Cả đêm Giang Mạt đều bị hai thiếu niên lăn qua lộn lại, rót tinh dịch một lần rồi lại một lần, cuối cùng là ngậm tinh dịch ngủ. Mà từ lần đó ba người cùng làm, hai người giống như đã nói trước, luôn cùng nhau tới tìm nàng, đủ loại tư thế phương thức ùn ùn kéo tới, muốn chơi hư nàng. Sinh hoạt bình tĩnh như vậy không được bao lâu, hơn nửa tháng sau, tuyết ngừng rơi, Bắc Nhung khiêu chiến lần nữa, Bùi Dương Giang Nghiêu đều đi nghênh chiến, Giang Mạt vốn định đi cùng bọn họ, bị Trấn Quốc Công ngăn lại, thiếu chút nữa quỳ xuống cầu nàng. Nếu trữ quân của một nước chết ở biên cương, đả kích quá lớn với Đại Dận, bọn họ cần bảo đảm an nguy của Hoàng Thái Nữ. Theo cốt truyện đã sắp đến ngày phụ tử Bùi gia hy sinh, Giang Mạt cũng ngày càng bất an, bây giờ Bùi gia binh lực cường thịnh, các tướng sĩ tinh thần sẵn sàng, khác hoàn toàn với trong nguyên tác tứ cố vô thân, theo lý thuyết kết quả cũng không nên giống, nhưng không ai dám đảm bảo sẽ không có ngoài ý muốn. Mà điều nàng lo lắng cũng ứng nghiệm, Bùi Dương bị nâng về, trước ngực cắm một mũi tên, nhắm chặt hai mắt mặt trắng bệch, bị nâng vào doanh trướng. Giang Nghiêu thất hồn lạc phách đến bên cạnh nàng, "A tỷ..." Chính Giang Mạt cũng không biết vẻ mặt mình dữ tợn cỡ nào, "Xảy ra chuyện gì!" Giọng Giang Nghiêu gian nan, "Trấn Quốc Công bị mai phục, khi đi cứu người bị chủ soái của quân địch bắn một mũi tên trúng ngực, chủ soái đã bị đệ bắn chết, nhưng thiếu tướng quân..." Giang Mạt không muốn nghe, nàng chỉ muốn Bùi Dương bình an vô sự, nếu không được thì nàng dùng tất cả kinh nghiệm đổi hoàn hồn tán, cấp S nàng cũng không cần, chỉ cần Bùi Dương có thể sóng sót. Nhưng chờ nàng vào doanh trướng, thấy Bùi Dương đã mở to mắt, các vị quân y đang quấn dây cột trước ngực cho hắn. "Bùi Dương!" Giang Mạt chạy vội tới trước giường, không dám đụng vào hắn, mà Bùi Dương kéo tay nàng cười, "Đừng lo lắng, ta không sao... Chưa cưới nàng, ta không dám chết." Thấy hắn còn tâm tình nói giỡn, Giang Mạt vội vàng nhìn về phía quân y, quân y cầm bùa bình an ra, đúng là cái mà trước khi Bùi Dương xuất chinh nàng thức cả đêm thắt, bây giờ đã vỡ làm hai. "Thiếu tướng quân cát nhân thiên tướng, mũi tên xuyên qua áo giáp may mắn bắn lên đồng tiền, chặn lực lại, cho nên thiếu tướng quân chỉ gãy hai cái xương sườn, tánh mạng không lo." Lão quân y làm nghề đã vài chục năm, lần đầu tiên thấy chuyện trùng hợp như vậy, có thể dùng từ kỳ tích để hình dung. Bùi Dương cười nhìn nàng, "Là nàng đã cứu ta." Giang Mạt nắm chặt tay hắn, lòng bàn tay lạnh lẽo, một lúc sau không nói gì, vẫn là Bùi Dương dỗ nàng một hồi mới dám thả lỏng. Tuy nói tánh mạng không lo, nhưng Bùi Dương bị gãy xương sườn, tạm thời không lên chiến trường được, chỉ phải đến thành ở gần Bắc Cương để tĩnh dưỡng, Trấn Quốc Công vốn định cho Giang Mạt cùng đi, nàng kiên trì muốn ở lại tiền tuyến. Bắc Cương chiến sự nôn nóng, Đông Di nhiều lần xâm phạm biên giới, Đại Dận bị đánh liên tục bại lùi, Giang Mạt dùng quyền lợi trữ quân, cho Thuận Vương Giang Nghiêu dẹp loạn Đông San trước, đánh