Tình Yêu Thu Thập Công Lược
Chương 83 : Phiên Ngoại
"Bệ hạ đã phong hàn vài ngày, sợ nương nương lo lắng, không cho phép nói với nương nương." Giang Nghiêu mơ mơ màng màng nghe tiểu thái giám Uông Thụ nói chuyện, trong lòng không vui.
Loại việc nhỏ này, không cần kinh động tới Bùi Anh.
Hoàng hậu của hắn đi chầm chậm vào trong điện, ung dung hoa quý, dáng vẻ đoan chính, thời gian giống như đan xen, tiểu nữ hài đã từng ngây thơ hồn nhiên, nháy mắt đã trưởng thành.
Đáng tiếc trưởng thành phải trả giá quá nhiều.
Bùi Anh bắt mạch cho hắn, khai phương thuốc.
Nàng học y thuật từ mẫu thân, Bùi phu nhân từng được xưng là hạnh lâm danh thủ, y thuật của Bùi Anh càng là trò giỏi hơn thầy.
"Không sao, uống thuốc, ra mồ hôi là được rồi."
Vốn dĩ đã không sao, đều là do tên nô tài Uông Thụ làm điều thừa.
Giang Nghiêu mỏi mệt, xuyên thấu qua ánh nến nhìn Bùi Anh ngồi trên mép giường.
Nói tới quan hệ của bọn họ, kỳ thật không phải như bên ngoài truyền.
Khi Bùi Anh 10 tuổi, phụ huynh chết trận sa trường, mẫu thân nàng bi thống quá độ qua đời, Bùi gia nhiều thế hệ trung lương, tới nay cũng chỉ còn một mình nàng, trong một đêm Bùi Anh thành cô nhi.
Lúc đó Giang Nghiêu khởi nghĩa ở Tây Bắc, có một phần thế lực, nhận Bùi Anh về chiếu cố, hơn nữa nàng y thuật tinh vi, được mọi người tôn kính, sau đó hắn từng bước mở rộng thế lực, hợp nhất Bùi gia quân, trong quân đồn đãi Bùi Anh là người trong lòng hắn, Giang Nghiêu không giải thích, đầu tiên là không cần, thứ hai là mất mặt mũi của cô nương gia.
Sau đó hắn biết, tiểu nha đầu có người trong lòng không thể nói, nhưng cụ thể là ai, hắn không rõ lắm.
Bùi Anh đi theo hắn nam chinh bắc chiến, nhiều lần kéo hắn về từ quỷ môn quan, tuổi tác dần lớn, bọn họ chính là người thân cận nhất của nhau.
Nhưng mà rất kỳ quái, dù thân mật thế nào, bọn họ đều chỉ là huynh muội, dù sau này có lập nàng làm Hoàng Hậu, cũng chỉ để tránh phiền toái từ triều thần.
Giang Nghiêu cảm thấy như vậy rất tốt, hắn bớt rất nhiều chuyện, nhưng không công bằng cho Bùi Anh.
Nhưng mà nàng không thèm để ý.
"Dù sao đời này muội cũng không gả chồng, giúp được biểu ca là tốt rồi, sau này biểu ca có người trong lòng, chỉ cần nói một tiếng với muội."
Giang Nghiêu không hiểu, một nữ hài tử trẻ tuổi, tại sao trong việc tình cảm lại như một bà già?
Hắn từng hỏi người trong lòng nàng đi đâu, Bùi Anh trầm mặc thật lâu, lắc đầu than nhẹ, "Đã chết lâu rồi."
Nhớ tới chuyện cũ, Giang Nghiêu bắt đầu đau đầu, Bùi Anh thúc giục hắn uống thuốc, "Huynh mệt rồi, ngủ một lát đi."
Cay đắng lan tràn trong miệng, Giang Nghiêu mơ mơ màng màng ngủ rồi, cho đến khi có một giọng nói ôn nhu lẩm bẩm bên tai hắn: "Sơ Cửu, Sơ Cửu?"
Sơ Cửu?
Đã mười mấy năm không có ai kêu tên này?
Giang Nghiêu nhìn thấy một nữ tử tươi đẹp diễm lệ kề sát hắn, con ngươi rực rỡ, linh động vũ mị.
