thay đổi, thế nên trông Hàng Chính rất khác so với mọi khi.  Trần Ngũ còn cố ý lấy ra tấm hình chứng minh nhân dân tới đối chiếu. Trong giấy chứng minh, đôi mắt của anh trong veo, bình tĩnh không hề dao động, thoạt nhìn mang đến cảm giác khó tiếp cận và rất khí chất lãnh đạo. Trần Ngũ còn bảo tình yêu đúng là thứ đáng sợ, có thể biến đội trưởng đại nhân bọn họ tôn kính nhất thành như vậy. Miêu Mị Hân lạnh mặt nhìn Lý Phục một hồi, rất lâu sau mới lên tiếng: “Biết rồi.”, sau đó xoay người rời đi. Lúc rời đi cô ấy phát hiện một vấn đề. Khi nghe thấy Hàng Chính ra ngoài du lịch với Tô Nam, cô ấy không cảm thấy đau buồn lắm. Thế nhưng nhìn thấy thái độ Lý Phục dành cho mình, đột nhiên trái tim của Miêu Mị Hân cảm thấy hơi nguội lạnh. Thì ra những lời không làm tổn thương mình mà anh ấy từng nói, tất cả đều là lừa gạt. Lý Phục nhìn bóng lưng Miêu Mị Hân càng lúc càng xa, anh ấy cố kiềm chế suy nghĩ muốn đuổi theo. Anh ấy là một người đàn ông, nếu đã trả giá nhiều đến thế nhưng vẫn không được người con gái này đáp lại, vậy thì anh ấy cần gì phải tiếp tục kiên trì nữa? Coi như hết, tất cả đều chấm dứt rồi. Ở nơi Đại Lý xa xôi, đương nhiên Hàng Chính không biết mấy chuyện khó xử như vầy đang xảy ra. Lúc này anh đang ăn những sợi mì nóng hổi tại một tiệm mì chuyên bán đặc sản Vân Nam trên đường Hoàn Hải ở phía tây Nhĩ Hải. Tô Nam cho vào gần nửa bình dấm chua vào trong tô mì khiến Hàng Chính cau mày, anh hỏi cô gái đang vui vẻ trước mặt: “Không thấy chua sao?” “Không chua đâu, ăn ngon lắm đấy?” Tô Nam dùng một muỗng canh, đút đến bên miệng của anh: “Nếm thử đi.” Hàng Chính húp ngụm canh trong thìa, suýt chút nữa bị chua chết rồi. Cô nhìn khóe miệng co giật của anh rồi húp một ngụm canh: “Chua đến thế sao? Rõ ràng ăn ngon mà.” “Nhị Nam, khẩu vị của em nặng thật!” Những lời này của anh thật sự nói đến khẩu vị của cô, nhưng lúc đó không biết đầu óc của cô nghĩ về thứ ngáo ngơ gì. Cô ra sức xua tay nói: “Không có không có, em chưa từng xem qua mấy thứ khẩu vị nặng gì đó đâu.” “…” “Ờ… Anh đơn thuần chỉ đang nói đến khẩu vị của em sao?” “Không thì sao? Anh còn có thể ám chỉ cái gì?” Hàng Chính búng vào trán cô một cái: “Em đang suy nghĩ cái gì đấy?” “Ha ha ha ha, em đâu nghĩ gì đâu, không hề không hề.” Lúc này ông chủ đi đến, trên tay bưng dĩa phô mai rubbing rồi đặt trước mặt hai người. Ông chủ nhẹ nhàng nói bằng giọng địa phương Vân Nam: “Hai người từ nơi khác đến đúng không, đây là đặc sản của chúng tôi. Hai người nếm thử một chút đi, nhất định phải ăn kèm với kẹo hoa hồng.” Ông chủ híp mắt chỉ vào cái bình trên bàn ăn. Tô Nam cười nói cảm ơn, sau đó mở cái bình chứa kẹo hoa hồng ra, vui vẻ nói: “Thơm quá đi. Hàng Chính, thơm quá thơm quá.” “Anh biết rồi. Cái này anh từng ăn qua rồi, em mau nếm thử đi.” Mùi vị của miếng phô mai rất lạ, vị hơi chua chua. Ông chủ nói cái này có vị chua bởi vì có cho nước đu đủ vào. Thế nhưng sau khi vị chua qua đi, mùi thơm của sữa tươi đầy ngạt ngào. Khi ăn kèm với kẹo hoa hồng thì mùi vị càng ngọt càng thơm hơn nữa. Tô Nam ăn liên tiếp mấy miếng, thích đến nỗi cứ híp mắt cười mãi không thôi. “Mười tám cái lạ ở Vân, một trong số đó là xiên sữa thành que rồi bán.” Hàng Chính cầm lấy giấy ăn, lau sạch khóe miệng còn dính chút phô mai của cô: “Phô mai ăn nhiều sẽ rất dính, em còn chưa ăn xong chỗ mì này nữa đấy.” Nghe vậy, cô lại ra sức ăn mì, nhưng một tô mì cộng thêm phô mai nữa, Tô Nam không thể chống cự nổi. Lúc tìm ông chủ tính tiền, ông ấy bảo phô mai là món tặng kèm, không cần phải trả tiền. “Vợ chồng son thật hạnh phúc, kết hôn nên đến Nhĩ Hải chụp hình cưới phải không. Phô mai đó tôi không lấy tiền, coi như chúc phúc cho đám cưới của cả hai.” Ông chủ đã nói như vậy. Sau khi nghe xong, Hàng Chính nắm chặt tay Tô Nam, gật đầu với ông chủ: “Vậy thì cảm ơn bác. Cháu sẽ cố gắng rước cô ấy về nhà.” Tô Nam làm mặt quỷ với anh, sau đó cười rộ lên, dáng vẻ này của cô hệt như tia nắng ấm áp chiếu sáng vào ngày đông vậy..