Giang Mạt ý loạn tình mê đắm chìm trong vui thích lớn lao, nào phân rõ được đông tây nam bắc, tất cả suy nghĩ đều bị hai cây dương vật dưới thân chiếm cứ. Tiêu Minh Vũ cầm một cây ngọc thể số hai, nhét vào giữa ngọc thể số một và dương vật, Giang Mạt căng khó chịu, vặn mông, "Cữu cữu!" "Ngoan, cho cữu cữu xem, cực hạn của con ở đâu?" Tiêu Minh Vũ nắm cằm nàng, ngón tay dừng bên môi nàng, "Liếm, nếu không nhét cây lớn vào đó." Giang Mạt đành phải thuận theo há mồm ngậm ngón tay hắn, ngoan ngoãn liếm đầu ngón tay. Nếu thật sự có hai dương vật thô như vậy, tiểu bức của nữ chính thịt văn cũng bị xé rách! Ngọc thể dưới thân banh huyệt ra từng chút một, chen lấn với côn thịt Tiêu Minh Vũ, hắn thoải mái thở gấp, tiểu huyệt như cảm giác được nguy hiểm, liều mạng phân bố dâm thủy, nhờ nó bôi trơn, ngọc thể số hai nhét vào hơn phân nửa, căng ra không gian lớn hơn nữa. Tiêu Minh Vũ lấy ngọc thể nhỏ ra, thay bằng cây ngọc thể số ba, hạ quyết tâm muốn đổi một cây như vậy, cho đến khi tìm được cực hạn của nàng, lấp đầy tao bức. Tiểu huyệt co rút từng đợt, khuếch trương quá độ làm miệng huyệt khẩu tê dại, Tiêu Minh Vũ chuẩn bị nhét ngọc thể số bốn vào trong, tiểu cô nương đã khóc. Không phải bị thao sảng khoái mà khóc, mà là uỷ khuất yên lặng rơi lệ. Người trước khóc chỉ làm người muốn hung hăng khi dễ, người sau chỉ còn lại đau lòng. "Cữu cữu, con đau..." Tiêu Minh Vũ từ bỏ, dù sao cũng không nỡ lăn lộn tiểu nha đầu, rút ngọc thể ra, ôm nàng ngồi trong lòng mình nhẹ giọng dỗ: "Được được, Chiêu Minh đừng sợ, cữu cữu không làm phiền con." Bàn tay nhẹ nhàng vỗ vai nàng, nói chuyện ôn tồn nhỏ nhẹ, ôn nhu xưa nay chưa từng có. Giang Mạt chôn mặt trong lòng hắn, nhỏ giọng nức nở, được hắn trấn an nên chậm rãi bình phục, chờ Tiêu Minh Vũ cảm giác nàng quá an tĩnh, cúi đầu nhìn, tiểu nha đầu đã ngủ rồi. Hắn cũng không biết là nên giận hay nên cười, dương vật của hắn còn trong bức nàng, nàng đúng là tâm lớn mà! Dù sao tiểu nha đầu cũng vừa khóc, Tiêu Minh Vũ đã gần hết hứng thú, vừa thao một lần, làm cho hả giận, bây giờ hưởng thụ được cảm giác ôn hòa này, dù không làm gì, chỉ ôm nàng như vậy, đã cảm thấy sống không uổng phí. Mất tích ba tháng, còn nhiều chuyện phải xử lý, Tiêu Minh Vũ muốn hãm sâu vào ôn nhu hương, quân vương không tảo triều. Ôm thêm nửa canh giờ, Tiêu Minh Vũ đặt tiểu nha đầu lên giường, nhẹ nhàng rút dương vật ra. Mị thịt bên trong cuốn rất chặt, không tha níu giữ lại, rút dương vật ra thôi, thiếu chút nữa hắn đã cứng, muốn nhét vào một lần nữa. Mặc quần áo, Tiêu Minh Vũ hôn môi hồng nhuận của ngoại tôn nữ, đi nhanh ra khỏi phòng, mở cửa thấy thái giám giả Sơ Cửu hai mắt đỏ đậm đứng bên ngoài, toàn thân căng thẳng như dã thú sắp phát điên, khi nhìn thấy hắn đột nhiên ngẩn ra, "Lương Vương!" Ánh mắt Tiêu Minh Vũ lạnh lùng, hắn không quên, thái giám giả này là nam sủng Chiêu Minh nuôi. Một nam sủng lớn lên rất giống tiên đế. Chẳng lẽ tiểu nha đầu giống với nữ đế, nhớ mãi không quên tiên đế, nam sủng cũng phải tìm giống? Tiêu Minh Vũ không thèm bố thí cho hắn một ánh mắt, vẩy ống tay áo, sải bước rời đi. Hắn không phải người tốt, khi hắn có ý niệm muốn động ngoại tôn nữ, đám nam nhân bên người Chiêu Minh, hắn muốn đuổi đi hết. Tiểu tử thúi họ Bùi có lẽ khó hơn một chút, tiểu nam sủng này không phải dễ như trở bàn tay? Năm trước hai nam sủng hiến cho nữ đế chỉ giống tiên đế ba bốn phần, đã vinh sủng cỡ đó, vậy người này... Tiểu nha đầu không đến mức đoạt nam nhân với mẫu hoàng chứ? Giang Nghiêu không biết Tiêu Minh Vũ đang có chủ ý quỷ quái gì, hắn vọt vào phòng công chúa, chưa thấy người đã ngửi được mùi hương dâm mĩ, trong lòng trầm xuống, đau như đao cắt.