Đây là... Chiêu Minh công chúa tiền triều?
Nàng đã chết nhiều năm rồi mà?
"Mệt mỏi lắm sao? Tại sao bỗng nhiên lại ngủ vậy?"
Giang Mạt dán trán hắn, nhiệt độ cơ thể truyền đến, ánh mắt Giang Nghiêu lạnh lùng, nắm chặt cổ tay nàng.
"Sơ Cửu?"
Hồi lâu sau Giang Nghiêu mới ý thức được mình tới một thế giới khác, hắn vẫn là Giang Nghiêu, thân phận dung mạo không thay đổi, nhưng những thứ xung quanh làm hắn cảm thấy xa lạ.
Trấn Quốc Công khỏe mạnh như cũ, Bùi gia không tiêu vong, Lương Vương không tạo phản, Bắc Nhung Đông Di không đánh vào Đại Dận, mình cũng không khởi nghĩa, nữ đế chưa từng bị trảm, mà là bệnh rồi qua đời tại hoàng cung...
Rất nhiều chuyện giống, nhưng cũng có cái không giống, cửu ngũ chí tôn bây giờ, là thân tỷ tỷ hắn, Chiêu Minh công chúa vốn đã tự sát, càng làm người ta kinh ngạc chính là, quan hệ của hắn và vị a tỷ này không bình thường.
Không chỉ hắn, còn có Bùi Dương và Tiêu Minh Vũ.
Trước đó không lâu hắn còn được kiến thức hình ảnh dâm mỹ hai nam nhân làm một nữ nhân, bọn họ còn mời hắn cùng gia nhập.
Hoang đường!
Giang Nghiêu phất tay áo bỏ đi!
Nửa mộng nửa tỉnh, như có một thứ trơn trượt chui vào ổ chăn hắn, bỗng nhiên Giang Nghiêu bừng tỉnh, phát hiện Giang Mạt cởi quần áo chôn trước ngực hắn.
Tính cảnh giác của hắn không kém như vậy, trước khi nàng chưa vào cửa, hắn vốn nên phát hiện, như bây giờ chỉ có thể là thân thể này không phòng vệ nàng.
"Sơ Cửu, gần đây đệ rất kỳ lạ!"
Giang Mạt ôm cánh tay hắn, bộ ngực đầy đặn kẹp cánh tay, làn da toàn thân nàng còn tinh tế hơn tơ lụa thượng đẳng, trên người còn có mùi thơm thấm vào ruột gan.
Trong đầu Giang Nghiêu hiện lên rất nhiều hình ảnh, là ký ức của Sơ Cửu trong thế giới này, không đẩy nàng ra, Giang Mạt dùng nhũ thịt cọ cánh tay hắn, môi đỏ nhẹ nhàng khắc lên khóe môi hắn.
Giống như có dòng điện chạy khắp toàn thân, nổi da gà.
Giang Mạt ngồi lên hông hắn, ngón tay xoa bóp côn thịt nửa cứng giữa hai chân, vừa lòng nhìn nó cứng lên, sau đó bẻ ra hoa huyệt đã sớm ướt, từ từ ăn đại gia hỏa.
Trong đầu bị quá nhiều thứ lấp đầy, cường liệt nhất chính là tình cảm của Sơ Cửu, giống như một ngọn lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào, không chờ Giang Nghiêu tiêu hóa hết, nữ nhân trên người đã động. Dương vật bị đường đi mềm ấm bao vây, ướt át dày đặc, giống như có vô số cái miệng nhỏ, điên cuồng liếm mút côn thịt hắn, Giang Nghiêu cắn răng muốn chống cự lại khoái cảm, nhưng bại bởi bản năng thân thể.
Hắn bóp chặt eo nhỏ của nữ nhân, xoay người đè nàng dưới thân, nâng một đùi ngọc để trước ngực, cúi đầu nhìn chân tâm tiểu huyệt đang chảy nước.
Phấn phấn nộn nộn, một cái miệng nhỏ lại có thể nuốt trôi dương vật lớn của hắn!
Mỗi ngày đều bị ba nam nhân thay phiên nhau làm, tại sao huyệt còn chặt như vậy, biết kẹp như vậy?
Đúng là tao bức!