lui Đông Di, lấy lại Vân Ngăn Quan. Chủ soái Bắc Nhung bị Giang Nghiêu một kích mất mạng, tổn thất không nhỏ, nhưng Bùi Dương cũng bị thương, Giang Mạt tức giận không tiêu tan được. Bây giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến này. Giang Mạt thu thập số lớn tiêu thạch lưu huỳnh và than củi, cho thợ rèn trong quân chế tạo áo giáp, bắt đầu chế tạo hỏa dược. Vũ khí lạnh không thể so với vũ khí nóng, thời đại này còn chưa phát triển tới cỡ đó, không còn cách nào nhanh hơn cách này. ... Tiêu Minh Vũ tới Bắc Cương. Chiếu thư thoái vị đã bị hắn xé thành từng mảnh nhỏ, thời cuộc rung chuyển, nữ đế bệnh nhẹ, hắn chỉ có thể ở lại kinh thành chủ trì đại cục, nhưng cũng ngày ngày lo lắng đề phòng, sợ tiểu tôn nữ ở biên cảnh ăn khổ bị thương. Giang Mạt là bảo bối trong lòng hắn, hắn muốn đưa nàng những thứ tốt nhất, nhưng nàng lại không muốn nhận, chỉ có thể nương cớ khao thưởng tam quân để quan tâm. Sau khi Tiêu Minh Vũ đến Bắc Cương, gặp Trấn Quốc Công trước, chưa nói mấy câu, đã nghe được một tiếng vang lớn, nước trong chén trà cũng bị động. Đột nhiên Trấn Quốc Công đứng dậy, "Là chỗ Hoàng Thái Nữ!" Tiêu Minh Vũ chạy tới bãi đất trống sau quân doanh, Giang Mạt đứng trước một cái hố thật lớn, trong không khí còn tỏa mùi vị gay mũi. Trấn Quốc Công nhìn chằm chằm cái hố ánh mắt ngơ ngẩn, "Đây là uy lực của hỏa dược?" Giang Mạt mỉm cười gật đầu, "Thí nghiệm thành công, trận chiến kết thúc được rồi." Trấn Quốc Công nghĩ xa hơn, "Nếu vật này được sử dụng với quy mô lớn..." Giang Mạt nghiêm mặt nói: "Hỏa dược sẽ thay đổi hình thức chiến tranh, đối với kẻ xâm lược đó là vũ khí đắc lực, sử dụng cần phải cẩn thận, nhưng mà sử dụng để lấy quặng, cũng không nhỏ đâu, có nó, quốc lực binh lực của Đại Dận sẽ tăng lên rõ, trong vòng trăm năm không sợ xâm lược đủ để kê cao gối mà ngủ." Trấn Quốc Công vô cùng kích động, vỗ tay cười, Tiêu Minh Vũ cũng hiểu ý nghĩa tồn tại của nó. Hắn nhìn tiểu nha đầu quang thải chiếu nhân, có thể nghe thấy tiếng tim mình đang luân hãm. Chiêu Minh là cửu thiên bay lượn, phong thái trác tuyệt, nàng hẳn là thuộc về thiên địa rộng lớn. Trấn Quốc Công muốn đi thương nghị chiến thuật với phó tướng, chừa không gian lại cho hai người, Giang Mạt liếc nhìn hắn, "Cữu cữu tới Bắc Cương, vậy kinh thành phải làm sao?" "Ta đã an bài hết rồi." Tiêu Minh Vũ tới gần nàng, chậm rãi cúi đầu, "Lúc trước là do ta sai, đêm đó ta xúc động, nhưng cũng là do thuận theo tâm mình, mặc dù con có tin hay không, tâm ta duyệt con..." Nói ra những lời này, không khó như trong tưởng tượng. Tiêu Minh Vũ vươn tay về phía nàng, "Lúc trước ta chưa từng thử tìm hiểu con, sau này hãy cho ta một cơ hội được quen biết lại từ đầu." Từ trước đến nay ngũ quan của hắn tinh xảo xuất chúng, mà nay thần sắc đạm mạc, ánh mắt ôn nhu, nốt ruồi bên khóe mắt đỏ như muốn bốc cháy, chỉ có thể dùng bốn từ cảnh đẹp ý vui để hình dung, Giang Mạt thầm khen một tiếng yêu nghiệt. Tiêu Minh Vũ bất an, hắn không biết Chiêu Minh nghĩ gì, hắn đã gần 30, bây giờ còn phải dùng mỹ nam kế dụ hoặc một tiểu nha