Giang Nghiêu không biết tiểu huyệt của nữ nhân khác thế nào, nhưng Giang Mạt sắp làm hắn sướng đến chết, chỉ là đặt bên trong, đã thoải mái run rẩy.
"Sơ Cửu..." Giang Mạt lắc mông hừ kêu, nâng nửa người trên dán ngực hắn, ngậm đầu vú hắn liếm mút, hết sức sắc tình.
"Vài ngày không bị Sơ Cửu làm, rất nhớ đại dương vật của Sơ Cửu... Ân, trong hoa tâm rất ngứa, rất đói, Sơ Cửu mau động đi..."
Tiểu nữ nhân vừa chủ động lại nhiệt tình, trong miệng nói hết lời cợt nhã này đến lời khác, phe phẩy mông ma dương vật hắn, Giang Nghiêu chặn chân nàng thao nàng.
"Cơ khát như vậy? Hai nam nhân kia không đút no tỷ?"
Tức giận vô cớ.
Hắn có thể cảm nhận được tình cảm của Sơ Cửu dành cho nàng trong thế giới này, trong lòng không thể hiểu.
Nếu thích như vậy, tại sao phải chia sẻ với người khác?
Đúng là phế vật vô dụng!
Giang Nghiêu ngoan ngoãn thao nàng, chôn sâu vào nhục động, động tác kịch liệt lỗ mãng, như máy đóng cọc, đụng phải chỗ sâu nhất, như muốn nhét hai túi trứng vào.
Hắn vừa thống hận mình bị tình dục khống chế, vừa tự trầm luân trong dục vọng, chỉ có thể phát tiết mâu thuẫn lên người nữ nhân, muốn đâm xuyên bụng nàng.
Nhưng nhiều năm qua nữ nhân đã sớm thích ứng kích cỡ dương vật và lực đạo của hắn, Giang Nghiêu đâm tàn nhẫn, cũng chỉ làm mị thịt bên trong mấp máy dữ hơn, lộn xộn chặt hẹp.
Dâm thủy xôn xao chảy ra ngoài, tiếng nữ nhân rên rỉ yêu kiều càng lớn, nam nhân nghe thấy đuôi mắt đỏ lên, đành phải cúi đầu lấp kín miệng nàng.
Vốn chỉ là không muốn nghe nàng kêu lãng, hôn xong cảm giác như có ma lực, đầu lưỡi quấn nhau, không muốn tách ra, chỉ biết cọ xát theo bản năng.
Đêm nay Giang Nghiêu vô cùng kích động, rót tinh trong huyệt nàng từng đợt một, làm chừng hai canh giờ, cho đến khi cái miệng nhỏ sưng đỏ, vô cùng đáng thương ngậm nùng tinh, phun ra dịch đục hắn bắn vào, lúc này Giang Nghiêu chậm rãi dừng lại, bình tĩnh lại.
Cái khác không nói, thân thể của nữ nhân này đúng là cực phẩm.
Khó trách chỉ cần ngoắc ngón tay, ba nam nhân đã cam tâm tình nguyện đến gần.
Giang Nghiêu dung hợp ký ức của Sơ Cửu, phát hiện ngọn nguồn của tất cả sự thay đổi, đều là vì Giang Mạt.
Lúc trước hắn không qua lại với Chiêu Minh công chúa, nhưng mà mẫu thân chuyên chế tàn bạo, cữu cữu dã tâm bừng bừng, dù thân là hậu duệ quý tộc, cũng cầu sinh trong kẽ hở, cuối cùng nàng tự sát trước mặt nữ đế, làm sao không phải là một loại phản kháng vô năng.
Nhưng Giang Mạt ở đây, làm mỗi một chuyện đều khiến hắn kinh ngạc.
Ngày thứ năm Giang Nghiêu ở thế giới này, Giang Mạt và hắn cùng ra cung, đi Trấn Quốc Công phủ.
Bây giờ Bùi Anh là một thiếu nữ 15-16 tuổi, ngây thơ hồn nhiên, hoạt bát hiếu động, ôm một con hồ ly trắng tuyết đâm vào người nàng, rõ ràng đã cập kê, lại làm nũng như tiểu hài tử.
Truyện khác cùng thể loại
165 chương
19 chương
8 chương
109 chương
20 chương