đầu, bên tai đỏ lên. Giang Mạt nhìn chằm chằm tay hắn không nhúc nhích, ánh sáng trong mắt Tiêu Minh Vũ ngày càng tối, vào lúc hắn sắp từ bỏ, Giang Mạt đánh vào lòng bàn tay hắn một cái. "Vậy phải xem biểu hiện của cữu cữu!" Khoảnh khắc đó, giá trị tình yêu của Tiêu Minh Vũ đã lên tới đỉnh điểm, trong tai vang lên tiếng nói chỉ nàng nghe được. [Thu thập tình yêu hoàn thành, để lại bản phục thể hay không.] Giang Mạt lựa chọn không, sau đó giọng của hệ thống lại vang lên lần nữa. [Bản phục thể chuẩn bị thả xuống, đếm ngược: 100 ngày.] Giang Mạt nhìn chằm chằm thời gian đang giảm dần trong hư không, đây là thời gian đếm ngược nàng có thể ở lại thế giới này, chỉ còn lại 100 ngày cuối cùng, nàng sẽ bị bắt rời đi, tuy rằng biết rõ quy tắc, nhưng lúc này vẫn rất luyến tiếc. Trong quá trình công lược nếu sinh ra tình cảm thật thì sẽ gặp kết quả này, giáo thụ ở học viện xuyên qua vẫn luôn nhắc không được bước vào vùng cấm này. Nàng vi phạm lệnh cấm, nhất định phải điều chỉnh lại. ... Sau khi có hỏa dược, Trấn Quốc Công sai người chôn xuống tuyết, tuyết rơi mấy ngày liền, sau khi hỏa dược nổ mạnh, khiến cho tuyết lở, một nửa quân đội Bắc Nhung bị chôn dưới tuyết, bọn họ nhanh chóng lựa chọn đầu hàng. Ở Đông Di Giang Nghiêu chiến đấu cũng rất thuận lợi, hắn vốn có khí vận trên người, lại được thực chiến, lên chiến trường như cá gặp nước, không đến một tháng, đánh lui Đông Di, lấy lại Vân Ngăn Quan. Khi Giang Nghiêu khải hoàn hồi triều, Giang Mạt cố ý ra thành đón hắn, đón gió tẩy trần, đồng thời nàng cũng đang xử lý hôn sự với Bùi Dương. Nàng thiếu Bùi Dương một hôn lễ, phải trả trước ngày rời đi. Đế vương gả nữ, tướng quân cưới vợ, ngày đó làm rất long trọng, thập lý hồng trang trải khắp thành. Hôn lễ qua đi, là đại điển đăng cơ. Giang Nghiêu, Bùi Dương, Tiêu Minh Vũ, thứ duy nhất có thể gắn kết bọn họ chính là Giang Mạt, chỉ có khi Giang Mạt làm quân chủ, bọn họ mới cam tâm tình nguyện làm thần tử. Sử sách đời sau ghi lại, vương triều Đại Dận trải qua hơn 500 năm, có 27 vị đế vương, Chiêu Minh nữ đế là người nồng đậm rực rỡ nhất, khi nàng cầm quyền, thâu tóm hết các quốc gia xung quanh, bản đồ quốc gia mở rộng nhất từ trước đến nay, đồng thời nàng chiêu hiền đãi sĩ, biết dùng người, quân sự chính trị kinh tế văn hóa đều cho ra cống hiến kiệt xuất, có ý nghĩa trọng đại với nghiên cứu đời sau. Nhưng lưu truyền rộng nhất chính là câu chuyện tình yêu của nàng và Phiêu Kỵ đại tướng quân, thanh mai trúc mã, bên nhau cả đời, thậm chí hai người qua đời cùng ngày cùng tháng cùng năm, sau khi chết hợp táng trong lăng tẩm đế vương. Cả đời hai người chỉ có một đôi con trai song sinh, trưởng tử Giang Úc, sau này kế thừa ngôi vị hoàng đế Đại Dận, con thứ Bùi Nguyên, kế thừa Phiêu Kỵ tướng quân. Càng có dã sử ghi lại, Thuận Vương Giang Nghiêu và Lương Vương Tiêu Minh Vũ từng nhiều lần công khai, cưới vợ phải như thế. Hai người lấy Chiêu Minh nữ đế làm tiêu chuẩn cưới vợ, cho nên cô độc cả đời sống quãng đời còn lại, đến chết cũng không lập gia đình. Là thật hay giả, đời sau đã mất khảo chứng.